Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 351



Trong lúc Hoàng hậu nương nương đang thưởng thức những tiết mục biểu diễn, Vân Sơ khẽ cúi đầu nói với tiểu cô nương đang ngồi trong lòng mình: “Trường Sinh chẳng phải đã cẩn thận chuẩn bị thọ lễ cho Hoàng tổ mẫu rồi ư, sao con không chịu tiến lên dâng tặng?”

Sở Trường Sinh ôm chặt cổ Vân Sơ, thì thầm đáp: “Có quá nhiều người, hài nhi sợ hãi.”

Sở Hoằng Du liền nói: “Nhi tử sẽ thay muội muội trình lên.”

Sở Dực nắm lấy bàn tay nhỏ của tiểu gia hỏa, cất lời: “Phải tin tưởng Trường Sinh có thể đích thân làm được điều đó.”

“Trường Sinh à, con đã miệt mài vẽ mấy ngày mới hoàn thành xong món thọ lễ này, đích thân con dâng tặng mới thật sự ý nghĩa.” Vân Sơ dịu dàng cổ vũ nữ nhi: “Đừng sợ hãi, phụ thân và mẫu thân đều ở đây bên con mà.”

Sở Trường Sinh hít một hơi thật sâu, từ từ đứng dậy, cầm lấy cuộn họa trục trong tay tỳ nữ đứng phía sau.

Tiểu cô nương hít sâu một hơi nữa, lấy hết dũng khí bước ra giữa đại sảnh, cất giọng mềm mại thưa: “Trường Sinh xin kính chúc Hoàng tổ mẫu vạn thọ vô cương, thân an vạn phúc. Đây là chút lòng thành thọ lễ mà Trường Sinh đã tự tay chuẩn bị.”

Khi nãy còn an tọa phía dưới, tiểu cô nương sợ hãi khôn nguôi, nhưng khi đã bước tới nơi đây, cất lên tiếng đầu tiên, nàng chợt nhận ra mọi sợ hãi dường như tan biến.

Tiểu cô nương cung kính dâng lên cuộn họa trục.

Hoàng hậu nương nương để lộ ý cười hiền từ: “Đây là lần đầu tiên bổn cung được chứng kiến Trường Sinh đích thân chúc thọ. Xem ra Trường Sinh của chúng ta đã thực sự lớn khôn, hiểu chuyện rồi.”

Nghe lời ấy, Ân phi lập tức cau mày.

Lời của Hoàng hậu có phải đang ngầm ý chê trách Trường Sinh trước đây vẫn còn nhỏ dại, chưa hiểu lẽ đời?

Nàng ta lập tức lên tiếng: “Trước đây Trường Sinh thân thể yếu ớt bệnh tật, nay bệnh tình vừa thuyên giảm đôi chút đã thức trắng mấy đêm liền để chuẩn bị thọ lễ cho Hoàng hậu nương nương. Nương nương, xin người hãy mau mở ra thưởng lãm.”

Hoàng hậu nương nương cẩn trọng mở bức họa ra. Đó là một bức tranh gia đình đang vui vẻ dạo chơi trong hoa viên.

Mọi người trong hoàng thất đều tề tựu tại Ngự Hoa Viên, vui vẻ chơi đùa, có cả Hoàng Thượng cùng các vị hậu phi, các hoàng tử, hoàng phi và toàn bộ hoàng tôn, hoàng nữ.

Hoàng hậu bỗng nhiên cả kinh, thốt lên: “Trường Sinh, sao bên cạnh Thái tử lại có tới năm hài tử?”

Sở Trường Sinh giải thích rõ ràng: “Đây là tranh vẽ cảnh đi chơi tuyết. Đến mùa đông năm nay, hài tử của Thái tử điện hạ đã chào đời rồi, như vậy sẽ có đủ năm thành viên.”

Năm hài tử kia, gồm ba nữ nhi và hai nam nhi.

Mà Thái tử vừa vặn thiếu nam nhi.

Hoàng hậu vô cùng vui mừng: “Trường Sinh vẽ hết sức tài tình! Người đâu, mau mang ngọc như ý kim ti của bổn cung ra đây.”

Ma ma lập tức mang tới một thanh ngọc như ý, đặt vào tay Sở Trường Sinh.

Gà Mái Leo Núi

Tiểu cô nương lễ phép tạ ơn rồi mới quay về bên cạnh Vân Sơ.

Hoàng hậu nhìn về phía Phương Tâm Nghiên đang ngồi bên dưới Thái tử phi, cười nói: “Ngươi phải dưỡng thai thật tốt, thêm một hoàng nhi cho Đông Cung.”

Sắc mặt Phương Tâm Nghiên có chút tái nhợt, khẽ đáp: “Vâng, mẫu hậu.”

Nàng ta siết chặt nắm tay che chở bụng, cảm thấy thể lực đã gần như không còn chống đỡ nổi.

Trong yến tiệc thưởng hoa lần trước, nàng ta bị Quốc công phu nhân giáng một cái tát. Sau khi kinh hoàng thì hạ thân liền xuất huyết, ngày nào cũng phải uống t.h.u.ố.c an thai nhưng hiệu quả không cao.

Mấy ngày trước, ngự y đã bẩm báo với nàng rằng e rằng khó lòng bảo toàn cốt nhục này.

Nàng ta hao tốn không ít ngân lượng mới khiến ngự y che giấu sự tình này.

Nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía Quốc công phu nhân. Vì phủ Quốc công được Hoàng thượng sủng ái và tin cậy nên Quốc công phu nhân ngồi rất gần Hoàng thượng.

Quốc công phu nhân đoan trang phú quý, hiếm khi cất lời hay cười nói, chỉ ung dung dùng bữa tại đó.

Ai có thể ngờ được Quốc công phu nhân và Hoàng thượng lại tư thông với nhau?

Phương Tâm Nghiên nhớ tới ngày hôm đó, thân thể không nhịn được khẽ run lên bần bật, bụng bỗng nhiên trướng đau, nàng ta lỡ tay đ.á.n.h rơi chén trà.

Thái tử phi lạnh lùng nói: “Ngươi còn đang dưỡng thai, đã bảo ngươi đừng tới, chẳng rõ vì cớ gì nàng cứ khăng khăng đến đây để xem náo nhiệt.”

“Thiếp muốn tới chúc thọ mẫu hậu.” Phương Tâm Nghiên siết chặt lòng bàn tay: “Thiếp biết rõ thân thể mình, nếu không chịu đựng nổi thì sẽ về Đông Cung trước.”

Thái tử phi chẳng muốn nói thêm lời nào.

Phương Tâm Nghiên cảm giác bụng dưới vô cùng đau đớn.

Nàng ta vừa nhướng mắt thì lại thấy một gia đình viên mãn hiện ra trước mắt: chính là Bình Tây Vương cùng Vương phi, sánh đôi cùng một nam nhi một nữ nhi, thoạt nhìn thực sự là một gia đình hạnh phúc.

Vân Sơ chuyên tâm lo liệu bữa ăn cho hai tiểu hài tử, còn Sở Dực thì luôn tay gắp thức ăn cho Vân Sơ.

“Du ca nhi, con ăn chậm lại một chút, đừng để nghẹn ứ.” Vân Sơ nhắc nhở nói: “Ăn vội vàng như vậy để làm gì?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sở Hoằng Du nhét đầy miệng thức ăn, lí nhí đáp: “Giang ca nói muốn đến Tàng Thư Các mượn sách, con muốn đi cùng.”

Nó nói xong thì vội vã chộp lấy chén nước muốn uống một ngụm, nào ngờ lại bất cẩn đ.á.n.h đổ một đĩa thức ăn, nước văng tung tóe làm vấy bẩn y phục, còn văng cả lên người Sở Trường Sinh đang ngồi bên cạnh.

“Tiểu tử con!” Sở Dực nhấc bổng hài tử lên, trầm giọng trách: “Lần sau còn tái phạm, ta sẽ phạt con quỳ úp mặt suy ngẫm lỗi lầm!”

Vân Sơ nắm lấy cánh tay của nam nhân: “Được rồi, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, ta đưa hai hài tử đi thay y phục.”

Hài tử kia lập tức trốn sau lưng Vân Sơ.

Vân Sơ đứng lên, nắm tay hai hài tử đi đến phòng thay y phục dành riêng cho khách quý để đổi y phục cho hai hài tử.

Phàm là khách dự yến tiệc đều mang theo y phục dự phòng, chỉ cần lấy ra thay là được. Thay xong xuôi, Vân Sơ liền dẫn hai hài tử trở ra.

Vừa bước xuống thềm đá, nàng đã thấy một bóng hình yểu điệu đứng đợi ở nơi đó.

“Bình Tây Vương phi.”

Người đứng đó chính là Phương Tâm Nghiên.

Sắc mặt nàng ta tái nhợt, hai bên có cung nữ dìu đỡ.

Vân Sơ vừa nhìn đã biết Phương Tâm Nghiên đang vô cùng bất an, nếu đã khó chịu thì nên về Đông Cung, hà tất phải tới tẩm điện thay xiêm y này.

“Ta có lời muốn nói với Bình Tây Vương phi, các ngươi lui ra đi.”

Phương Tâm Nghiên vừa dứt lời, hai cung tỳ bên cạnh lập tức buông lỏng nàng ra, cúi đầu lùi về phía sau mấy bước dài.

Phương Tâm Nghiên từng bước tiến tới chỗ Vân Sơ.

Vân Sơ nhíu mày kéo hai đứa nhỏ đi tới một giao lộ, hờ hững cất lời: “Ta còn có việc, lần tới sẽ đàm đạo cùng Phương trắc phi.”

Tục ngữ có câu, quân tử bất lập nguy tường chi hạ.

Phương Tâm Nghiên rõ ràng có ẩn tình, nàng đương nhiên không thể đơn độc tiếp xúc với nữ nhân này.

Nàng vừa nói xong những lời này thì nắm tay hài tử muốn rời đi.

“Bình Tây Vương phi!” Ngữ khí của Phương Tâm Nghiên chợt trở nên sắc bén: “Chỉ nói mấy câu mà cũng không có thời gian sao?”

Vân Sơ cũng không quay đầu lại: “Chờ yến hội kết thúc rồi nói cùng không muộn.”

Phương Tâm Nghiên nghiến chặt răng.

Nàng ta cảm giác thân dưới đang đổ máu.

Mấy ngày gần đây ngày nào nàng ta cũng xuất huyết, ngự y nói hài tử trong bụng chắc chắn sẽ không sống nổi. Nếu huyết mạch hoàng thất yểu mệnh trong bụng nàng ta thì Thái Tử và Hoàng Hậu đều sẽ không tha cho nàng ta... mà nàng ta lại không thể nào nói ra chân tướng, chỉ có thể tìm kẻ chịu tội thay.

Vân Sơ chính là sự lựa chọn tốt nhất.

Mắt thấy Vân Sơ vòng qua hành lang, sắp sửa đi xa, Phương Tâm Nghiên dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì phải làm tới cùng, nàng ta ôm bụng ngã xuống đất, phát ra một tiếng kêu kinh hãi: “A ——!”

Sở Hoằng Du lập tức quay đầu lại: “Nương, nàng ta té ngã.”

“Bình Tây Vương phi, sao ngươi lại đẩy ta...” Phương Tâm Nghiên la rất lớn: “Đau quá, bụng ta đau quá, người đâu, cứu mạng...”

Nàng ta còn chưa dứt lời thì đã thấy một bóng người đứng ngay con đường bên cạnh.

Phương Tâm Nghiên lập tức nghẹn họng.

Vân Sơ nhìn sang, người đó chính là Quốc công phu nhân.

Xem ra Quốc công phu nhân hẳn đã đứng ở đây hồi lâu.

Nàng mở miệng nói: “Quốc công phu nhân hẳn là nhìn thấy ta vẫn luôn cách Phương trắc phi rất xa, Phương trắc phi té ngã không liên quan tới ta.”

Phương Tâm Nghiên trong khoảnh khắc hoảng loạn.

Nàng ta nhìn về phía Quốc công phu nhân, không ngừng khẩn cầu: “Quốc công phu nhân minh giám, chính là Bình Tây Vương phi đẩy ta, bụng ta đau quá...”

Quốc công phu nhân lạnh lùng quát: “Bình Tây Vương phi, lá gan của ngươi thật sự quá lớn, nơi này là Khôn Ninh Cung, ngươi dám ám hại thai nhi trong bụng Phương trắc phi!”

Đồng tử Vân Sơ đột nhiên co chặt.

Quốc công phu nhân có thể trắng trợn nói dối!

Bà ta công khai muốn đối nghịch với phủ Bình Tây Vương!

Nàng rốt cuộc đã kết oán với Quốc công phu nhân khi nào?