Hoàng thượng vừa nghe động tĩnh, tức thì buông người trong lòng ra.
Quốc công phu nhân trầm mặc bước tới bồn hoa, sau đó giơ tay lên mà giáng một cái tát thật mạnh.
“Dám cả gan rình mò Thánh giá, quả là chán sống!”
Mặt Phương Tâm Nghiên tức khắc cảm nhận được cơn đau rát bỏng.
Đôi chân nàng ta mềm nhũn quỵ xuống đất, theo bản năng vội dùng tay che chắn bụng mình.
“Hoàng... Hoàng thượng...” Nàng ta ngước mặt lên: “Là... là thiếp!”
Hoàng thượng nhận ra đây chính là ấu nữ của Phương gia, cũng là trắc phi của Thái tử.
Dung nhan ngài như được phủ một lớp băng giá, hàn khí bao trùm đỉnh đầu Phương Tâm Nghiên khiến nàng run rẩy bần bật.
Thị đã phát hiện một bí mật động trời như vậy, không rõ Hoàng thượng sẽ định xử trí thị ra sao...
“Thiếp... thiếp thật sự không thấy gì cả, cũng chẳng nghe gì hết.” Phương Tâm Nghiên nằm rạp xuống đất, run rẩy cất lời.
Hoàng thượng xoa xoa ngón tay, thản nhiên nói: “Mấy năm qua, bất kỳ kẻ nào biết được bí mật này đều chưa từng có cơ hội thấy ánh dương ngày mai.”
Quốc công phu nhân rũ mắt.
Thuở trước, khi bà ta và Hoàng thượng tư thông đã từng bị một ma ma bắt gặp, ngày hôm sau ma ma ấy đã bỏ mạng trong phòng mình.
Kế đó, cũng có một tiểu thư thế gia vô tình nhìn thấy bọn họ. Ngày hôm sau, tiểu thư kia bắt đầu lâm bệnh, triền miên trên giường bệnh không lâu sau cũng hương tiêu ngọc vẫn.
Một lần khác, hai người không cẩn thận bị một đại thần Tam phẩm bắt quả tang. Vị đại thần đó sau này liên tiếp phạm sai lầm, bị cách chức quan, rồi bị sung quân tới nơi thâm sơn cùng cốc, cuối cùng bỏ mạng trên đường đi...
Ngay cả Cao công công, người được Hoàng thượng tín nhiệm nhất, cũng không hề hay biết mối quan hệ thầm kín giữa bà ta và ngài.
“Hoàng thượng, thiếp thật sự chưa thấy gì cả, cũng chẳng biết gì hết...”
Phương Tâm Nghiên quả thực không ngờ Hoàng thượng lại nảy ý sát hại mình.
Nàng ta sợ hãi tột độ, bụng dưới chợt co rút, cơn đau quặn thắt khiến nàng không kìm được mà lăn lộn trên đất, rồi lăn đến bên chân Quốc công phu nhân.
“Thị ta đang mang thai.” Quốc công phu nhân chậm rãi cất lời: “Là cốt nhục của Thái tử, là đích tôn của Nhị Lang. Chẳng lẽ Nhị Lang nhẫn tâm đoạt mạng thị ư?”
Hoàng đế quay đầu lại nhìn Quốc công phu nhân: “Tĩnh Xu, nàng vẫn cứ hiền lành như vậy.”
Quốc công phu nhân khẽ mím môi: “Có lẽ tuổi cao nên tâm tính càng mềm yếu. Nếu nàng ta đã nói không hay biết gì, Nhị Lang hãy tha cho nàng ta đi.”
Hàng mi dài khẽ rủ, che đi những cảm xúc phức tạp ẩn sâu trong đáy mắt bà ta.
Suốt hơn hai mươi năm qua, bà ta vẫn phải ở trong bóng tối qua lại với Hoàng Thượng...
Bà ta cũng ước ao có thể quang minh chính đại ở bên cạnh Hoàng Thượng, giống như Hoàng Hậu...
Bà ta cũng khát khao được mọi người ngưỡng mộ và chúc phúc, như Vân Sơ của phủ Bình Tây Vương...
Trước đây, bà ta không dám nghĩ đến chuyện này, bởi bà ta từng có một đời chồng, phu quân đã khuất, tuổi tác cũng đã không còn trẻ.
Thế nhưng, Vân Sơ có thể gả cho Sở Dực, vậy tại sao bà ta lại không thể?
Hoàng đế cúi đầu nhìn Phương Tâm Nghiên đang cuộn mình nằm dưới chân, lạnh giọng nói: “Nếu bên ngoài lan truyền lời đồn đãi gì, ngươi tự biết hậu quả chứ?”
“Biết, thiếp thân biết!” Phương Tâm Nghiên gật đầu lia lịa, gương mặt trắng bệch như tờ: “Thiếp thân... xin lui, lui trước.”
Nàng ta vừa lăn vừa bò rời khỏi nơi đó, vừa ra đến bên ngoài đã trông thấy tỳ nữ của mình.
Tỳ nữ kia không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng nghe loáng thoáng được đôi chút, không hiểu vì sao chủ tử nhà mình lại chọc giận Thánh Thượng.
Tỳ nữ vội vàng đỡ Phương Tâm Nghiên dậy, thất thanh hô lên: “Huyết... Trắc phi ra huyết rồi...”
Phương Tâm Nghiên vốn đã bị dọa cho mất hồn, vừa cúi đầu đã nhìn thấy vạt váy mình nhuộm một màu đỏ tươi, nàng ta chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, liền ngã gục lên người nha hoàn.
Nha hoàn kinh hãi vội vàng gọi người tới giúp đỡ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hoàng Hậu cô độc ngồi trên chỗ cao, nhấp chén rượu trái cây.
Ánh mắt bà ta phảng phất vẻ cô tịch.
“Nương nương.” Lão ma ma đi đến phía sau bà ta, nhỏ giọng nói: “Vừa nãy Phương trắc phi đến hậu viện ngắm hoa, không may lỡ chân ngã, hạ thân chảy rất nhiều huyết.”
Hoàng Hậu đột nhiên nhíu mày: “Chỉ là té ngã thôi sao?”
Là nữ tử chốn hậu cung, bà ta hiểu rõ nơi đây đấu đá ngấm ngầm thế nào, ngươi lừa ta gạt. Nữ tử hậu cung này, trên tay ai mà không dính mấy mạng người? Đặc biệt là những hài tử chưa kịp chào đời, không biết đã có bao nhiêu sinh linh bỏ mạng ở hoàng cung này.
Phản ứng đầu tiên của bà ta là Phương trắc phi đã bị người khác hãm hại.
“Phương trắc phi nói bản thân không cẩn thận trượt ngã.” Lão ma ma nhẹ giọng nói: “Lão nô đã chủ động mời ngự y tốt nhất đến xem mạch, không kinh động đến người khác.”
Hoàng Hậu đang định mở miệng thì lại trông thấy Hoàng Thượng đã trở lại. Cách Hoàng Thượng năm sáu bước chân chính là Quốc công phu nhân, ở giữa hai người bọn họ còn có Cao công công.
Hoàng Thượng trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Hoàng Hậu.
Quốc công phu nhân cũng trở về vị trí của mình.
Hoàng Hậu đứng dậy: “Hoàng Thượng, thần thiếp bỗng nhiên hơi đau đầu, xin về Khôn Ninh Cung trước.”
Hoàng Thượng quay đầu, ánh mắt lộ ra vẻ quan tâm: “Có nặng lắm không?”
“Hẳn là cảm lạnh thôi.” Hoàng Hậu hành lễ: “Thần thiếp xin cáo lui trước.”
Sau khi Hoàng Hậu rời tiệc, Hoàng Thượng cũng chỉ ngồi thêm một khắc rồi đứng dậy rời đi.
Tiệc ngắm hoa sắp kết thúc thì đột nhiên có người lên tiếng: “Hình như Phương trắc phi té ngã, cũng không biết tình hình thế nào, chúng ta hãy đi xem thử đi.”
Một đám phu nhân đứng dậy, Thái Tử Phi dẫn đường, mọi người cùng đi đến hậu viện của Đông Cung.
Vân Sơ cũng đứng lên, nàng vốn đang muốn tìm một cơ hội đến hậu viện gặp Tạ Phinh một lần, giờ thì cơ hội đã tới rồi.
Trắc phi của Đông Cung ở thiên điện, còn chỗ ở của thứ phi thì nằm sâu hơn một chút, ở trong những cung điện nhỏ hơn giống như các tiểu thiếp.
Khi mọi người nối bước vào thăm Phương trắc phi, Vân Sơ lại khẽ dời gót, vòng qua bức tường, tiến về phía hậu điện.
Hậu cung tuy ít quy củ hơn chính điện, song vẫn phân chia chủ điện, thiên điện rành mạch. Tạ Phinh đang ở tại thiên điện, giờ đây mang tên Ngô Linh Lung, được mọi người gọi là Ngô thứ phi.
Cánh tay của nàng bị lão hổ c.ắ.n xé mất một mảng thịt lớn, để lộ cả xương trắng bên trong. Tuy đã được y quán tận tình chữa trị, song cánh tay ấy vẫn tàn phế, đến cả một tách trà cũng không nhấc nổi.
Song nàng nào có mảy may cảm thấy bất an. Đánh đổi một cánh tay để có được thân phận tôn quý, trở thành thứ phi của Thái tử, chi bằng đừng bận lòng tiếc nuối.
Đợi đến khi Thái tử đăng cơ thành Hoàng thượng, ân nhân cứu mạng như nàng ắt hẳn sẽ được sách phong một trong Tứ đại phi đứng đầu chốn hậu cung...
Tạ Phinh đang định xoay mình bước vào trong thì chợt trông thấy một bóng người lặng lẽ đứng ngoài cửa thiên điện.
Đồng tử nàng co rụt, theo bản năng đưa tay che khuất dung nhan.
Nhưng nàng vẫn chậm một nhịp, bởi Vân Sơ đã kịp trông thấy nàng mà thốt lên kinh ngạc: “Phinh nhi?”
“Mẫu... Bình Tây Vương phi!” Tạ Phinh hiểu trốn tránh giờ đây đã vô ích, đành tiến đến, run rẩy cất lời: “Con... con giờ đây đã không còn là Tạ Phinh...”
Vân Sơ kinh hãi tột cùng: “Hôm ấy từ hoàng lăng hồi kinh, ta cố ý phái người đến hoàng lăng đưa cho con vài món, nhưng họ lại nói con đã mất tích, rồi mấy ngày sau lại báo tin con đã lìa đời... Phinh nhi, rốt cuộc chuyện này là thế nào, cớ sao con lại ở Đông cung, đã có biến cố gì chăng?”
“Con... con...”
Tạ Phinh ấp úng, không thốt nên lời.
Nàng đã từng dùng hết thảy thủ đoạn để trở thành chính phi của An Tĩnh Vương.
Giờ đây nàng lại tiếp tục giở chiêu trò để trở thành thứ phi của Thái tử.
Vốn dĩ nàng nào thấy có điều gì bất ổn, song khi trông thấy mẫu thân, nàng bỗng cảm thấy bản thân thật sự là một kẻ vô cùng tàn nhẫn.
Tạ Phinh nắm c.h.ặ.t t.a.y Vân Sơ, khẩn khoản van nài: “Mẫu thân, đây là lần cuối con gọi ngài là mẫu thân. Cầu xin mẫu thân chớ nói chuyện này cho bất kỳ ai, nếu không con sẽ mất mạng, con thật sự sẽ mất mạng...”
Gà Mái Leo Núi
Vân Sơ chậm rãi hỏi: “Vậy người đã c.h.ế.t thay con là ai?”
Tạ Phinh c.ắ.n chặt môi, không thốt một lời.