Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 332



Tạ Phinh không nhịn được rụt người, lồng n.g.ự.c trướng đau.

Thủ đoạn Thái phi dùng với nàng không chỉ là tra tấn thể xác mà còn làm tổn thương tinh thần, sớm muộn gì nàng cũng sẽ như ngọn đèn cạn dầu mà bỏ mạng nơi đây.

Nàng chỉ là một thiếu nữ mười mấy xuân xanh, chỉ vì lầm đường lạc lối mà phải sống không bằng c.h.ế.t như vậy sao?

“Ta, hôm nay ta có hơi không thoải mái.”

Tạ Phinh cúi đầu kiên quyết cự tuyệt.

Lão ma ma túm lấy tóc nàng: “Nếu không phải được Thái phi che chở thì ngươi đã sớm bị hủy hoại, ngươi dám cãi lệnh của Thái phi sao?”

“Hôm nay thật sự không được...” Tạ Phinh vội vàng giãy giụa, xoay người chạy vào trong màn đêm.

Lão ma ma biết hôm nay là ngày Thái Hậu nhập táng, Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu đều nghỉ lại hoàng lăng nên cũng không dám gây náo động quá lớn, chỉ có thể hùng hổ nói: “Tiện tỳ nhà ngươi cứ đợi đấy, đợi khi Hoàng Thượng rời đi, xem ta xử lý ngươi ra sao!”

Tạ Phinh chạy một mạch tới hậu sơn hoàng lăng.

Nàng nhìn bóng đêm đen kịt, không biết phải làm sao.

Dù đi đâu chăng nữa, dường như trên thế gian này cũng chẳng còn nơi nào dung thân cho nàng...

Nàng bước đi vô định, nàng nghĩ nếu có thể rời khỏi hoàng lăng thì chắc sẽ tìm được một con đường sống.

Đi được một quãng đường dài, nàng bỗng nhiên trông thấy một đoàn người.

Là một đoàn thái giám và thị vệ, người đi đầu là một thiếu niên, vận cẩm y sắc vàng.

Trên đời này người có thể mặc cẩm y hoàng bào thì chỉ có Hoàng Thượng và Thái Tử.

Quả nhiên, vị đó chính là Thái Tử.

Thái Tử xưa nay không thích đọc sách, mỗi lần đọc sách đều là do Hoàng Hậu đốc thúc, hắn cũng không thích học võ, miễn cưỡng lắm mới biết cưỡi ngựa.

Chuyện hắn thích làm nhất chính là khắc gỗ, nhưng Hoàng Hậu không cho hắn làm chuyện hoang đường như vậy.

Hắn chỉ có thể qua mặt Hoàng Hậu, qua mặt Thái Tử Phi, lén lút chạy tới hậu sơn hoàng lăng tìm một khúc gỗ ưng ý, muốn tạc một pho tượng gỗ vĩ đại.

Hắn chạy khắp núi tìm gỗ.

Tạ Phinh từ xa đã trông thấy bóng áo vàng kia, trong lòng thầm toan tính.

Nàng lập tức xoay người bỏ đi, không, phải là chạy mới đúng, vội vàng xốc váy chạy đi, sợ rằng chậm trễ một khắc, Thái Tử sẽ xuống núi mà mất dạng.

Thái Tử cũng muốn nhanh chóng tìm được một khúc gỗ rồi rời khỏi nơi tối đen như mực này, nhưng hắn vẫn chưa tìm được khúc gỗ nào ưng ý, chỉ có thể cầm đuốc cẩn thận tìm kiếm, e sợ gây ra hỏa hoạn, cũng không dám tạo động tĩnh quá lớn, chỉ có thể chậm rãi dò tìm...

Đột nhiên xung quanh truyền đến tiếng dã thú gào thét.

“Điện hạ, chúng ta về đi...” Tên tùy tùng run rẩy thưa: “Trên núi này e rằng có lang thú, quá đỗi nguy hiểm, chi bằng đợi đến sáng mai, nô tài sẽ tìm giúp ngài.”

Thái Tử hừ lạnh một tiếng: “Thứ ngươi tìm toàn là gỗ mục, ta chẳng tin ngươi chút nào.”

Hắn tiếp tục đi tới nhưng chưa được mấy bước thì lại nghe thấy tiếng gầm rú càng lúc càng gần.

Kế đó, tiếng cây cối lao xao vang lên, tiếp theo, hắn nghe thấy tiếng bước chân đang phóng như bay về phía bọn họ.

“Mau, bảo hộ Điện hạ!”

Mấy tên thị vệ liền tiến lên bao vây lấy Thái Tử.

Bọn họ vốn ngỡ là lang thú, nhưng nào ngờ, dưới ánh lửa bập bùng lại là một con mãnh hổ to lớn đang vồ tới.

Tên thị vệ đi đầu chưa kịp thốt lên lời nào đã bị đ.á.n.h gục, yết hầu bị mãnh hổ c.ắ.n đứt, mùi huyết tanh nhanh chóng lan tỏa.

Thái Tử kinh hãi đến thất thần.

Cớ sao trên núi này lại có hổ? Chẳng phải người đời vẫn nói độc nhất một con mãnh hổ đã bị giam giữ trong Hoàng Lăng, phụng mệnh canh gác lăng tẩm hoàng thất bao đời sao...

Thái Tử chân mềm nhũn định bỏ chạy, nhưng lại bị cành cây vướng chân, đành khụy xuống đất.

Vốn dĩ con mãnh hổ đang xé xác người, vừa nghe động tĩnh liền cảnh giác, há to huyết khẩu, gầm gừ lao vút tới.

Thị vệ vội giơ đuốc muốn xua đuổi, nhưng con mãnh hổ kia nào có sợ hãi.

“Gầm!”

Dãi của con hổ dữ nhỏ giọt, vuốt sắc của nó đã vồ trúng thị vệ thứ hai.

Đôi mắt hung tợn của nó nhìn Thái Tử chằm chằm, nhe nanh, chậm rãi tiến lại gần.

Đúng lúc này, một thân ảnh mảnh khảnh, nhanh nhẹn bất ngờ đứng chắn trước người Thái Tử.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“A ——!”

Tiếng kêu t.h.ả.m thiết của nữ tử truyền đến, Thái Tử kinh hãi.

Chàng thấy con mãnh hổ kia c.ắ.n xé cánh tay nữ tử, huyết tươi ấm nóng b.ắ.n tung tóe lên mặt nàng.

Tiểu công công vội đỡ Thái Tử đứng dậy: “Điện hạ, chúng ta mau rời đi!”

Thái Tử ngắm nhìn nàng, cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng chẳng thể nhớ nổi đã gặp qua ở nơi nào. Đêm tối mịt mùng, chàng không nhìn rõ dung mạo nàng, cũng chẳng hay nàng là người chốn nào.

Chàng thấy nữ tử đang chịu đựng cơn đau, sờ soạng vạt áo trước ngực, dường như đang tìm kiếm vật gì.

“Thái Tử Điện hạ, cứu ta với...” Tạ Phinh run rẩy, thở hổn hển nói: “Trên thân ta có d.ư.ợ.c vật, là t.h.u.ố.c xua thú dữ, mau lấy ra... nhanh lên!”

Thái Tử luống cuống đưa tay sờ loạn trên người Tạ Phinh: “Thật... mạo phạm.”

Khó khăn lắm chàng mới tìm thấy một lọ bột t.h.u.ố.c trong vạt áo nàng.

Tạ Phinh dùng răng mở nắp bình, rồi ném bình t.h.u.ố.c về phía con hổ dữ.

Con hổ dữ gầm lên, chậm rãi lui về phía sau, rồi thoắt cái đã biến mất không dấu vết.

Cánh tay của Tạ Phinh đã bị x.é to.ạc mất một mảng lớn da thịt, huyết tươi đầm đìa. Nàng căn bản không cần giả vờ, chỉ thấy hai mắt tối sầm, liền bất tỉnh nhân sự.

Thái Tử sợ đến tan mật, vội đưa tay đỡ lấy thân thể mềm mại như bông gòn của Tạ Phinh.

Chàng biết rõ nếu nữ tử này không kịp thời xuất hiện, kẻ tiếp theo bị mãnh hổ c.ắ.n xé chính là tiểu công công bên cạnh chàng, sau cùng sẽ đến lượt chàng.

Nữ tử xuất hiện bất ngờ này đã cứu chàng một mạng.

Chàng biết huyết khí sẽ hấp dẫn dã thú khác, nên vội vàng nói: “Mau, cùng cô đưa nàng về cung.”

Tiểu công công kia cũng bị dọa choáng váng, run rẩy bước tới đỡ lấy Tạ Phinh, cùng Thái Tử nâng nàng xuống núi, rồi chạy như bay về tẩm điện.

“Mau đi thỉnh Thái y!”

Thái Tử toàn thân vô lực, ngã khuỵu xuống đất, ngơ ngẩn nhìn nữ tử đang nằm trên giường.

Chẳng hiểu vì sao, càng nhìn, chàng càng cảm thấy nữ tử kia quen thuộc lạ thường, chắc chắn chàng đã từng gặp qua ở nơi nào đó.

Thái y mau chóng tới nơi, còn có cả Thái Tử Phi đi cùng.

Lúc này đã quá canh ba, Thái Tử Phi vừa mới yên giấc đã bị nha hoàn đ.á.n.h thức, báo Thái Tử toàn thân dính huyết trở về.

Nàng sợ đến hồn phi phách tán, vội khoác xiêm y chạy tới, quả nhiên thấy mặt Thái Tử dính đầy huyết, ngơ ngác ngồi dưới đất, thần trí bàng hoàng.

“Điện hạ!” Thái Tử Phi vội vàng tiến lại gần: “Điện hạ bị thương chỗ nào, đã xảy ra chuyện gì?”

Thái Tử lắc đầu: “Không phải ta, là nàng ấy.”

Chàng chỉ về phía người nằm trên giường.

Thái Tử Phi ngẩng đầu ngắm nhìn, trên giường là một thiếu nữ tuổi còn nhỏ, cớ sao nàng cứ cảm thấy đã từng gặp qua người này ở nơi nào đó?

Nàng không nhịn được mở miệng hỏi: “Điện hạ, nàng là người chốn nào?”

“Không biết.” Thái Tử xoa xoa mi tâm: “Cô gặp phải mãnh hổ trên núi, nếu không nhờ nàng xả thân cứu giúp thì cô đã c.h.ế.t chắc rồi.”

Thái Tử Phi khẽ nhíu đôi mày liễu.

Thái Tử Phi nhìn cánh tay bị thương thịt đã rách nát một mảng kia, vết thương quả là cực nặng, e rằng sinh mệnh khó bề giữ nổi.

Trong lòng nàng dấy lên nỗi nghi hoặc khôn nguôi.

Cớ sao trong khu sơn lâm thuộc hoàng thất lại có mãnh hổ xuất hiện?

Đã quá nửa đêm, lại có nữ tử xuất hiện nơi hoang vu ấy, thật khó hiểu.

Trong lúc thái y đang bận rộn chẩn trị, Thái Tử Phi khẽ khàng rời đi, lệnh cho các nha hoàn cùng ma ma thân cận âm thầm điều tra sự tình.

Gà Mái Leo Núi

Chỉ chốc lát sau, thám tử của nàng đã tra ra manh mối.

Thái Tử Phi liền bước vào nội điện, lạnh lùng cất lời: “Điện hạ có hay vì sao ngài lại chạm trán mãnh hổ không? Tất cả đều do nữ nhân này mà ra.”

Thái Tử ngẩng đầu, mày kiếm khẽ nhíu: “Lời này có nghĩa ra sao?”

“Nàng ta chính là tỳ nữ trông coi mãnh hổ tại hoàng lăng.” Thái Tử Phi lạnh lùng nói, giọng đầy băng sương: “Nàng ta đã tự ý rời bỏ vị trí vào đêm khuya, không làm tròn chức trách, suýt nữa khiến Đông cung bị tổn hại. Án này theo lẽ thường phải giao cho Đại Lý Tự thẩm tra xét xử!”

Thái Tử Phi vừa dứt lời, Tạ Phinh đang nằm trên giường bỗng nhiên tỉnh giấc. Nàng ta liền lăn mình xuống giường, c.ắ.n răng chịu đau, quỳ rạp xuống tâu rằng: “Nô tỳ tham kiến Thái Tử điện hạ, tham kiến Thái Tử Phi. Nô tỳ quả thật là tỳ nữ trông coi hổ dữ. Đêm nay, con mãnh hổ kia cực kỳ bất an, hung hãn khó lường. Lúc nô tỳ đi lấy nước, nó đã phá chuồng trốn thoát. Nô tỳ cấp tốc đuổi theo, vì vậy mới chạy đến sau núi. May mắn thay, chưa có tai ương nào xảy ra. Nô tỳ tự biết tội nghiệt sâu nặng, nguyện lấy cái c.h.ế.t để tạ tội!”

Nói rồi, nàng ta đứng phắt dậy, toan đ.â.m đầu vào cột trụ trong đại điện.

Thái Tử đưa tay ngăn cản nàng, khẽ nói: “Ngươi cứu cô, coi như công chuộc tội.”