Thái Tử Phi hít sâu một hơi khí lạnh.
Ngay từ ngày đầu tiên gả vào Đông cung, nàng đã hay rằng Thái Tử rất giống đương kim Thánh Thượng, cả đời ưa chuộng nhan sắc mỹ lệ.
Thế nhưng tiện nô trước mặt này thân thể bê bết m.á.u me, dung nhan tiều tụy, chẳng còn chút nhan sắc nào. Nàng thực không tài nào lý giải nổi vì sao Thái Tử lại hành động như vậy.
Thôi thì, dù không có tiện nô này thì cũng sẽ có nữ tử khác. Nàng cũng chẳng muốn nhọc lòng quản lý nhiều.
Thái Tử Phi phất tay áo, tức giận quay gót rời đi.
Thái Tử đỡ Tạ Phinh dậy, ôn tồn nói: “Cánh tay ngươi bị thương, mau nằm xuống để thái y thông t.h.u.ố.c trị thương cho ngươi.”
Tạ Phinh giả bộ thấp thỏm lo âu, thều thào: “Không, nô tỳ có tội, tội đáng vạn lần chết! Xin Thái Tử điện hạ lượng thứ...”
“Ngươi là ân nhân cứu mạng của cô.” Thái Tử đỡ nàng lên giường, hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Nô tỳ tên Linh Lung.” Nàng ta khẽ đáp.
Tạ Phinh cụp mi mắt, khéo léo che giấu những cảm xúc đang cuộn trào trong đáy mắt.
Linh Lung chính là bằng hữu thân thiết đầu tiên nàng kết giao khi mới tới hoàng lăng. Cũng nhờ Linh Lung chỉ điểm, nàng mới biết có thể tìm lão Thái Phi trợ giúp, từ đó mới có được nơi nương tựa.
Hơn một năm trước, những người tại hoàng lăng đã bắt được một con hổ. Trông coi mãnh hổ từ đó trở thành công việc của Linh Lung.
Nàng thường xuyên lui tới tìm Linh Lung, bởi vậy biết rõ bản tính con hổ dữ ấy, biết nó sợ điều gì, và cả nơi Linh Lung cất giữ chìa khóa lồng sắt.
Đêm đó, khi Linh Lung đang say giấc nồng, nàng ta đã dùng gối ép chặt lên mặt, khiến Linh Lung ngạt thở đến chết. Thi thể liền bị nàng ném xuống dòng sông bao quanh hoàng lăng...
“Linh Lung, ta thật có lỗi...” Tạ Phinh lặng lẽ tự nhủ trong lòng: “Nếu có lựa chọn khác, ta nhất định sẽ không đoạt đi tính mạng của ngươi. Thật có lỗi...”
Đêm hôm ấy kéo dài dằng dặc, tựa hồ vô tận.
Trời còn chưa sáng rõ, Vân Sơ đã tỉnh giấc. Nàng đ.á.n.h thức hai tiểu oa nhi dậy thay xiêm y, bởi sáng nay sẽ cử hành nghi thức nhập táng cuối cùng, chiều nay là có thể hồi kinh.
Tiếng khóc bi thống vẫn vang vọng khắp hoàng lăng, ai oán thấu tận trời xanh.
Dòng dõi hoàng thất vẫn như ngày hôm qua, quỳ lạy dập đầu. Quan viên Lễ bộ xướng điếu văn, Hoàng đế cùng Sở Thụy đứng ở hàng đầu, cùng đọc theo.
Nghi thức tang lễ kéo dài hơn một canh giờ, cuối cùng cũng hoàn tất.
Hai tiểu thái giám đỡ Sở Thụy đứng dậy. Chợt Sở Thụy ho khan dữ dội, huyết tươi ứa ra khóe môi, nhỏ xuống nền ngọc thạch trắng tinh.
Hắn cố sức dốc hết hơi tàn, chậm rãi nói: “Hoàng thúc, sau này Thụy nhi sẽ không về kinh nữa, xin được bái biệt từ đây.”
Hai mắt Hoàng đế tối sầm: “Lý thái y, mau đến xem mạch cho Thụy nhi.”
Lý thái y bước tới bắt mạch cho Sở Thụy. Sau một hồi thăm khám, ông mới lên tiếng: “Thụy điện hạ thân thể thiếu hụt, cần phải tĩnh dưỡng nhiều hơn...”
Gà Mái Leo Núi
Hoàng đế chậm rãi hỏi: “Có nguy hiểm đến tính mạng không?”
Theo Trẫm được biết, ít nhất là ba tháng nay, Sở Thụy đã không còn dùng tinh huyết dưỡng thân nữa. Vốn dĩ hắn đã phải mất mạng từ lâu, vậy mà vẫn có thể sống sót đến tận bây giờ.
Từ đó càng chứng minh được rằng Kỳ quốc sư quả thực là một tên phế vật, vì những lời lẽ hoang đường mà hại c.h.ế.t biết bao thiếu nữ.
Lý thái y cúi đầu nói: “Điều này vi thần cũng không dám nói rõ.”
Ông không tra ra được chứng bệnh cụ thể của Sở Thụy, quả thật không dám vọng ngôn.
Hoàng đế nhàn nhạt mở miệng: “Hiện giờ trẫm chính là người thân cận nhất của ngươi. Để ngươi rời kinh một mình, trẫm cũng không yên tâm. Trẫm sẽ cho người sắp xếp một biệt viện trong kinh thành cho ngươi, ngươi cứ an tâm dưỡng bệnh.”
Sở Thụy cười khổ.
Hắn là một người đã nửa bước vào quỷ môn quan, vậy mà Hoàng thượng vẫn còn muốn sai người giám thị hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn không biết kiếp này đến khi nào mới thoát khỏi vòng kìm kẹp.
Hậu sự của Thái Hậu chính thức khép lại, đội ngũ hồi kinh rộng lớn cuồn cuộn kéo dài.
Vân Sơ vừa bước lên xe ngựa đã trông thấy sắc mặt Thái Tử Phi đang đi phía trước vô cùng tiều tụy. Dù nhìn từ xa, nàng vẫn có thể cảm nhận được tâm tình của Thái Tử Phi chẳng mấy tốt đẹp.
Nàng còn thấy bên Thái Tử nhiều thêm một chiếc xe ngựa, đi phía sau Thái Tử Phi.
Sau khi lên xe ngựa, Thu Đồng thấp giọng nói: “Đêm qua Thái Tử lên núi, suýt chút nữa đã bị hổ dữ nuốt chửng, là một nữ tỳ chăn hổ cứu mạng Điện hạ. Nàng cung tỳ ấy cũng trọng thương, Thái Tử muốn đưa nàng ta về kinh chữa trị.”
Vân Sơ biết Thái Tử là người ưa chuộng sắc đẹp, Đông Cung ngoài chính phi trắc phi có thể trở thành ngọc điệp dòng dõi hoàng thất thì còn có hơn hai mươi thị thiếp.
Nhưng đưa người từ hoàng lăng về kinh quả thật là khó coi, cũng không trách Thái Tử Phi tức giận.
Không biết vì sao mà Vân Sơ lại cảm thấy chuyện này rất kỳ quái. Nàng mở miệng nói: “Thu Đồng, ngươi bảo người bên cơ quan tình báo chú ý một chút.”
Xe ngựa lắc lư trên đường hơn nửa ngày, mãi đến buổi chiều mới về tới kinh thành. Hai đứa nhỏ mệt mỏi, lẳng lặng nép vào lòng Vân Sơ, chìm vào giấc mộng sâu.
Nàng đang muốn bế hài tử xuống xe ngựa thì mành xe đã bị xốc lên. Sở Dực khẽ khom lưng bước tới, mỗi tay bế một đứa nhỏ, nhỏ giọng nói: “Sơ nhi, nàng vất vả rồi.”
Hai ngày này hắn bận rộn đủ thứ chuyện nên không có thời gian để ý hai đứa nhỏ, cũng không rảnh lo cho Vân Sơ.
Lúc này đã được rảnh rỗi, sao hắn có thể để Vân Sơ vất vả.
Hắn ôm hài tử xuống xe, đưa cho ma ma hầu hạ rồi dắt tay Vân Sơ đi vào trong. Chờ đến chính viện, hắn lập tức bế bổng Vân Sơ lên.
“Chàng Sở Dực!” Vân Sơ đỡ trán: “Có thời gian thì nghỉ ngơi một chút đi, chẳng lẽ chàng không thấy mệt mỏi sao?”
“Không mệt.” Sở Dực ôm nàng vào gian trong: “Ta chỉ muốn được ở cạnh nàng một lát thôi.”
Hắn ôm Vân Sơ nằm trên giường, an tâm nhắm mắt.
Vân Sơ cũng cảm thấy bình yên, vốn dĩ chỉ là khép mắt tĩnh dưỡng nhưng không biết vì sao lại thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Lúc tỉnh lại, nàng thấy Sở Dực đang ôm Trường Sinh và dạy Du ca nhi tập viết. Ba phụ tử ngồi dưới ánh hoàng hôn, tĩnh mịch mà đẹp đẽ tựa bức họa.
“Mẫu thân, người đã tỉnh giấc rồi.” Sở Hoằng Du là người đầu tiên nhìn thấy Vân Sơ bước ra, thằng bé lập tức vứt cây bút lông xuống mà lao tới: “Mẫu thân mau đến xem chữ con viết ra đây, trông có đẹp mắt không ạ?”
Vân Sơ cầm lấy giấy Tuyên Thành, khẽ mỉm cười: “Hình thể tuy khá ổn nhưng lại thiếu lực. Tuy nhiên, con còn nhỏ, không cần nóng vội, cứ từ từ học hỏi.”
Một nhà bốn người cùng tới chủ viện dùng cơm.
Sở Dực mới vừa đặt đũa xuống, thuộc hạ đã vội vã tới bẩm báo tin tức, hắn lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Vân Sơ thấu hiểu, trượng phu bận rộn mới là lẽ thường tình, còn nhàn rỗi quá mức lại chính là điều đáng lo ngại.
Nàng vỗ về hai đứa nhỏ chìm vào giấc ngủ, Thính Tuyết mới nhẹ nhàng bước vào bẩm báo những chuyện xảy ra trong hai ngày nay: “... Mọi việc đều vận hành trôi chảy.”
Nàng ấy khẽ ngập ngừng một lát rồi mới tiếp lời: “Hai ngày nay Vương phi vắng mặt tại phủ, mọi chuyện trong nội viện đều do Nhĩ ma ma chưởng quản, nhưng bà ta lại chẳng hề trình báo lên chủ viện.”
Theo lẽ thường, dẫu đương gia chủ mẫu vắng mặt khỏi phủ, thì mọi việc lớn nhỏ trong nội viện đều phải được trình báo cho đại nha hoàn thân cận bên cạnh nhũ mẫu, để nàng thay mặt chuyển lời lên chủ mẫu.
Vân Sơ cất lời: “Ta cùng Vương gia đã thành hôn hơn một tháng, quả thực đã đến lúc ta nên tiếp quản công việc nội phủ. Sáng mai, ngươi hãy triệu tập toàn bộ nha hoàn, bà tử trong viện tề tựu tại đây.”
Nội viện vương phủ vốn do Nhĩ ma ma chưởng quản, ngoại viện là Trình tổng quản phụ trách. Nhiều năm như vậy, cả hai vẫn luôn điều hành đâu vào đó gọn gàng ngăn nắp. Ban đầu, nàng cũng chẳng hề định tự mình ôm đồm mọi việc này, nhưng Nhĩ ma ma rõ ràng mang tâm tư khác.
Việc quản lý hậu viện không thể giao cho một kẻ đầy toan tính.
Hơn nửa đêm, Vân Sơ trong lúc mơ màng cảm nhận được một người chậm rãi trèo lên giường mình, chính là Sở Dực, sau khi bận rộn với công việc triều chính mà trở về.
Tuy rằng nàng giật mình choàng tỉnh, nhưng cũng nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Rạng sáng hôm sau, khi trời còn tờ mờ tối, nàng đã mở mắt. Vân Sơ khẽ khàng thức giấc, chuẩn bị đi luyện võ.
Nào ngờ, vừa cất bước rời giường, Sở Dực cũng đã tỉnh giấc, cùng nàng sánh vai ra sân luyện võ.