Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 336



Nhưng Vương phi lại cố tình mời Quách ma ma tới. Dù bà ta có bao nhiêu thủ đoạn, cũng chẳng thể thi triển, bởi lẽ Quách ma ma tuổi tác còn cao hơn bà ta.

Nhưng bà ta cũng biết bản thân không thể chần chừ thêm nữa.

Một khi mấy bà tử kia tiếp nhận hết thảy mọi công việc, thì sẽ chẳng còn kịp cứu vãn nữa.

Trong lúc Quách ma ma đang xử lý việc ở nội trạch, Trình tổng quản cũng đem toàn bộ sổ sách ngoại viện trình lên Vân Sơ.

Sổ sách của Vương phủ nhiều không kể xiết, khiến Vân Sơ mấy đêm liền chẳng thể ngon giấc. Ngay cả trong mộng, nàng cũng thấy mình đang tính toán sổ sách. Rà soát ròng rã năm sáu ngày trời, cuối cùng cũng duyệt xong sổ sách của năm trước, nàng nhận thấy chẳng hề có điểm khác biệt so với sổ sách Trình tổng quản đã trình lên.

“Vương phi.” Thu Đồng vội vàng bước vào phòng khách, hạ giọng nói: “Người của ám vệ vừa truyền báo, An Tĩnh Vương phi... cũng chính là Tạ Phinh, đã tạ thế.”

Vân Sơ chợt sững người.

Nàng khẽ đặt sổ sách xuống, ngẩng đầu hỏi: “Nàng ta mất cách nào?”

“Sau khi Thái Hậu nhập táng, Tạ Phinh đã biệt vô âm tín. An Tĩnh Vương mưu phản bị giết, ô danh trên người mãi mãi không được rửa sạch, thử hỏi còn ai để tâm đến một An Tĩnh Vương phi, cũng chẳng có ai phái người đi tìm kiếm nàng ta.” Thu Đồng cẩn trọng thuật lại: “Cho đến đêm qua, một thái giám khi làm việc bên bờ sông cạnh hoàng lăng, đã phát hiện một thi hài sưng phù nổi trên mặt nước, thân thể đã bị cá rỉa gần hết... song nhìn y phục và trang sức, vẫn có thể nhận ra đó chính là An Tĩnh Vương phi…”

Vân Sơ nghe vậy, trong lòng chợt hoảng hốt. Tạ Phinh cứ thế mà vong mạng ư? Chuyện này sao có thể? Tuy Tạ Phinh không phải kẻ có tâm cơ thâm trầm, nhưng nàng ta lại là người có thể làm bất cứ chuyện gì để bảo toàn tính mạng. Nàng ta lại c.h.ế.t một cách đơn giản như vậy sao? E là có điều gì đó không đúng.

Vân Sơ nâng cằm, khẽ nhướng đôi mày thanh tú. Bất chợt một ý niệm lóe lên trong trí óc nàng, chậm rãi cất lời hỏi: “Vào ngày từ hoàng lăng về kinh, trong đội nghi thức của Đông Cung có phải đã thêm một cỗ xe ngựa không?”

Thu Đồng gật đầu: “Người trên xe ngựa chính là tỳ nữ nuôi hổ ở hoàng lăng. Vì cứu Thái Tử mà nàng ta bị hổ c.ắ.n rách một cánh tay, cơ quan tình báo đã tra được nàng ta được Thái Tử mang về Đông Cung, ba ngày sau đã được phong làm thứ phi của Đông Cung.”

Vân Sơ khẽ mím môi. Đời trước, Tạ Phinh cũng từng tiến cung bái kiến Vân phi, mấy ngày sau đó đã được triệu vào cung, trở thành một Tài tử. Nàng khó lòng không hoài nghi Tạ Phinh chính là vị cung tỳ ngự thú mà Thái Tử đã mang về Đông Cung. Chuyện này rốt cuộc có đúng hay không, e là nàng phải đích thân tới Đông Cung một chuyến mới rõ tường tận. Nếu quả thật như nàng suy tính, vậy thì mọi việc ắt hẳn càng thêm phần thú vị.

Vân Sơ xử lý xong mọi sổ sách của phủ Bình Tây Vương thì Trần Đức Phúc cũng tề tựu bẩm báo rằng thuyền lớn đã được sắp xếp ổn thỏa, đang chuẩn bị ra khơi, muốn mời Vân Sơ đến xem xét một lần. Từ năm ngoái đến đầu thu năm nay, thời gian hơn nửa năm ròng, con thuyền lớn tốn hao ngàn vạn lượng bạc rốt cuộc cũng thuận buồm xuôi gió ra khơi. Lúc nhìn thấy con thuyền đồ sộ neo đậu ngay cửa sông, trong lòng nàng lại dấy lên một cỗ hào khí ngất trời. Nàng muốn dựa vào con thuyền này để tạo nên nghiệp lớn, trở thành một cự phú lừng lẫy. Nàng càng muốn mang hai đứa nhỏ lên chiếc thuyền này, chu du khắp chốn non sông gấm vóc, chiêm ngưỡng trọn vẻ đẹp của đất trời.

Trước kia nàng chỉ nghĩ đến hai đứa nhỏ, giờ đây trong lòng nàng lại có thêm một bóng hình quan trọng khác, chính là phụ thân của các con, Bình Tây Vương Sở Dực. Một ngày nào đó, nếu bốn người bọn họ có thể chu du sơn thủy khắp cõi Đại Tấn, đó hẳn sẽ là điều mỹ mãn nhất.

Vân Sơ khẽ vén tà váy, bước lên boong thuyền, mỉm cười trò chuyện cùng mọi người. Sau khi trở thành Bình Tây Vương phi, nàng cũng không cần che giấu sản nghiệp dưới danh nghĩa của mình nữa, vốn dĩ cũng giấu không được, chi bằng cứ quang minh chính đại, thoải mái rộng lòng mà đối đãi. Hơn nữa, hai sản nghiệp mang lại lợi nhuận khổng lồ của Đại Tấn chính là muối và thiết. Thái Tử khống chế muối, Nhị hoàng tử lại nhúng tay vào việc khai thác mỏ thiết. So với hai vị ấy, việc bôn ba nơi biển cả, vất vả kiếm chút bạc này cũng chẳng đáng kể gì.

Vừa mới bước chân lên boong thuyền, đứng trên vị trí cao, Vân Sơ thoáng chốc đã nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.

 

Là Tạ Thế An.

Tạ Thế An đang nói chuyện cùng bốn năm hán tử cao lớn thô kệch, mấy gã hán tử kia trông có vẻ rất mực tôn kính Tạ Thế An. Vân Sơ khẽ nhếch khóe môi. Xem ra Tạ Thế An đang nương nhờ Cung Hi Vương để chiêu mộ nhân sĩ tam giáo cửu lưu, ý đồ dựng xây cơ nghiệp riêng...

Bến tàu vẫn luôn là nơi tụ họp của tam giáo cửu lưu. Tạ Thế An tươi cười trò chuyện cùng bốn năm tráng hán. Sau khi hắn ta chính thức trở thành phụ tá của phủ Cung Hi Vương, ý kiến đầu tiên mà hắn ta đưa ra chính là kết giao với tầng lớp hạ lưu trong xã hội để mưu cầu đại sự.

Cung Hi Vương không tán đồng phương sách này.

Hắn cần tạo lập công trạng, minh chứng cho con đường này không hề sai lầm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đoạn đàm thoại với các tráng hán vừa dứt, Tạ Thế An ngẩng đầu, liền thấy một bóng hình quen thuộc đang đứng trên chiếc thuyền lớn neo đậu nơi bến cảng.

Hắn mím chặt môi.

Hắn vốn dĩ biết rõ đây là gia sản của mẫu thân, song khi tận mắt nhìn thấy bóng người thân yêu ấy đứng trên boong thuyền, lòng hắn vẫn dấy lên muôn vàn cảm xúc phức tạp.

Nếu thuở xưa mẫu thân chịu dùng số bạc này cứu vớt Tạ gia, phụ thân có lẽ đã không mất mạng, hắn cũng chẳng phải đ.á.n.h đổi một con mắt, mà Tạ gia cũng sẽ không lâm vào cảnh trắng tay như ngày nay...

Gà Mái Leo Núi

Tạ Thế An tiến đến cạnh bến cảng, lặng lẽ đợi chờ. Chờ khi Vân Sơ kết thúc công việc và rời thuyền, hắn mới bước tới, khẽ lên tiếng: “Mẫu… Bình Tây Vương phi.”

Vân Sơ cong môi cười nhạt, cất lời: “Kể từ khi ta rời khỏi Tạ gia đến nay, ngươi mới không còn gọi ta một tiếng mẫu thân, phải chăng điều này chứng tỏ ngươi đã có một lập trường mới rồi ư?”

Tạ Thế An cúi đầu đáp: “Ta nay là phụ tá dưới trướng Cung Hi Vương phủ, cũng coi như tìm được một chức việc tạm thời.”

“Vậy chúc mừng ngươi.” Vân Sơ ôn tồn nói: “Ta vẫn giữ nguyên lời cũ, mong ngươi có thể trở thành một bậc nam nhi hiên ngang bất khuất, dẫu lựa chọn con đường nào, cũng phải giữ vẹn khí khái của chính mình.”

Tạ Thế An ngẩng đầu, khóe môi hiện lên nụ cười chua xót: “Ai mà chẳng mong trở thành chính nhân quân tử cao cao tại thượng? Nhưng nếu ta cứ giữ vững khí tiết quân tử ấy, Tạ gia sẽ vĩnh viễn không thể quật khởi. Mẫu thân nói rất đúng, ta quả thực là một kẻ ích kỷ, có thể vì năm đấu gạo mà phải khom lưng cúi đầu. Nếu mẫu thân cần đến ta, bất cứ lúc nào ta cũng có thể phản bội, cam tâm bán mạng cho Bình Tây Vương phủ.”

Vân Sơ lắc đầu: “Những cuộc tranh đoạt trong Bình Tây Vương phủ vốn vô tình, ta cũng chẳng cần ngươi vì ta mà làm đến mức ấy. Dẫu sao cũng từng là mẫu tử, ta chỉ mong ngươi sống an ổn.”

Nàng khẽ dừng lại, đoạn tiếp lời: “Nhưng nếu có một ngày, chúng ta dấn thân vào bước đường ấy, cả hai đều không cần hạ thủ lưu tình.”

Tạ Thế An rũ mi, sâu trong đáy mắt ánh lên một tia hung ác nham hiểm.

Kể từ khi mẫu thân gả vào Bình Tây Vương phủ, đã định trước hắn và nàng sẽ đi về hai ngả trái ngược.

Rồi cũng sẽ có một ngày, hai người bọn họ đứng ở hai trận tuyến đối lập, hắn vung trường đao, còn mẫu thân nàng cầm đoản kiếm mà đ.â.m c.h.é.m về phía nhau.

Hắn không mong ngày đó sẽ đến, song lại vô cùng khát khao nó tới.

Chí ít điều đó cũng sẽ minh chứng rằng hắn đủ tư cách trở thành địch thủ của mẫu thân, phải vậy chăng?

Khi Vân Sơ bước lên xe ngựa, nàng vẫn khẽ liếc nhìn Tạ Thế An đang đứng nơi bến cảng, ánh mắt hắn vẫn dõi về phía này, xa xăm thăm thẳm.

“Dẫu hắn là mưu sĩ của Cung Hi Vương phủ, song đã mất đi một con mắt, chẳng thể bước chân vào quan trường, rốt cuộc cũng chẳng làm nên trò trống gì.” Thu Đồng cất lời: “Huống hồ ta còn nghe nói, hắn bị những mưu sĩ khác trong Cung Hi Vương phủ xa lánh chèn ép, e rằng chẳng thể ở lại đó được bao lâu nữa đâu.”

Vân Sơ khẽ buông mành xe, trầm mặc không nói lời nào.

Chiếc xe ngựa chậm rãi lăn bánh, rời khỏi kinh thành, dừng lại trước cổng một tiểu viện nhỏ nơi vùng kinh giao.

Giang di nương đang quét dọn sân ngoài cổng lớn, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một cỗ xe ngựa vừa xa hoa lại vừa khiêm tốn dừng lại trước mắt.

Nàng ấy vừa trông thấy Thu Đồng đang ngồi ngoài xe, lập tức hồi thần, vội vàng ném chổi sang một bên, tiến lên hành lễ: “Tiện thiếp thỉnh an Vương phi.”

Vân Sơ bước xuống xe ngựa, mỉm cười nói: “Giang di nương quá đỗi khách sáo, chẳng lẽ không mời ta vào nhà dùng trà sao?”