Thằng nhóc Du ca nhi này quả thực quá phiền nhiễu, đêm nào ôm nó sang nơi khác, nó cũng giật mình tỉnh giấc, mấy ngày nay bốn người cùng nằm chung một chiếc giường, quả thực lắm điều bất tiện.
Vân Sơ khẽ thở dài.
Nàng cảm thấy sinh hoạt thường nhật của Du ca nhi thật quá vất vả.
Trời chưa rạng sáng đã phải thức dậy luyện võ, sau đó đến Quốc Tử Giám thụ nghiệp văn chương, khi trở về còn có phu tử dạy dỗ thêm. Chỉ khi tới giờ nghỉ ngơi mới có thể đến bên nàng mà vui đùa, thư giãn, nay niềm vui ấy cũng bị cướp mất.
Nhưng nàng cũng biết Du ca nhi là thế tử của vương phủ, gánh vác trọng trách không như Trường Sinh, nàng chẳng thể quá mực nuông chiều.
Nàng đang toan cất lời thì ngoài cửa, hai bóng người đang tiến vào.
Một người là Thính Tuyết đang dùng thân mình che chắn, ngăn cản Đinh Đông, nhưng Đinh Đông lại làm như không thấy Thính Tuyết, thản nhiên bưng trà bước tới.
“Vương gia.” Đinh Đông cúi đầu tiến đến bên cạnh Sở Dực, đặt chén trà xuống, cất lời thưa rằng: “Nô tỳ vẫn còn nhớ rõ Vương gia thích thưởng thức loại trà cổ pha bằng nước sôi...”
Lời nàng ta còn chưa dứt thì Sở Dực đã lạnh giọng lên tiếng: “Ngươi là người hầu hạ trong viện của Vương phi ư? Cớ sao bổn vương lại chưa từng thấy qua ngươi?”
Đinh Đông khó lòng tin nổi: “Chẳng lẽ Vương gia không hề quen biết nô tỳ ư? Hai năm về trước, nô tỳ từng hầu hạ trong thư phòng của Vương gia, ngày ngày giúp Vương gia mài mực, châm hương.”
Vân Sơ ở một bên nhẹ nhàng cất lời: “Nàng ta là ái nữ của Nhĩ ma ma, tên Đinh Đông, hôm nay là ngày đầu nàng ta có mặt tại đây.”
“Dạ phải, kể từ giờ khắc này, nô tỳ sẽ hầu hạ trong viện của Vương phi đây.” Đinh Đông kìm nén sự tủi phận: “Kính mời Vương gia dùng trà.”
Kỳ thực, nàng ta chẳng muốn đến viện của Vương phi, chỉ mong được lưu lại thư phòng mài mực. Song, nương nàng ta lại bảo từ khi Vương gia thành thân, người không còn ghé thư phòng, ngày ngày nếu không bận rộn việc bên ngoài thì sẽ ghé đến chỗ Vương phi... Nàng ta đành phải nhượng bộ, đành chạy đến đây vậy.
“Nô tỳ cả gan trình một lời.” Thính Tuyết cúi đầu, cất tiếng nói: “Đinh Đông là nha đầu của trà gian, chiếu theo quy củ, không được Vương phi cho phép thì không được tiến vào nội thất.”
Tuy bị cáo trạng, song Đinh Đông vẫn chẳng hề nổi nóng, chỉ cong môi cười khinh miệt. Nàng ta quá hiểu Vương gia, người ghét nhất là hạ nhân cáo trạng những chuyện nhỏ nhặt như lông gà vỏ tỏi, ai mở miệng trước thì đó chính là kẻ xui xẻo.
Nha đầu Thính Tuyết này thật là phiền phức.
Nhưng nàng ta lại nghe Sở Dực cất lời: “Nếu đã không biết quy củ như vậy thì quay về học lại quy củ thêm vài tháng rồi hãy đến chỗ Vương phi mà hầu hạ.”
Thân thể Đinh Đông run lên bần bật. Nàng ta là nữ nhi của Nhĩ ma ma, tại sao, tại sao Vương gia không nể mặt nàng ta?
Nàng ta c.ắ.n môi, nói: “Trước đây nô tỳ từng hầu hạ Vương gia, nghĩ Vương gia hẳn đã quen với sự hầu hạ của nô tỳ nên mới nhất thời quên mất quy củ...”
“Đi ra ngoài.” Sắc mặt Sở Dực trầm xuống: “Trước khi học được quy củ, bổn vương không muốn nhìn thấy ngươi nữa.”
Khóe mắt Đinh Đông ửng hồng, muốn xoay người chạy đi nhưng vẫn nhịn xuống, hành lễ: “Vương gia, Vương phi, nô tỳ xin cáo lui trước.”
Thính Tuyết cúi đầu: “Nô tỳ đi xem bữa tối thế nào rồi.”
Trong phòng chỉ còn lại Vân Sơ và Sở Dực.
Sở Dực nhìn nữ tử trước mặt, mở miệng nói: “Sơ nhi, Nhĩ ma ma là nhũ mẫu của ta, song bà ấy cũng chỉ là nhũ mẫu mà thôi. Ta sẽ cho bà ấy tôn vinh xứng đáng, nhưng nàng mới là nữ chủ nhân của vương phủ, người nàng không muốn dung nạp thì chẳng cần phải dung nạp.”
Vân Sơ mím môi nói: “Ta chỉ nghĩ bên cạnh chàng rồi cũng sẽ có thiếp thất, Đinh Đông là nữ nhi của Nhĩ ma ma, trước đây cũng từng hầu hạ chàng, có lẽ...”
Sở Dực mỉm cười, ôm lấy Vân Sơ. Hắn tựa cằm lên vai nàng, nhẹ giọng nói: “Sơ nhi, thật ra ngay từ đầu ta đã luôn bất an, ta sợ nàng lựa chọn gả cho ta chỉ là vì hài tử... Nhưng bây giờ nghe được những lời này của nàng, ta đã thấu hiểu trong lòng nàng cũng có ta.”
“Sơ nhi, nếu nàng chẳng kịp thời xuất hiện, e rằng ta sẽ cô độc cả đời.”
Giọng Sở Dực tràn ngập nhu tình.
“Cưới được nàng là đời ta đã viên mãn, sẽ không cưới thêm trắc phi, thứ phi, thị thiếp gì cả. Tam thiên nhược thủy, ta chỉ cầu một mình nàng là đủ.”
Vân Sơ than nhẹ: “Nhưng thế thì thật chẳng công bằng với chàng, ta từng qua một lần đò, mà chàng...”
“Ta được trời cao chiếu cố mới cưới được nàng về.” Sở Dực ôm chặt nàng: “Sơ nhi, chớ nghĩ ngợi như thế. Nàng xem nhẹ bản thân khiến lòng ta vô cùng đau xót.”
Vân Sơ được hắn ôm chặt vào lòng, tiếng tim đập dồn dập của hắn cứ vậy vọng vào tai nàng, như thể muốn nói lên nỗi lòng của chủ nhân. Nàng cảm nhận được nỗi buồn mang mác trong lòng hắn.
Nàng buông Sở Dực ra: “Xin lỗi, ta không nên thử lòng chàng.”
Nàng thừa nhận bản thân là kẻ ti tiện. Từng nếm trải những chuyện của Tạ Cảnh Ngọc, trong sâu thẳm nội tâm, nàng vẫn cho rằng phàm là nam nhân thì sẽ chẳng từ chối nữ nhân tự dâng đến cửa. Nàng nghĩ xử lý một Đinh Đông này thì sẽ có vô số Đinh Đông khác nên mới cho Đinh Đông cơ hội.
Là nàng đã quá xem thường nam nhân trước mặt.
Nàng thấy Sở Dực nhíu mày, cảm thấy bản thân có phần quá đáng, nàng ngập ngừng cất lời: “Sở Dực...”
“Hiện giờ Vương gia và Vương phi mới đại hôn, đang là lúc ngọt ngào, con lại tìm cách thân cận, đương nhiên sẽ khiến người ta sinh lòng chán ghét.” Nhĩ ma ma lạnh lùng nói, “Đợi đến khi Vương gia nếm trải hết hương vị tân hôn rồi con hãy mưu tính tiếp, khi đó mới có cơ hội, bằng không, kết cục của con chỉ có thể là bị đuổi khỏi vương phủ.”
Đinh Đông gật đầu: “Nương yên tâm, con biết đúng mực.”
Thính Tuyết sắp xếp cho Đinh Đông đến phòng bếp nhỏ ở chủ viện, giúp trù nương thái rửa rau củ. Đây là công việc thường nhật của một nha hoàn tam đẳng.
“Vương phi, Đinh Đông này e không phải hạng người an phận.” Thính Tuyết bước vào bẩm báo với Vân Sơ, “Nàng ta bỏ ra ít bạc sai khiến một nha hoàn khác làm việc thay mình, bản thân lại thảnh thơi nhàn rỗi. Cũng may, nàng ta xem như đã hiểu chút quy củ, chẳng dám bén mảng đến chủ viện.”
Vân Sơ cười nói, “Thính Tuyết muội ơi, muội đã sắp xuất giá rồi mà sao vẫn nóng nảy như vậy? Nếu Đinh Đông là người thành thật thì ta lại có thêm một nha hoàn trung thành; nếu nàng ta không thành thật, sớm muộn gì cũng phạm sai lầm, khi đó ta có rất nhiều cơ hội để đuổi nàng ta đi, muội lo lắng điều chi?”
Thính Tuyết thẹn thùng cúi đầu.
Sáng nay Vương phi đã đồng ý với bà mối, hôn sự của nàng và Trình Tự xem như đã được định đoạt, song nàng vẫn cảm thấy có chút không thật.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, nàng lại cảm thấy lòng mình bất an.
“Được rồi, muội mau sắp xếp đồ đạc đi, hai ngày nữa là khởi hành rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chính là khởi hành đến hoàng lăng.
Tuy Thái hậu tự sát vì mưu phản thất bại, nhưng thân phận của người vẫn là chính mẫu của đương kim Thánh thượng.
Tuy Thánh thượng và Thái hậu vẫn luôn bất hòa, nhưng nay người đã băng hà, nếu lễ tang bị khắt khe sẽ khiến dân chúng xì xào bàn tán. Bởi thế, Thánh thượng không những không truy cứu tội lỗi của Thái hậu khi còn tại thế, mà còn truy phong thụy hào cho người, dùng quy chế của Thánh mẫu Hoàng Thái hậu mà quàn linh cữu đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày. Đến đầu tháng ba, vào tiết trời xuân đẹp nhất, linh cữu sẽ được an táng vào hoàng lăng.
Vân Sơ để Thính Tuyết ở lại trông nom viện tử, chỉ đưa theo Thính Phong và Thu Đồng đến hoàng lăng.
Từ kinh thành đến hoàng lăng đường khá xa, phải mất hơn hai canh giờ lộ trình. Đội ngũ đưa tang rầm rộ khởi hành từ kinh thành, thẳng tiến về phía hoàng lăng.
Vân Sơ cùng Sở Dực ôm hai đứa nhỏ ngồi trong xe ngựa.
Vén rèm xe, nàng có thể nhìn thấy đội ngũ đi đầu, vài chục tráng hán đang nâng quan tài. Bên cạnh cỗ quan tài chính là Sở Thụy đang được một tiểu thái giám dìu đỡ.
Sở Thụy đi vài bước lại quỳ sụp xuống, dập đầu trước linh cữu, rồi lại đứng dậy bước đi, sau đó lại quỳ lạy...
Vân Sơ nghĩ Sở Thụy vốn đã là kẻ ốm yếu, dập đầu từ đây đến hoàng lăng thì e rằng tính mạng khó giữ.
Nhưng nàng cũng biết Sở Thụy vốn đã không muốn sống nữa...
Bầu trời có chút u ám.
Dân chúng kinh thành đứng hai bên đường đứng xem, tiền giấy không ngừng tung bay trong không trung.
“Nghe nói Thái hậu mưu phản, sợ tội tự sát.”
“Thái hậu vừa băng hà thì cả Phùng gia cũng bị giam vào địa lao, chắc chắn là đã phạm tội rồi.”
“Thái hậu mưu phản chắc là để mở đường cho Trang Thân Vương, tại sao Trang Thân Vương vẫn bình an vô sự?”
“Chẳng phải hắn là một kẻ bệnh tật sao, đi đường cũng phải có người đỡ. Ta thấy còn chưa tới hoàng lăng thì hắn cũng đã c.h.ế.t theo Thái hậu rồi.”
“Một kẻ bệnh tật có thể làm được gì chứ? Thánh thượng nhân từ, đương nhiên sẽ giữ cho hắn một mạng.”
Dân chúng đang xì xào bàn tán thì lại thấy Sở Thụy văng ra một ngụm m.á.u lớn, thân thể khụy gối xuống đất.
Một đám thái giám tiến lên khuyên can: “Điện hạ vẫn nên ngự kiệu, Thái Hậu hẳn cũng không muốn ngài tự giày vò thân mình đến vậy...”
Sở Thụy khó nhọc chống gượng đứng dậy, yếu ớt nói: “Ta thay phụ thân đưa tiễn Thái Hậu chặng đường cuối cùng, ta há có thể ngã gục?”
Hắn gắng gượng đứng vững, tiếp tục bước về phía trước.
Mấy tiểu thái giám theo hầu không khỏi rưng rưng lệ, tận lực nâng đỡ thân thể ngài.
Trong tiếng đồng la, kèn trống ai oán, đội ngũ đưa tang chậm rãi tiến gần tới hoàng lăng. Lẽ ra lộ trình chỉ hai canh giờ, nay lại kéo dài tới bốn canh giờ.
Cuối cùng cũng tới hoàng lăng, Vân Sơ khẽ đ.á.n.h thức hai đứa nhỏ.
Tiếp đó là nghi thức nhập táng rườm rà. Lễ bộ quan đứng trên đài cao, trịnh trọng đọc điếu văn. Người trong hoàng thất lần lượt tiến lên, dập đầu trước linh cữu Thái Hậu.
Vân Sơ cùng Sở Dực quỳ gối một góc, một nhà bốn người chậm rãi tiến lên. Họ quỳ trên đệm hương bồ, theo lời Lễ bộ quan chỉ dẫn, hoàn tất tam quỳ cửu khấu rồi đứng sang một bên tiếp tục chờ đợi.
Đến khi toàn bộ người trong hoàng thất hoàn tất lễ bái, sắc trời cũng đã chuyển tối.
Theo một tiếng chuông vang vọng, linh cữu Thái Hậu được an táng vào hoàng lăng của tiên đế, hợp táng cùng ngài...
Hiện trường vang lên những tiếng khóc than ai oán.
Một ngày bôn ba mệt nhọc rốt cuộc cũng kết thúc. Tại hoàng lăng chỉ bày biện món chay. Lúc này, mọi người mới có thể an tọa nghỉ ngơi đôi chút.
Vân Sơ mang theo Trường Sinh ngồi tại khu vực nữ quyến. Bàn này có Thái Tử Phi cùng ba ấu nữ, Cung Hi Vương phi cùng trưởng nữ, và Vân Sơ cùng Trường Sinh, vừa đủ tám người một bàn.
Gà Mái Leo Núi
Ai nấy đều đã mệt rã rời. Khởi hành từ lúc trời chưa rạng, đến hoàng lăng rồi chỉ có thể quỳ lạy không ngừng. Dù là người sắt đá cũng khó lòng chịu đựng nổi.
Nhưng mấy hài tử này dường như chẳng biết mệt mỏi. Ba nữ nhi của Thái Tử ríu rít trò chuyện, Trường Sinh tò mò dõi nhìn về phía chúng.
“Trường Sinh, nghe nói ngươi có thể nói chuyện?” Trưởng nữ của Thái Tử năm nay đã mười tuổi, xem như một đại hài tử. Con bé đứng dậy nắm lấy tay Sở Trường Sinh: “Ngươi có muốn chơi cùng bọn ta không?”
Sở Trường Sinh thoáng nhìn Vân Sơ. Nàng gật đầu khích lệ. Tiểu cô nương lấy hết dũng khí đáp: “Được.”
“Thì ra ngươi nói được thật.” Thứ nữ của Thái Tử mới sáu tuổi, lời nói còn chưa biết cân nhắc: “Ta cứ ngỡ ngươi là người câm cơ đấy.”
Vân Sơ cất lời: “Trường Sinh chỉ là không thích nói chuyện mà thôi, kỳ thực con bé có thể nói rất nhiều điều.”
“Vậy thì đi, chúng ta qua phía kia chơi đi.” Thứ nữ của Thái Tử nắm tay Sở Trường Sinh: “Vừa nãy ta thấy bên ấy có rất nhiều đá cuội xinh đẹp, chúng ta qua nhặt chúng đi.”
Thái Tử Phi cười nói: “Hiếm khi Trường Sinh chịu gật đầu, tam đệ muội cứ để Trường Sinh đi chơi. Đã có hạ nhân theo cùng, không cần phải quá lo lắng.”
Vân Sơ đứng dậy: “Trường Sinh nhút nhát, ta nên theo cùng con bé.”
Nàng mong Trường Sinh có thể hòa nhập vào tông thất, song cũng lo lắng con bé sẽ bị khinh thường bởi lời lẽ không lưu loát, e rằng như vậy sẽ khiến hài tử đau lòng.
Nàng biết mình phải học cách buông tay hài tử, nhưng ít nhất không phải vào lúc này.
“Thái Tử Phi, Cung Hi Vương phi, xin thứ lỗi, ta tạm thời không thể tiếp chuyện được.”
Vân Sơ dắt Trường Sinh đi theo mấy nữ hài kia.