Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 348



Quả nhiên, miệng mẫu thân tuy lạnh nhạt nhưng kỳ thực vẫn quan tâm, lo lắng cho nàng như thuở ban đầu.

Nghĩ vậy, trên mặt Tạ Phinh khẽ nở một nụ cười: "Ta là ân nhân cứu mạng của Thái Tử, nếu ta mở lời xin Thái Tử sắp đặt cho ngươi một công vụ thì e rằng Thái Tử sẽ chẳng từ chối..."

Lời chưa dứt, đã bị Tạ Thế An cắt ngang: "Ta sẽ không làm việc cho Thái Tử."

Tạ Phinh trầm ngâm: "Vậy ngươi tới Đông Cung làm chi?"

"Thái Tử không tài nào đạt được vị trí chí tôn ấy." Tạ Thế An mở miệng nói: "Đại tỷ, ta là vì nghĩ cho tỷ nên mới mạo hiểm tới Đông Cung."

"Thái Tử là đích trưởng tử chân chính do Hoàng Hậu sinh ra, là trữ quân do Hoàng Thượng đích thân chỉ định, sao hắn lại không thể ngồi lên vị trí đó?" Tạ Phinh lạnh lùng nói: "Theo lời ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn phò trợ Cung Hi Vương đăng đại bảo?"

Tạ Thế An chẳng chút kiêng dè: "Đại tỷ, hôm nay ta tới đây là vì muốn mời tỷ làm tai mắt cho phủ Cung Hi Vương, bí mật truyền tin tức từ Đông Cung cho Cung Hi Vương."

"Ngươi nói gì cơ? Ngươi bị điên ư?" Tạ Phinh thất thanh kêu lên, sau đó lại nhỏ giọng nói: "Ta bị điên mới phản bội Thái Tử mà quy phục Cung Hi Vương, ta vất vả lắm mới đi được tới bước này, chẳng lẽ ta tự tay hủy hoại tiền đồ của chính mình sao! Tạ Thế An, nếu ngươi đến cậy nhờ Thái Tử thì ta sẽ mở cho ngươi một con đường, nếu ngươi một mực chấp mê bất ngộ thì mối tình tỷ đệ giữa chúng ta chi bằng đoạn tuyệt từ đây!"

"Đại tỷ, e rằng tỷ vẫn chưa hiểu rõ thực trạng hiện giờ." Tạ Thế An nhếch môi: "Ta không tới thương lượng với tỷ, ta đến đây chỉ để thông báo cho đại tỷ biết."

Gà Mái Leo Núi

Tạ Phinh nheo mắt: "Ta là thứ phi của Thái Tử, ngươi chẳng có thân phận địa vị gì, ngươi có tư cách gì để nói những lời đó với ta?"

"Ngươi không chỉ là thứ phi của Thái Tử mà còn là An Tĩnh Vương phi." Tạ Thế An lộ ra nụ cười quỷ dị: "Nếu Thái Tử biết thì sao, Hoàng Hậu biết thì thế nào, cả Thánh thượng nữa thì sao?"

"Ngươi, ngươi!"

Tạ Phinh thật khó mà tin nổi.

Nếu Thái Tử biết thì sẽ không sủng ái nàng nữa.

Nếu Hoàng Hậu biết thì nàng chỉ còn một con đường chết.

Nếu Hoàng Thượng biết thì kết cục của nàng sẽ càng thêm thê thảm...

"An ca nhi, ngươi là đệ đệ ruột của ta đó!" Tạ Phinh run rẩy nói: "Ngươi không thể đem việc này tiết lộ cho bất kỳ ai!"

Tạ Thế An vẫn nở nụ cười: "Trên đời này hai ta chẳng còn mấy người thân, ta đương nhiên sẽ không tiết lộ bí mật của đại tỷ nhưng ta cũng mong đại tỷ hiểu cho ta, làm phụ tá mưu sinh tại phủ Cung Hi Vương cũng thật sự khó nhọc, ta cần đại tỷ làm tai mắt. Đại tỷ, coi như ta xin tỷ, tỷ giúp ta được không?"

Hắn ta rõ ràng là cầu xin người khác nhưng dung nhan lại chẳng hề lộ chút thái độ cầu xin nào.

Tạ Phinh chỉ cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo thấu xương.

Nàng mím môi: "Được, ta đồng ý."

Ngoại trừ đáp ứng, nàng còn có lựa chọn thứ hai nào nữa sao?

Chỉ có thể trấn an Tạ Thế An trước rồi lại từ từ mưu tính.

Có lẽ nàng có thể nói với Thái Tử rằng nàng bị Tạ Thế An uy hiếp, để Thái Tử xử lý Tạ Thế An?

Cần phải chậm rãi suy tính xem nên hành động thế nào cho phải.

Tạ Phinh tiện tay ném cho Tạ Thế An mấy thỏi bạc vụn, Tạ Thế An cúi đầu tạ ơn rồi tức khắc rời đi.

Thấy Tạ Thế An quay về, Cung Hi Vương liền đứng dậy cáo từ, sau đó dẫn y rời khỏi Đông Cung.

"Vương gia, tại hạ đã điều tra xác thực, Ngô thứ phi của Thái Tử chính là đại tỷ ruột thịt của tại hạ, cũng là vị An Tĩnh Vương phi năm xưa."

"Thật thú vị, thật đúng là trùng hợp hiếm có." Cung Hi Vương vỗ tay cười lớn: "Tạ Thế An, nếu không có ngươi, làm sao ta có thể biết được việc thú vị đến thế này, sắp có vở tuồng hay để chiêm ngưỡng rồi."

Tạ Thế An cúi đầu nói: "Ta đã thành công thuyết phục nàng làm tai mắt, truyền mọi tin tức từ Đông Cung cho Vương gia."

Cung Hi Vương nhíu mày: “Thái Tử ngu dốt, Đông Cung cũng chẳng có tin tức gì đáng giá để thăm dò, chi bằng dùng chuyện này để uy h.i.ế.p Hoàng Hậu.”

Tạ Thế An trầm mặc.

Nếu Hoàng Hậu biết được chuyện này thì Tạ Phinh cũng chỉ còn con đường chết.

Dù sao Tạ Phinh cũng là thân tỷ tỷ của hắn, hắn sao có thể trơ mắt nhìn nàng phải c.h.ế.t oan uổng như vậy...

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cuối xuân đầu hạ, thời tiết chậm rãi nóng lên.

Ngày tháng làm Bình Tây Vương phi của Vân Sơ đã dần dần ổn định.

Từ khi Bình Tây Vương khai phủ đến nay đã được mười mấy năm, chưa bao giờ tổ chức yến hội.

Nàng chợt nghĩ, hay là nên tổ chức một buổi yến tiệc chăng.

Nhưng nghĩ tới việc chuẩn bị lại thấy phiền phức, nhọc công bày biện rốt cuộc cũng chẳng thu được lợi lộc gì.

Trầm ngâm hồi lâu, Vân Sơ vẫn quyết định gác lại ý định đó.

Lúc này còn chưa phải thời điểm kết giao bằng hữu, nàng vẫn có thể tiêu d.a.o tự tại một thời gian.

“Nương.” Sở Trường Sinh bò lên đùi nàng, ôm cổ nàng rồi nói: “Con có thêm một bằng hữu mới rồi.”

Vân Sơ cười nói: “Trường Sinh của ta đã biết kết giao bằng hữu rồi, hiện tại con đã có hai bằng hữu, hắn tên là gì vậy?”

Bình thường Trường Sinh thường ngày bầu bạn cùng Tạ Nhàn, đôi khi lại được Lâm thị đưa về Vân gia chơi đùa đôi buổi, nàng nghĩ chắc là Trường Sinh đã kết giao với hài tử nào đó trong Vân gia.

“Nương, con nói nhưng nương không được giận nhé?” Tiểu cô nương khẽ rụt cổ lại: “Nếu nương không giận, con sẽ nói cho nương nghe.”

Tươi cười trên mặt Vân Sơ không hề biến mất: “Nương đương nhiên sẽ chẳng giận con đâu.”

“Hắn tên là Tạ Thế Doãn.”

Tiểu cô nương vừa dứt lời thì nụ cười trên mặt Vân Sơ lập tức cứng lại.

Nàng hít một hơi thật sâu, nén xuống tâm tình trong lòng, dịu giọng hỏi con bé: “Trường Sinh ngày ngày đều loanh quanh trong vương phủ, làm sao lại có thể kết giao bằng hữu với Tạ Thế Doãn?”

“Cửa chó.” Sở Trường Sinh nắm tay Vân Sơ dắt đến bên bức tường phía hậu viện, vén đám cỏ cây um tùm sang một bên, một cái động vừa tầm thình lình hiện ra ngay trước mắt: “Đây là cửa ch.ó trước đây ca ca từng bảo A Mao đào, con tò mò nên đã bảo Nhàn dẫn con chui ra ngoài qua cửa ch.ó để chơi.”

Vân Sơ ngạc nhiên nhìn cửa ch.ó kia.

Khi ấy nàng vẫn còn là chủ mẫu của Tạ phủ, Du ca nhi đôi khi lại lẻn đến Tạ gia tìm nàng.

Khi đó nàng đã tự hỏi vì lẽ gì một tiểu hài tử bé bỏng như Du ca nhi lại có thể một mình lén lút ra khỏi vương phủ như vậy.

Thì ra là nhờ vào cái cửa ch.ó này.

“Con chui ra khỏi cửa ch.ó thì gặp Doãn.” Tiểu cô nương chớp mắt to nói: “Hắn rất đáng thương.”

Vân Sơ ngồi xổm xuống nói: “Con vì thấy hắn đáng thương nên mới kết bằng hữu với hắn sao?”

Sở Trường Sinh nghiêng đầu suy nghĩ một hồi: “Không biết.”

“Được rồi, nương biết rồi.” Vân Sơ sờ đầu con bé: “Đi chơi với ca ca đi.”

Nàng nhìn cửa ch.ó kia, rồi lại nhìn đám cỏ dại um tùm mọc ven bờ tường, vừa vặn che khuất cái cửa ch.ó ấy.

Nàng nhớ tới bản thân khi còn nhỏ, Vân gia cũng có một cửa ch.ó như vậy, chẳng phải do đại ca Vân Trạch làm mà là nàng nhờ hạ nhân đào, đôi lúc nàng cũng lén lút chuồn ra ngoài vui đùa.

Nếu không có sự xuất hiện của Tạ Thế Doãn, có lẽ nàng đã giữ lại cửa ch.ó này rồi.

Nàng vĩnh viễn không quên được kiếp trước Tạ Thế Doãn đã tự tay ép nàng uống rượu độc...

Làm sao nàng có thể an tâm để Trường Sinh kết giao bằng hữu với Tạ Thế Doãn đây?

Việc này khiến Vân Sơ trong lòng có chút rối bời.

Đến đêm, khi Sở Dực trở về, nàng vẫn trằn trọc chưa thể chợp mắt.

Sở Dực rửa mặt xong liền lên giường nằm, đưa tay kéo nàng vào lòng: “Sao lại cau mày, có chuyện gì mà nàng ưu tư đến vậy?”

“Chuyện Tạ gia, ta đã từng kể cho chàng nghe rồi phải không?” Vân Sơ thở dài: “Trường Sinh lại kết giao bằng hữu với Tạ Thế Doãn, khiến ta thực sự chẳng tài nào yên lòng.”

“Kẻ sinh ra nơi hoàng thất, vốn dĩ quanh mình đã có vô số người vây bọc. Kẻ thật lòng, người toan tính, kẻ lại mưu mô... dẫu là bậc trưởng thành còn khó lòng phân biệt nhân tâm là người hay quỷ, huống hồ đứa bé kia chỉ là một tiểu hài tử bé bỏng.” Sở Dực mở miệng nói: “Ngày sau Trường Sinh rồi cũng phải tự mình đối diện với những điều này, cũng cần học cách phân rõ thiện ác thị phi. Nếu Tạ Thế Doãn là người tốt, xem như Trường Sinh kết thêm một bằng hữu; bằng không, xem như cho con bé một bài học, để Trường Sinh biết sau này chớ nên tùy ý bố thí sự lương thiện của mình.”