Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 330



Bên ấy có một con sông đã khô cạn. Dưới lòng sông, vô vàn đá cuội nhỏ đủ sắc màu, lập tức thu hút ánh mắt của mấy tiểu cô nương.

“Trường Sinh, ngươi xem có thích viên đá này không?” Trưởng nữ của Thái Tử rất mực quan tâm Trường Sinh, cầm một viên đá xanh lục đưa qua: “Tặng ngươi cái này.”

Vân Sơ biết Trường Sinh không thích màu xanh lục.

Nàng muốn nhìn thử xem Trường Sinh sẽ từ chối ra sao, nhưng lại thấy tiểu cô nương gật đầu: “Thích lắm, tạ tỷ tỷ.”

Con bé cẩn trọng nâng niu viên đá trong tay.

Gà Mái Leo Núi

Trong lòng Vân Sơ chợt dâng lên nỗi xót xa.

Đây là lần đầu tiên có người ngoài hiến tặng lễ vật cho Trường Sinh, dù tiểu cô nương có lẽ không mấy ưa thích thì cũng hết sức trân trọng đón nhận.

Đây quả là một khởi đầu mỹ mãn.

Nàng mỉm cười nói: “Trường Sinh, chúng ta cũng đi tìm mấy viên đá xinh đẹp cho các vị tỷ tỷ được không?”

Sở Trường Sinh hai mắt sáng rỡ, khẽ gật đầu.

Ân phi ngồi ở đằng xa thấy một màn như vậy thì vui mừng khẽ gật đầu.

Bà ấy càng thêm chắc chắn rằng Vân Sơ thật lòng yêu quý hài tử, Trường Sinh ngày càng tốt lên, phần lớn đều nhờ vào công lao của Vân Sơ.

Ân phi đứng lên, rời chỗ ngồi, tiến đến cạnh Vân Sơ: “Ta thấy con còn chưa dùng được mấy miếng, cả ngày đói bụng rồi, chẳng thể không dùng chút gì, con hãy đi dùng bữa, Trường Sinh để ta trông nom.”

Lúc vào bàn, bà ấy nhìn thấy Vân Sơ chỉ lo gắp thức ăn cho Trường Sinh. Trường Sinh vừa ăn no liền đứng dậy nô đùa, Vân Sơ thật sự chưa kịp dùng chút nào.

Nếu Vân Sơ thật lòng với hài tử, thì mẫu thân như bà ấy cũng nên thật lòng đối đãi với nàng.

Vân Sơ gật đầu: “Vậy thì làm phiền mẫu phi.”

Nàng biết, thuở nàng chưa xuất hiện, trong những trường hợp thế này, Ân phi luôn là người chăm sóc Trường Sinh, nàng chẳng có gì đáng bận lòng.

Nàng trở về chỗ ngồi tiếp tục dùng bữa.

Mệt mỏi cả ngày, nàng cũng chẳng còn thiết tha ăn uống, nhưng tự nhủ phải nạp chút ít, bởi lẽ sáng mai còn phải tiếp tục quỳ gối, thân thể yếu nhược sao chịu đựng nổi?

Giữa bữa, nàng chợt nghe thấy tiếng khóc thét.

Nàng đột nhiên khựng người, lập tức đứng lên. Là Trường Sinh khóc!

Nàng buông đũa, vội vã đi đến bờ sông, nhưng lại phát hiện lũ trẻ đã không còn ở đó, mà đã chuyển sang khu rừng hoa.

Giữa ánh tà dương, ba nữ nhi của Thái Tử Phi cùng trưởng nữ Cung Hi Vương đang vây quanh Trường Sinh.

Trường Sinh òa khóc nức nở, sau đó lại nhìn chằm chằm thứ nữ Thái Tử. Thứ nữ kia dùng hết sức đẩy mạnh, Trường Sinh ngã lộn ngửa về sau.

Vân Sơ chẳng hay bản thân có thể chạy nhanh đến thế, tức thì vươn tay ôm lấy Trường Sinh vào lòng.

Nếu nàng chậm một chút, sau gáy Trường Sinh sẽ va phải phiến đá, nàng cũng không dám nghĩ đến hậu quả khôn lường.

“Có chuyện gì?”

Vân Sơ nổi giận, trầm giọng chất vấn.

“Chỉ là lũ trẻ hiềm khích nhau đôi chút thôi mà.” Thái Tử Phi cùng Cung Hi Vương phi ung dung đến sau: “Trẻ con nào mà chẳng ồn ào náo động.”

“Bốn đứa lớn h.i.ế.p đáp một đứa trẻ nhỏ, đây không phải là náo động, đây là khi dễ.” Vân Sơ dừng một chút rồi nói tiếp: “Ta muốn biết cớ sự ra sao?”

Thứ nữ Thái Tử lập tức lẩn ra sau Thái Tử Phi.

Thái Tử trưởng nữ mở miệng nói: “Không có gì cả, chỉ là bọn chúng muốn giành lấy viên đá này để đưa cho Trường Sinh tiểu muội.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trường Sinh không nhận lấy viên đá, khóc nức nở thốt lời: “Mặt ngọc hồng... bị nàng đoạt mất rồi...”

Vân Sơ cúi đầu nhìn xuống thắt lưng Trường Sinh.

Nàng đã dùng khối hồng ngọc Sở Dực tặng thuở ban đầu làm thành ba mặt trang sức. Nàng và hai đứa nhỏ mỗi người một cái, đều cài bên thắt lưng.

Bây giờ lại chẳng còn thấy mặt ngọc hồng của Trường Sinh đâu cả.

Nàng nhìn về phía thứ nữ Thái Tử, chỉ thấy nữ hài kia lẩn sau lưng Thái Tử Phi, căn bản chẳng dám ngẩng đầu lên.

Nàng vươn tay, kiềm chế nộ khí, cất giọng nói: “Trả lại đây.”

“Ta không lấy.” Thứ nữ Thái Tử lộ ra nửa cái đầu: “Nó nói năng còn chưa rõ, đã học thói vu oan giá họa cho người khác rồi!”

Thái Tử Phi hờ hững cất lời: “Đông Cung cái gì cũng có đủ, Lan nhi cũng không phải là đứa trẻ thiển cận ham vật nhỏ. Chắc là món đồ kia thất lạc ở đâu đó rồi, cứ sai người đi tìm là được.”

Vân Sơ ngẩng đầu, đưa mắt nhìn về phía xa, cất tiếng gọi: “Du ca nhi, lại đây tương trợ Trường Sinh tìm mặt hồng ngọc.”

Sở Hoằng Du dùng bữa xong đã vội vàng đi tìm Vân Sơ. Đang lúc tìm kiếm, chợt nghe tiếng Vân Sơ gọi, nó cấp tốc chạy tới, song lại nhận ra không khí nơi đây có điều bất ổn. Hơn nữa, đôi mắt muội muội đã đỏ hoe, chỉ nhìn qua cũng biết Trường Sinh vừa khóc xong, nó liền vội hỏi: “Trường Sinh, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Sở Trường Sinh nghẹn ngào mở lời: “Ca ca, hồng ngọc, món trang sức hồng ngọc đã bị, bị nàng ấy lấy mất rồi...”

“Ta nào có!” Thứ nữ Thái Tử đanh đá đáp lời: “Từ thuở nhỏ đến giờ, ta muốn gì đều có nấy, thứ đồ tầm thường của ngươi ta còn chẳng thèm để mắt tới.”

Lời nàng ta vừa dứt, Sở Hoằng Du đã nhanh nhẹn như thỏ mà lướt tới chỗ ấy.

Dù thằng bé còn nhỏ tuổi hơn, nhưng dù sao cũng là một nam hài, hơn nữa lại hành động bất ngờ, chỉ trong một chiêu đã đè gục thứ nữ Thái Tử, cưỡi lên người nàng ta.

Thái Tử Phi cả kinh, chưa kịp phản ứng thì Sở Hoằng Du đã thực sự moi được một mặt hồng ngọc trân sức từ lòng bàn tay của thứ nữ Thái Tử. Dưới ánh tà dương, mặt hồng ngọc phản chiếu ánh nến, rực rỡ lấp lánh, tuyệt đẹp khôn xiết.

Sở Hoằng Du cao giọng nói: “Đích thị là ngươi đã lấy, vậy mà còn không thừa nhận, đồ cường đạo, kẻ xảo trá!”

Thái Tử Phi vô cùng kinh hãi.

Nữ nhi của mình lại bị một tiểu tử ngỗ nghịch đè dưới thân, chuyện này nếu lan truyền ra ngoài thì còn thể thống gì!

Chỉ là một mặt trang sức bé nhỏ thôi mà, đâu đến nỗi quá mức như vậy!

Nàng ta duỗi tay muốn đẩy Sở Hoằng Du ra, nhưng một bàn tay khác lại nhanh hơn, ôm lấy tiểu tử kia.

Vân Sơ lùi lại một bước, thản nhiên nói: “Chỉ là con trẻ nô đùa ầm ĩ thôi mà, cũng may đã tìm được món trang sức rồi, chi bằng chúng ta sớm về nghỉ ngơi.”

Nàng trả lại nguyên vẹn câu nói mà Thái Tử Phi đã thốt ra ban nãy.

Sắc mặt Thái Tử Phi tức thì trầm hẳn.

“Ô ô ô...” Thứ nữ Thái Tử bật khóc lớn: “Mẫu phi, đầu nhi bị đập xuống đất, đau quá, đau quá đi mất...”

Thái Tử Phi lạnh lùng nhìn về phía Vân Sơ, thì lại thấy Vân Sơ cũng đang nhìn lại mình bằng ánh mắt sắc lạnh.

Nàng ta hiểu rõ, nếu bản thân cố truy cứu chuyện Sở Hoằng Du bất chấp lễ giáo ức h.i.ế.p Lan nhi, thì Vân Sơ chắc chắn sẽ làm lớn chuyện Lan nhi cướp đoạt món trang sức.

Hành động bất chấp lễ giáo thì cũng chỉ bị Hoàng Thượng khiển trách vài lời, song cướp đoạt vật của người khác thì chính là hành vi cường đạo. Nếu làm lớn chuyện, tất sẽ tổn hại thanh danh của Lan nhi.

Thái Tử Phi hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Lan nhi, xét cho cùng, chuyện này là do nhi không phải, mau mau tạ lỗi với Trường Sinh muội muội.”

“Không, nhi không muốn...” Thứ nữ Thái Tử bật khóc nức nở: “Sở Hoằng Du đã đ.á.n.h nhi, nhi phải mách Hoàng tổ phụ, để Hoàng tổ phụ giáo huấn thằng bé!”

Thái Tử Phi lạnh lùng ghì chặt bả vai nữ nhi: “Ta nói lại lần nữa, mau tạ lỗi.”

Thứ nữ Thái Tử bị dọa cho nín bặt tiếng khóc, thút thít đáp: “Xin, xin lỗi...”

Lúc này Vân Sơ mới cất lời: “Du ca nhi, con cũng nên tạ lỗi.”

Sở Hoằng Du sảng khoái đáp: “Lan nhi tỷ tỷ, ban nãy là ta thất lễ, hôm khác ta sẽ mời tỷ nếm thử kẹo ngọt.”