Tạ Thế An giật mình.
Hắn đã đứng ở phe đối nghịch với mẫu thân, lựa chọn phò tá Cung Hi Vương, vậy mà mẫu thân vẫn còn lo lắng cho y phục lành lặn của hắn.
Đã lâu lắm rồi, hắn không còn cảm nhận được sự quan tâm ấm áp đến vậy.
Trong một khoảnh khắc, trong lòng trăm mối ngổn ngang.
“Cảm tạ... Vương phi.”
Hắn cúi đầu.
Hắn sẽ không quy thuận Thái tử.
Trong mắt hắn, Thái tử vốn kém cỏi như heo, nay có Hoàng hậu chống đỡ nên mọi sự mới được thuận buồm xuôi gió. Một khi Hoàng hậu gặp biến cố, Thái tử ắt sẽ bị phế truất.
Hắn tuyệt đối sẽ không lựa chọn một con thuyền mà hắn đã biết trước số phận chìm đắm.
“Dù ngươi lựa chọn ra sao, chúng ta vẫn là kẻ đối đầu. Ngươi cứ thuận theo ý nguyện của lòng mình là được.” Vân Sơ khẽ nói: “Nhưng mong ngươi khắc ghi, ngươi phải giữ kín bí mật cho Phinh nhi.”
Nàng dứt lời, nhấc vạt váy, bước lên xe ngựa. Sở Dực cũng theo sát bước lên.
Xe ngựa đi được một quãng, Thu Đồng ngồi bên ngoài xe bèn hỏi: “Vương phi nói cho Tạ Thế An biết những chuyện này, ngài không lo lắng hắn sẽ lợi dụng Tạ Phinh để giúp Thái Tử và Cung Hi Vương liên thủ sao?”
Sở Dực khẽ cất lời: “Một mưu sĩ hạng chót, một kẻ mạo danh để chiếm lấy thân phận thứ phi, dẫu hai người này có tài năng cái thế đến mấy cũng chẳng thể nào thay đổi được ý nghĩ của hai vị hoàng tử kia đâu.”
Vân Sơ khẽ mỉm cười: “Tạ Thế An đã biết được cơ mật trọng đại đến thế, hắn ta ắt sẽ lợi dụng đến cùng.”
Chỉ đáng tiếc, Tạ Phinh chẳng phải người cam chịu bị người khác thao túng, hơn nữa Cung Hi Vương cũng chưa chắc đã nghe theo mọi kiến nghị của Tạ Thế An.
Rốt cuộc chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nàng cũng vô cùng tò mò.
“Phụ hoàng vừa hạ chiếu chỉ lệnh ta đến Công bộ rèn giũa.” Sở Dực chuyển sang chủ đề khác: “Có lẽ khoảng thời gian này ta sẽ rất bận rộn, buổi tối nàng không cần chờ ta về dùng bữa đâu.”
Vân Sơ gật đầu.
Công bộ vốn là nơi ít được coi trọng nhất trong lục bộ, phụ trách đồn điền, thủy lợi, đất đai, đường sá, tuy không được giới thượng tầng để mắt tới nhưng lại rất dễ được lòng dân chúng.
Nàng cho rằng đây là một nơi khá tốt.
Trong lúc hai người trò chuyện dọc đường, Tạ Thế An cũng đã trở về kinh thành, tức tốc chạy thẳng đến phủ Cung Hi Vương.
Hắn vốn là phụ tá trong phủ, chỉ cần trình lệnh bài là có thể đi vào từ cửa ngách của vương phủ. Khi hắn bước tới thư phòng của Cung Hi Vương, lại thấy rất nhiều người đã chờ sẵn ở đó.
Những người này đều là phụ tá trong phủ.
Các phụ tá mỗi ngày đều trình lên một vài kế sách. Nếu được Cung Hi Vương để mắt tới, bọn họ sẽ có thưởng, địa vị cũng được đề bạt chút đỉnh.
Trong khoảng thời gian này, ngày tháng của Cung Hi Vương chẳng mấy thuận lợi, bởi vậy bọn phụ tá cũng chẳng được ngày nào an ổn, ai nấy đều run rẩy đứng bất động một chỗ.
Vừa thấy Tạ Thế An đi tới, đám phụ tá không hẹn mà cùng nhau chặn trước cửa thư phòng.
Tạ Thế An này chỉ mới mười ba tuổi, lại còn mù một mắt, thế nhưng kể từ khi tới vương phủ đã được Vương gia sủng ái tin dùng, khiến bọn họ cảm thấy nguy cơ hiển hiện khắp nơi.
Tạ Thế An thu trọn mọi động tác của bọn họ vào tầm mắt.
Hắn ta cũng chẳng hề sốt ruột, chẳng cần tranh đoạt. Chỉ cần có thực lực, tất thảy sẽ được chứng minh.
Đám phụ tá lần lượt bước vào thư phòng báo cáo, rồi lại lần lượt ủ rũ cụp đuôi bước ra. Cuối cùng, mới đến phiên Tạ Thế An.
Cung Hi Vương cau mày ngồi trên ghế, ánh mắt âm trầm khôn tả.
Dạo trước, liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy khiến hắn ta chẳng còn được phụ hoàng tín nhiệm nữa, chỉ là một Vương gia có phong hào chứ không hề có thực quyền.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, triều đình ắt sẽ bị Thái Tử và Tam hoàng tử phân chia chiếm đoạt mất.
“Vương gia.” Tạ Thế An hành lễ xong, ngẩng đầu thưa rằng: “Chẳng hay ngày mai tại hạ có thể theo Vương gia vào cung một chuyến được chăng?”
Cung Hi Vương nhíu mày: “Ngươi muốn vào cung làm gì?”
“Tại hạ muốn chứng minh một việc.” Tạ Thế An đáp: “Nếu thật sự minh bạch được chuyện này, Vương gia ắt sẽ có thể giáng cho Thái Tử một đòn trí mạng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Hửm?” Cung Hi Vương được gợi lên hứng thú: “Một đòn trí mạng ư? Ngươi dám chắc là trí mạng sao?”
Tạ Thế An hiện lên nụ cười tự tin: “Nếu tại hạ có một lời dối trá, ắt sẽ tùy Vương gia xử trí.”
Vương gia mỗi khi tiến cung thượng triều đều sẽ dẫn theo một thị hầu.
Tạ Thế An khoác lên mình y phục thị hầu, theo Cung Hi Vương tiến vào hoàng cung. Hắn ta vẫn luôn đứng chờ bên ngoài Kim Loan Điện. Chờ sau khi bãi triều, khi Cung Hi Vương và Thái Tử cùng bước ra từ trong điện, hắn ta tức tốc theo sau Cung Hi Vương đến Đông Cung.
“Hôm qua ta vừa có được ít trà mới, nhị đệ vừa hay ghé qua nếm thử.”
Thái tử sai người dâng trà, Cung Hi Vương vừa thưởng trà vừa trò chuyện.
Tạ Thế An đứng ngoài cửa, viện cớ muốn giải tiện rồi lén lút lẻn đến hậu viện.
Hắn đến cung phòng, thay y phục tiểu thái giám rồi mới bước ra ngoài.
Lúc trước Cung Hi Vương đã tiết lộ cho hắn biết nơi ở của thứ phi Thái tử. Hắn cúi đầu, dù chỉ đi nhầm một lần nhưng vẫn mau chóng tìm được lối đi chính xác.
Hắn đi đến cửa đại điện, cúi đầu nói: “Tiểu nhân vừa nhặt được chiếc khuyên tai này bên hồ, chắc hẳn là Ngô thứ phi đ.á.n.h rơi. Mong tỷ tỷ chuyển giúp Ngô thứ phi.”
Cung nữ canh cửa nhận lấy khuyên tai, đoạn tiến về thiên điện nơi Tạ Phinh đang tịnh dưỡng.
Tạ Phinh đang thay thuốc, cánh tay bị thương của nàng đang kéo da non, ngày nào cũng ngứa ngáy khôn nguôi. Mỗi khi cơn ngứa bùng lên, lòng nàng lại thêm phiền muộn, dung nhan chẳng chút biểu cảm.
Lúc này, tiểu cung nữ đưa một chiếc khuyên tai đến trước mặt nàng: “Lúc nãy có một tiểu thái giám nói đã nhặt được khuyên tai của thứ phi, xin thứ phi xem xét.”
Tạ Phinh nhíu mày, nàng nào có đ.á.n.h rơi khuyên tai nào đâu.
Gà Mái Leo Núi
Nàng đang định mở miệng nói thì ánh mắt chợt chạm vào chiếc khuyên tai kia, thân thể bỗng chốc cứng đờ.
Nàng đứng thẳng dậy, ngón tay run rẩy cầm lấy khuyên tai, gian nan mở miệng hỏi: “Tiểu thái giám kia còn ở đó không?”
Cung nữ đáp lời: “Lúc nô tỳ đi vào thì hắn ta còn chưa rời đi, có lẽ đang chờ đợi phần thưởng.”
Tạ Phinh hít một hơi khí lạnh, khụy người ngồi xuống nệm: “Cho hắn ta vào đây.”
Nàng siết chặt khuyên tai kia. Đó là tín vật đính ước thuở xưa phụ thân tặng mẫu thân, là món trang sức mẫu thân đeo trên tai hằng ngày, chỉ cần liếc qua một cái, nàng đã nhận ra ngay.
Sau khi mẫu thân qua đời, tỷ đệ bọn họ bắt đầu chia nhau di vật của người.
Nếu nàng nhớ không lầm thì đôi khuyên tai này đã thuộc về An ca nhi.
Một lúc sau, nàng thấy một tiểu thái giám bước vào, đầu cúi thật thấp, căn bản chẳng thấy rõ mặt.
Tạ Phinh trầm giọng nói: “Ngẩng đầu.”
Gương mặt kia chậm rãi lộ ra trước mắt Tạ Phinh.
Quả nhiên như tin tức nàng hay được, Tạ Thế An mù một con mắt, cặp mắt còn lại ấy lại càng sắc bén, âm trầm hơn thủa trước bội phần.
Tạ Thế An cũng thấy được gương mặt của Tạ Phinh.
Gương mặt này chẳng còn giống như nửa năm về trước, giờ đây tiều tụy, gầy gò, xương gò má nhô cao khiến đôi mắt càng thêm lộ rõ vẻ to lớn. Giữa đôi hàng mi, vương vấn nét ưu sầu mà trước kia chưa từng có.
Khó trách vị Ngô thứ phi này vào cung đã lâu như vậy mà không một ai hay biết.
“An, An ca nhi!” Tạ Phinh hít sâu một hơi: “Sao ngươi lại tới đây, làm sao ngươi lại biết chuyện?”
Tạ Thế An mím môi nói: “Hôm qua ta gặp mẫu thân, cũng chính là Bình Tây Vương phi, chính người đã nói cho ta hay.”
Tạ Phinh siết chặt nắm tay.
Mẫu thân vừa miệng đồng ý giữ bí mật cho nàng, lại quay lưng tiết lộ ngay cho Tạ Thế An.
Tuy Tạ Thế An là thân đệ đệ của nàng nhưng bây giờ cả hai đang đứng ở hai chiến tuyến đối địch, lòng nàng không khỏi dấy lên sợ hãi...
“Mẫu thân bảo ta tới đầu quân cho Thái tử.” Tạ Thế An gằn từng chữ một: “Ngươi nghĩ thế nào?”
Tạ Phinh thả lỏng bàn tay, bỗng chốc hiểu thấu tâm tư của mẫu thân.
Một kẻ không chốn dựa dẫm như nàng sẽ rất khó lòng xoay sở tại Đông Cung. Nếu Tạ Thế An đầu quân cho Thái tử thì cũng chẳng khác nào thêm cho nàng một cánh tay đắc lực.
Mẫu thân không phải đang tiết lộ bí mật của nàng mà là tìm cho nàng một trợ thủ đắc lực.