Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 337



Giang di nương trừng mắt kinh ngạc, vội vàng nghiêng mình mời Vân Sơ vào phủ.

Thuở trước, khi Giang di nương và Vân Sơ còn chung một mái phủ, nàng đã không dám sánh vai cùng Vương phi. Nay nàng đã rời Tạ gia, Vân Sơ lại trở thành Vương phi, hai người một như bùn dưới đất, một như mây trên trời, địa vị chênh lệch ngày càng lớn, thậm chí nàng còn chẳng dám ngẩng đầu đối diện cùng Vân Sơ.

Trời xanh chứng giám, lần đó nàng phải dùng hết thảy bao nhiêu dũng khí mới dám tìm đến Bình Tây Vương phủ cầu kiến Vân Sơ.

Giang di nương vội vàng châm trà, cẩn trọng bưng đến trước mặt Vân Sơ.

Vân Sơ nhấp một ngụm trà, bấy giờ mới cất lời: “Mấy ngày nay mọi chuyện ra sao rồi?”

“Được Vương phi che chở, Tạ Thế An không còn đến quấy rầy nữa.” Giang di nương đáp lời: “Hôm nay Thích ca nhi đã chính thức nhập học, còn Nhàn tỷ nhi thì vẫn nhàn rỗi ở nhà.”

Vân Sơ khẽ gật đầu: “Có tính toán gì cho Nhàn tỷ nhi theo học không?”

Giang di nương lắc đầu: “Ở nhà học thêu thùa là được rồi.”

Nàng sống trong một ngõ nhỏ chật hẹp ở ngoại ô kinh thành, dân chúng nơi đây đều là người phàm tục bình thường, con gái của những gia đình như thế chẳng bao giờ theo học ở học đường.

Thuở trước Nhàn tỷ nhi là nữ nhi của Tạ gia, mà Tạ gia lại là thư hương thế gia, việc học vấn thi thư đối với con bé cũng chẳng phải vấn đề gì lớn. Nhưng hiện tại... e rằng không cần học nữa.

“Bản thân Nhàn tỷ nhi có nguyện ý học không?” Vân Sơ hỏi.

Giang di nương nhạy bén nhận ra ý tứ trong câu hỏi này, nàng hơi nhướng mày hỏi: “Ý Vương phi là muốn nhắc đến điều gì?”

“Trường Sinh, tức tiểu quận chúa của Bình Tây Vương phủ, đang chuẩn bị khai bút vỡ lòng.” Vân Sơ khẽ cười nói: “Trường Sinh muốn Nhàn tỷ nhi làm thị độc, Giang di nương cảm thấy thế nào?”

Giang di nương nhất thời ngỡ ngàng.

Vị trí thư đồng cho quận chúa vương phủ vốn dĩ phải là thiên kim tiểu thư của các đại quan trọng thần, cớ sao nay lại chiếu cố đến Nhàn tỷ nhi.

“Vương, Vương phi, điều này e rằng không ổn.” Nàng vội vàng xua tay: “Tiện thiếp biết Vương phi quan tâm đến mẫu tử chúng ta, nhưng việc này thật sự khiến tiện thiếp hổ thẹn vô cùng...”

Dù Nhàn tỷ nhi vẫn còn là thiên kim của Tạ phủ thì thân phận của con bé cũng chẳng đáng được nhắc tới, huống hồ nay bọn họ đã thân phận thấp kém đến nhường này.

Nàng lo lắng Nhàn tỷ nhi đến vương phủ sẽ rước thêm phiền phức cho Vương phi.

“Đây là ý nguyện của Trường Sinh.” Vân Sơ ôn hòa nói: “Nếu Nhàn tỷ nhi cũng nguyện ý, ta nghĩ đây chẳng phải điều bất lợi.”

Nàng biết Giang di nương đang lo lắng điều gì.

Chủ yếu là thân phận của Tạ Nhàn, con bé là thứ nữ của phu quân quá cố của nàng, sẽ dễ bị người đời bới móc, gây sóng gió.

Nếu Sở Dực là người so đo tiểu tiết, nàng sẽ còn chút đắn đo, nhưng nàng biết hắn chẳng bận tâm đến những điều ấy.

Điều quan trọng hơn cả là Trường Sinh rất yêu mến Nhàn tỷ nhi, vả lại con bé trưởng thành ở Tạ gia nhưng không hề bị vấy bẩn bởi thói đời, quả là một hài tử tốt.

Giang di nương thấy Vân Sơ đã quyết, bèn vội vàng gọi Tạ Nhàn đang thêu hoa trong phòng tới.

Tạ Nhàn nhún người hành lễ: “Thỉnh an Vương phi.”

Vân Sơ khẽ cười nói: “Chắc hẳn lúc nãy mẫu thân con đã thuật lại rồi. Con có đồng ý đến vương phủ học cùng Trường Sinh không?”

Tạ Nhàn do dự một hồi rồi đáp: “Con có thể về thăm nhà không ạ?”

Con bé sợ rằng nếu đến vương phủ rồi sẽ không được gặp lại mẫu thân nữa, nếu quả thực là như vậy, con bé thà không đi còn hơn.

“Đương nhiên có thể.” Vân Sơ nắm lấy tay con bé: “Mỗi ngày con đều có thể về nhà, hoặc cách mấy ngày về một lần cũng được, mọi việc tùy con quyết định.”

Đáy mắt Tạ Nhàn ánh lên tia sáng: “Vậy con đồng ý đến học cùng Trường Sinh ạ.”

Giang di nương vội vàng kéo nữ nhi lại, nhỏ giọng nhắc nhở: “Con phải gọi là quận chúa...”

Tạ Nhàn toan định nói gì đó, Vân Sơ đã tiếp lời: “Trường Sinh chẳng những cần một thư đồng, mà càng cần một tri kỷ hơn. Trước đây, Tạ Nhàn muội đã đối đãi với Trường Sinh như thế nào, sau này cứ giữ nguyên như vậy là được.”

Tạ Nhàn ra sức gật đầu.

Vân Sơ đã ước định cùng Giang di nương, rằng đợi khi tìm được nữ tiên sinh phù hợp, sẽ cho người đến rước Tạ Nhàn.

Xong xuôi chính sự, Vân Sơ đứng dậy cáo lui.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giang di nương thiết tha muốn giữ Vân Sơ ở lại dùng một bữa cơm, song lại chẳng dám cất lời. Nàng bước ra ngõ nhỏ, dõi theo cỗ xe ngựa của Vân Sơ dần khuất dạng trên đại lộ.

Quách ma ma nán lại Bình Tây Vương phủ tám chín hôm, đã chỉ dẫn cho bốn bà tử hồi môn của Vân Sơ nắm bắt mọi công việc.

Trong số bốn bà tử hồi môn này, một người tổng quản mọi việc lớn nhỏ trong nội viện, một người phụ trách đối ngoại với Nội Vụ Phủ chốn cung cấm, một người coi sóc kho tàng, còn người cuối cùng đảm nhiệm việc giữ sổ sách chi tiêu.

Hành động này, chẳng khác nào thu hồi mọi quyền hành trong vương phủ về tay Vương phi.

Những bà tử vốn đảm nhiệm các chức vụ này đều là phe cánh của nhau, sao có thể cam lòng chấp nhận thất thế như vậy? Bởi lẽ đó, bọn họ lục tục tìm đến Nhĩ ma ma để cùng nhau nghĩ kế đối phó.

Ánh mắt Nhĩ ma ma chợt đăm chiêu.

Đợi khi Quách ma ma rời đi, e rằng đại cục đã định, bà ta sẽ chẳng còn đường xoay sở nữa.

Bà ta lạnh giọng cất lời: “Các ngươi hẳn cũng đã nhận ra Vương phi không phải là người rộng lượng. Đợi đến khi người của Vương phi nắm giữ quyền hành, ắt sẽ ra tay đối phó chúng ta.”

Mấy bà tử kia lòng đầy hối hận.

Bọn họ đã ở vương phủ hơn mười năm, ngồi trên vị trí đại quản sự, kiếm chác được không ít bổng lộc, hưởng thụ cuộc sống thoải mái biết bao. Giờ đây, tất cả e rằng sẽ mất hết.

Ngày ấy, nếu Vương phi phô trương uy thế, bọn họ biết nương theo thế mà bày tỏ lòng trung thành, thì kết cục đã chẳng đến nỗi như vậy.

Đến giờ hối hận, e rằng đã muộn màng.

Nhĩ ma ma hờ hững nói: “Ta là nhũ mẫu của Vương gia, dù thế nào cũng có thể ở lại vương phủ này an hưởng tuổi già. Nhưng các ngươi thì không giống vậy... Nếu không mau chóng tìm cách xoay sở, e rằng mấy người các ngươi sẽ lần lượt bị Vương phi tùy tiện tìm cớ tống khứ ra khỏi phủ.”

Bà ta nói xong, liền quay người bỏ đi.

Mấy bà tử đưa mắt nhìn nhau.

Một người trong số đó khẽ c.ắ.n môi, thì thầm: “Chỉ cần khiến người của Vương phi không còn dùng được nữa, chúng ta ắt sẽ có thể ở lại.”

Một bà tử khác vội vàng xua tay: “Thôi thôi, ta không muốn dính líu vào chuyện này đâu. Mấy năm nay ở vương phủ, ta cũng đã tích cóp đủ rồi, nếu bị đuổi thì ta liền đi.”

Chỉ còn lại ba bà tử, ai nấy đều thấy được ý chí quyết liệt trong mắt đối phương.

Màn đêm dần buông rèm.

Vân Sơ, Sở Dực và hai hài tử cùng nhau dùng bữa tối.

Gà Mái Leo Núi

“Nương, hôm nay tiên sinh đã khen con.” Sở Hoằng Du không nhịn được mà khoe khoang: “Tiên sinh bảo con và cửu hoàng thúc cùng làm thơ, con còn tài tình hơn một chút đó.”

Vân Sơ nhéo gương mặt nhỏ của tiểu tử: “Du ca nhi của chúng ta quả là giỏi giang nhất.”

Tiểu gia hỏa ngẩng mặt lên: “Vậy mẫu thân ban cho con một nụ hôn nhẹ đi.”

Vân Sơ toan cúi đầu thì lại bị Sở Dực vươn tay ngăn lại: “Không bằng để vi phụ ban cho con một nụ hôn nhẹ?”

Sở Hoằng Du: “...”

Cậu bé vội vàng rụt cổ né tránh.

Vân Sơ ôm tiểu gia hỏa vào lòng, khẽ hôn lên trán tiểu tử một cái. Tiểu gia hỏa lập tức hớn hở, quay đầu nhìn Sở Dực với ánh mắt đầy vẻ khiêu khích.

Mặt Sở Dực lập tức sa sầm lại.

Vân Sơ ôm lấy cánh tay hắn, cười nói: “Chàng đã lớn chừng này rồi mà còn so đo với tiểu hài tử sao?”

Chỉ là một tiểu tử năm tuổi, cũng không hiểu vì lẽ gì mà nam nhân này lại phải so bì.

Sở Dực khẽ ho khan, liền đổi đề tài: “Lúc nãy nàng nói đã tìm được tiên sinh cho Trường Sinh rồi phải không? Là vị nào vậy?”

“Hiện tại đã chọn được hai vị, ta vẫn còn đôi phần lưỡng lự.” Vân Sơ cất lời: “Một vị là Hoàng tiên sinh từng dạy dỗ các vị công chúa trong cung đình, vị còn lại là Liễu nương tử xuất thân từ thư hương thế gia Liễu gia.”

Hoàng tiên sinh năm xưa từng nhập cung giảng dạy, danh tiếng vang dội khắp kinh thành, mời người như vậy quả thật không dễ.

Liễu nương tử là đường tỷ bên ngoại của đại tẩu nhà nàng, cũng là một người trác việt về thi phú, văn chương. Rất nhiều tài nữ ở kinh thành đều là môn sinh của Liễu nương tử.

Sở Dực vốn đã từng nghe danh cả hai vị này, hắn gật đầu đáp: “Chuyện này Sơ nhi cứ tùy ý quyết định là được.”

Vân Sơ thiên về Liễu nương tử hơn, đang định mở lời thì một bà tử từ thiên thính hớt hải chạy vào: “Vương gia, Vương phi, thật không hay rồi! Thư phòng... thư phòng cháy rồi!”