Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 344



Một hồi lâu, Thu Đồng im hơi lặng tiếng xuất hiện sau lưng nàng, nhỏ giọng nói: “Vương phi, thuộc hạ đã dò xét qua, vị thứ phi tân nhậm kia chính là Tạ đại tiểu thư, Tạ Phinh.”

Trên mặt Vân Sơ lộ ra vẻ mặt quả nhiên là như thế.

Từ khi nghe tin Tạ Phinh qua đời, nàng đã nghi ngờ Tạ Phinh chỉ là treo đầu dê bán thịt chó, âm thầm vào Đông Cung. Sự thật quả đúng như nàng đã suy đoán.

Một lúc sau, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu cũng ngự giá lâm. Dù sao cũng hiếm khi được chiêm ngưỡng cảnh Ngu Mỹ Nhân khoe sắc rực rỡ, Đế Hậu cũng muốn đến xem náo nhiệt, tiện thể trò chuyện cùng mọi người.

Vân Sơ chú ý thấy một vị phu nhân đi bên cạnh Đế Hậu, khoảng chừng ngoài năm mươi, dung nhan được bảo dưỡng cực tốt, khí chất lẫn dung mạo cũng không hề kém cạnh Hoàng Hậu.

“Mấy năm gần đây muội ít tham gia yến hội nên chắc không biết vị phu nhân này.” Đỗ Lăng nhỏ giọng nói: “Bà ta chính là Quốc công phu nhân.”

Vân Sơ đã hiểu rõ.

Cả Đại Tấn này chỉ có một vị Quốc công duy nhất nhưng ông đã tạ thế từ hai ba mươi năm về trước, chỉ để lại một vị Quốc công phu nhân.

Bởi vì vị Quốc công quá cố kia từng lập công lớn nên dù ông đã khuất núi, vinh quang của phủ Quốc công cũng không hề suy vi. Quốc công tân nhậm lại được Hoàng Thượng trọng dụng, thế nên gia tộc này vẫn hiên ngang vững chãi tại kinh thành mà không hề ngã đổ.

“Muội có biết không, vị Quốc công phu nhân này không có hài tử ruột của mình.” Đỗ Lăng nói càng ngày càng nhỏ: “Quốc công đương nhiệm chính là một nhi tử chi thứ trong gia tộc, được bà ta mang về nuôi dưới danh nghĩa của mình.”

Vân Sơ quả thực không biết về vị Quốc công phu nhân này, bèn hỏi: “Chẳng lẽ Quốc công không có thứ tử thứ nữ sao?”

“Có rất nhiều thứ tử thứ nữ, nhưng mà...” Đỗ Lăng mím môi: “Đều bỏ mạng hoặc điên dại, chẳng rõ nguyên do.”

Vân Sơ im lặng.

Chuyện chốn hậu trạch đa phần đều là những chuyện khó bề tỏ tường.

Không ngờ vị Quốc công phu nhân này lại có thể xử lý hết đám thứ tử thứ nữ...

Nhưng nàng cũng không biết người ta đã trải qua những chuyện gì nên cũng không tự ý phán xét.

“Bình Tây Vương phi và Kỷ phu nhân đang thủ thỉ chuyện gì vậy?”

Một âm thanh trầm ổn từ bên cạnh truyền đến.

Đỗ Lăng giật mình, tức thì ngưng lời, cười khan đáp: “Bái kiến Quốc công phu nhân.”

Vân Sơ mỉm cười nói: “Ta cùng Kỷ phu nhân đang cùng bàn luận về loài Ngu Mỹ Nhân này quả thực rất đẹp, ý muốn thỉnh cầu Thái Tử Phi ban cho ít đóa về ươm trồng.”

Quốc công phu nhân cất lời: “Thuở trước ta cũng từng xin Đông Cung loại hoa này về phủ trồng, nhưng quả thực kỳ lạ, Ngu Mỹ Nhân này dẫu trồng ở nơi đâu cũng đều thưa thớt, chỉ duy có Đông Cung là nở rộ dày đặc, cũng chẳng rõ vì cớ gì.”

Ba người lại tiếp tục đề tài về loài Ngu Mỹ Nhân.

Cho đến khi yến tiệc chính thức khai màn, họ mới tạm ngưng chuyện phiếm, chuyên tâm dùng bữa.

Đỗ Lăng vẫn còn mang nỗi sợ hãi, chỉ dám cúi đầu ăn uống.

Sau này, nàng ấy thề sẽ không còn bàn tán thị phi của người khác trong những dịp hội hè như thế này nữa, lỡ đâu bị kẻ khác nghe được thì lại rước lấy phiền toái lớn.

“Ta vẫn còn nhớ như in ngày đại hôn của Bình Tây Vương phi cùng Bình Tây Vương.” Quốc công phu nhân bỗng nhiên cất tiếng: “Phu quân tiền nhiệm của Bình Tây Vương phi vừa tạ thế mà nàng đã tái giá nhanh đến vậy, lại còn tìm được một lang quân vừa ý, quả thực khiến người ta phải ngưỡng mộ.”

Vân Sơ đột nhiên khựng lại.

“Ta thật sự rất thưởng thức nàng, có thể bỏ ngoài tai bao lời đồn đại tầm phào để tái giá gả cho người.”

Quốc công phu nhân vừa nói vừa chăm chú nhìn vào dung nhan Vân Sơ.

Vân Sơ tinh tường nhận ra cảm xúc ẩn sâu trong đáy mắt vị Quốc công phu nhân này nào phải là sự thưởng thức, mà là... đố kỵ?

Nàng đặt đũa xuống, cất tiếng nói: “Ta chẳng hề nghe thấy tin đồn tầm phào nào, chỉ nghe thấy những lời chúc phúc của mọi người mà thôi.”

Gà Mái Leo Núi

Quốc công phu nhân nhìn Vân Sơ, khóe môi mím chặt thành một đường thẳng.

Bình Tây Vương nguyện ý cưới một nữ tử đã từng xuất giá chắc hẳn vì dung mạo tuyệt sắc giai nhân này chăng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hai người không có tình cảm mà lại có thể nên duyên phu thê.

Còn bà ta...

Bà ta cười nhạt một tiếng: “Vậy ta cũng xin chúc Bình Tây Vương phi cùng Bình Tây Vương cử án tề mi, bạch đầu giai lão.”

Dù là lời chúc phúc nhưng Vân Sơ lại chẳng cảm nhận được một chút chân tình nào.

Nàng tự hỏi rốt cuộc là nàng đã đắc tội với Quốc công phu nhân từ lúc nào, hay là Sở Dực từng có hiềm khích với bà, hoặc chỉ đơn giản là lập trường của đôi bên khác biệt...

Yến hội diễn ra được nửa chừng thì ly rượu trong tay Hoàng đế đột nhiên nghiêng đổ vào long bào của ngài, ngài lập tức đứng dậy đi đến sương điện phía sau để thay xiêm y.

Quốc công phu nhân đang ngồi bên cạnh Vân Sơ cũng đứng lên rời tiệc.

“Bình Tây Vương phi.” Phương Tâm Nghiên đỡ lấy bụng đi tới trước mặt Vân Sơ: “Đông Cung ngoài Ngu Mỹ Nhân thì còn có hải đường, Vương phi có muốn ghé xem một chút chăng?”

Vân Sơ nhàn nhạt nói: “Không cần.”

Sắc mặt Phương Tâm Nghiên lập tức trầm xuống: “Bình Tây Vương phi không nể mặt ta chút nào sao?”

“Xuy!” Đỗ Lăng ngồi bên cạnh khẽ cười lạnh một tiếng: “Đường đường là chính phi mà phải nể mặt một trắc phi sao, quả thực nực cười.”

Phương Tâm Nghiên lập tức nổi giận.

“Ta nói này.” Đỗ Lăng cong môi cười nói: “Phương trắc phi từng vì Bình Tây Vương mà một khóc hai nháo ba thắt cổ, chuyện này người trong kinh thành ai mà chẳng biết. Giờ đây Phương trắc phi lại nhiều lần kiếm chuyện với Bình Tây Vương phi, điều này sẽ khiến thiên hạ cho rằng trắc phi của Thái Tử vẫn còn vương vấn tình ý với Bình Tây Vương. Thái Tử rộng lượng nên chắc sẽ không chấp nhặt, nhưng nếu chuyện này truyền tới tai Hoàng Hậu nương nương, chậc chậc...”

Vẻ mặt của Phương Tâm Nghiên vô cùng khó coi.

Từ khi Bình Tây Vương Sở Dực cự tuyệt nàng ta thì nàng ta đã chẳng còn tâm tư đó nữa.

Nàng ta chỉ cảm thấy không cam lòng!

Bởi vì không cam lòng nên nàng ta vô cùng đố kỵ Vân Sơ, chỉ muốn khiến Vân Sơ phải bẽ mặt.

Song, mỗi khi thị ta tìm cớ gây rối, Vân Sơ đều không nặng không nhẹ phản bác lại, khiến nỗi uất ức bất cam của nàng ta càng khó mà tiêu tan.

Thị hít một hơi thật sâu, rồi phất tay áo mà rời đi.

Phương Tâm Nghiên không muốn lại trông thấy dung nhan Vân Sơ thêm nữa, đành trực tiếp cáo lui khỏi yến tiệc mà về hậu viện. Dù sao, m.a.n.g t.h.a.i cũng là lý do chính đáng để không bị người đời dị nghị.

Vừa bước tới những khóm hoa đua nở sau vườn, nàng ta chợt nghe thấy tiếng người đàm thoại.

Là tiếng của một đôi nam nữ.

Ban nãy chẳng phải Thái tử chưa hề lộ diện tại yến tiệc sao? Hay là ngài và vị thứ phi tân sủng kia đang cùng nhau thưởng hoa tại hậu viện?

Phương Tâm Nghiên khẽ nhíu mày, thận trọng tiến lại gần, bỗng thấy có người canh gác ở giao lộ.

Đây vốn là hậu viện Đông Cung, nơi thị đã lui tới vô số lần, dĩ nhiên biết còn một lối đi khác thông đến đó. Nàng ta lập tức vòng qua bồn hoa mà tiến về phía ấy.

Tiếng đàm thoại càng lúc càng rõ.

“Nhị Lang, gần đây n.g.ự.c thiếp cứ đau mãi...”

“Trẫm đã cho ngự y đến phủ Quốc công khám bệnh cho nàng...”

Vừa nghe những lời này, Phương Tâm Nghiên bỗng giật mình kinh hãi.

Trẫm... chẳng phải là Hoàng thượng sao?

Phủ Quốc công... chẳng phải là Quốc công phu nhân ư?

Thị khẽ ghé mắt nhìn xuyên qua bồn hoa, liền thấy một đôi nam nữ đang tựa sát vào nhau dưới tán cây cổ thụ: chính là Hoàng đế đang ôm Quốc công phu nhân!

“Trời đất!”

Phương Tâm Nghiên không kìm được mà bật ra một tiếng kêu khe khẽ, vội vàng bưng kín miệng song đã muộn một nhịp.