“Ngươi nói bậy!” Sở Hoằng Du lớn tiếng hô: “Nương ta chưa chạm vào nàng ta dù chỉ một chút, nàng ta tự mình té ngã, liên quan gì tới nương ta!”
“Ta sống hơn phân nửa đời, sẽ không nói bậy.” Quốc công phu nhân lạnh lùng nói: “Người đâu, mời Hoàng Thượng Hoàng Hậu lại đây chủ trì công đạo cho Phương trắc phi, mấy người các ngươi mời ngự y đến bắt mạch!”
Phương Tâm Nghiên nhắm chặt hai mắt.
Có lẽ Quốc công phu nhân thấy thẹn với nàng ta nên mới nguyện ý giúp nàng ta ngụy tạo chứng cứ.
Tiền sảnh cách đó không xa, chỉ chốc lát sau, đế hậu đã đưa theo một đám người tới trước cửa tẩm điện thay xiêm y.
Khi nhìn thấy Phương Tâm Nghiên suy yếu đang được cung tỳ đỡ dậy, thân dưới toàn là m.á.u thì sắc diện Hoàng Hậu chợt biến đổi: “Xảy ra chuyện gì!”
“Mẫu hậu...” Phương Tâm Nghiên điên cuồng khóc rống: “Thiếp thân tới thay y phục, Bình Tây Vương phi chất vấn thiếp thân vì lẽ gì khi trước một mực muốn gả cho Bình Tây Vương, thiếp thân không muốn khơi lại cố sự, nào ngờ Bình Tây Vương phi lại đẩy thiếp thân, bụng thiếp đau quá... Hài tử này sợ rằng không giữ nổi...”
“Mẫu thân ta không có!” Sở Hoằng Du phẫn nộ đỏ bừng mặt: “Là nàng ta tự mình té ngã rồi vu khống cho mẫu thân ta, hoàng tổ phụ, hoàng tổ mẫu, xin chớ tin lời nàng ta!”
Phương Tâm Nghiên lệ tuôn như mưa: “Lời thiếp thân không sai, Quốc công phu nhân có thể làm chứng cho thiếp.”
Ánh mắt chúng nhân đều đổ dồn về phía Quốc công phu nhân đang đứng kề bên.
“Thiếp vừa tới đây để thay y phục thì nhìn thấy Bình Tây Vương phi và Phương trắc phi đang đàm thoại.” Quốc công phu nhân khoan thai cất lời: “Chẳng rõ đôi bên đàm luận điều gì mà Bình Tây Vương phi bỗng dưng nổi giận, đẩy bả vai của Phương trắc phi, khiến Phương trắc phi lập tức ngã vật xuống nền đất.”
Mọi người xung quanh kinh ngạc, xì xào bàn luận to nhỏ.
“Bình Tây Vương phi lại dám hành sự như vậy sao?”
“Khi trước Phương trắc phi suýt nữa đã thành hôn với Bình Tây Vương, e rằng Bình Tây Vương phi trong lòng còn vướng mắc.”
“Dù là thế nào thì cũng không nên ra tay với hài tử vô tội.”
“Hơn nữa hôm nay lại là tiệc thọ của Hoàng Hậu nương nương.”
Chúng nhân nhìn Vân Sơ bằng ánh mắt dị nghị.
Vân Sơ nhướng mắt nhìn về phía Quốc công phu nhân, ung dung cất lời: “Xin hỏi Quốc công phu nhân, lúc người đến thì ta và Phương trắc phi đang đứng đàm thoại tại nơi nào?”
Quốc công phu nhân hướng về phía Phương Tâm Nghiên đang đứng: “Chính là nơi này.”
Vân Sơ tiếp lời hỏi: “Vậy xin hỏi là ta dùng tay nào đẩy Phương trắc phi?”
Quốc công phu nhân ung dung đáp lời: “Tay phải.”
Nơi đây chỉ có ba người chúng ta, bà ta và Phương trắc phi đều nói là Vân Sơ làm thì dù Vân Sơ có ngụy biện thế nào cũng khó lòng thoát khỏi tội danh. Còn hai tiểu hài tử kia, ai mà tin lời chúng nói?
Vân Sơ gật đầu: “Vấn đề chót cùng, Quốc công phu nhân có nhìn rõ được Phương trắc phi té ngã thế nào không?”
Quốc công phu nhân đương nhiên không thể đáp rằng mình không nhìn rõ, bà ta ung dung không vội nói: “Bình Tây Vương phi đẩy bả vai của Phương trắc phi, Phương trắc phi đứng không vững, liền lảo đảo ngã khuỵu ra sau, tiếp đó ngã vật xuống nền đất...”
Lời bà ta còn chưa dứt, đã thấy Vân Sơ khẽ mỉm cười.
“Mời mẫu hậu xem.” Vân Sơ nhìn Hoàng Hậu: “Bộ y phục trắng này của Phương trắc phi chỉ có khuỷu tay và vạt áo trước bị vương tro bụi. Nói vậy thì, Phương trắc phi hoặc là bị kẻ đứng sau lưng đẩy ngã, hoặc là tự mình té ngã.”
Sắc mặt Quốc công phu nhân bỗng chốc cứng đờ.
Sở Dực lạnh lùng chất vấn: “Tại sao Quốc công phu nhân lại cấu kết với Phương trắc phi vu oan hãm hại thê tử của bổn vương?”
Mọi người xung quanh lại xôn xao bàn tán.
“Ta đã nói rồi, sao có kẻ dám âm mưu hãm hại trắc phi Thái Tử ở trong cung mà, chẳng lẽ muốn tìm cái c.h.ế.t sao.”
“Thì ra là Phương trắc phi tự bày trò, dùng thai nhi trong bụng hãm hại người khác, cũng không biết là loại người gì.”
“Ta nghe người ta nói gần đây Phương trắc phi luôn vất vả an thai, có lẽ là thai nhi đã sớm khó giữ nên mới dùng mưu kế này với Bình Tây Vương phi.”
“Nhưng mà ta chẳng hiểu tại sao Quốc công phu nhân lại giúp Phương trắc phi giả mạo chứng cứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“...”
Quốc công phu nhân đột nhiên nắm chặt tay.
Bà ta mấp máy đôi môi, khó nhọc cất lời: “Có lẽ là ta nhìn lầm chăng, hẳn là đã ngã về phía trước thì đúng hơn...”
Chỉ là chẳng một ai tin lời bà ta nói.
Bà ta khó xử c.ắ.n nhẹ cánh môi, ánh mắt lướt nhẹ về phía Hoàng đế.
Lão phu nhân ấp úng cất lời: “Khi ta còn xuân sắc, từng không may mất đi cốt nhục, cũng bởi thế mà vĩnh viễn không còn tư cách làm mẫu thân. Ta không đành lòng nhìn kẻ khác hủy hoại một hài nhi đang thành hình... Dẫu cho Phương trắc phi có sa ngã thế nào, ta cũng phải có trách nhiệm bẩm báo rõ với mọi người, rằng việc này là do Bình Tây Vương phi gây ra. Ta đã ở cái tuổi này rồi, nào cần phải nói dối làm gì.”
Hoàng thượng bỗng nhiên biến sắc.
Gà Mái Leo Núi
Trước nay, những chuyện hậu cung nhiễu nhương như thế này, Hoàng thượng vẫn luôn giao phó Hoàng hậu xử lý, tuyệt nhiên không nhúng tay can thiệp.
Thế nhưng giờ đây...
Hoàng thượng lạnh lùng phán: “Vân thị to gan lớn mật, dám ra tay hãm hại huyết mạch hoàng thất Đại Tấn, ngươi đáng tội gì đây!”
Chư vị quan khách có mặt tại đó đều ngẩn người kinh ngạc.
Chuyện này rõ ràng còn ẩn chứa tình tiết khác, vì cớ gì Hoàng thượng lại vội vàng định tội Bình Tây Vương phi?
Sở Dực tiến lên một bước, tâu: “Khải bẩm phụ hoàng, hai tiểu nhi cũng đang có mặt tại đây, chi bằng chớ vội nghe lời một phía từ Quốc công phu nhân.”
“Hai hài tử năm tuổi, ngôn từ của chúng nào thể làm bằng chứng.” Ánh mắt Hoàng đế sắc lạnh như băng: “Vân thị tàn hại huyết mạch hoàng thất, chiếu theo luật pháp, phải bị giam cấm tại phủ đệ...”
Ánh mắt u ám của Sở Dực lướt qua Quốc công phu nhân.
Hắn thấu rõ, việc này đã không còn đường xoay chuyển.
Hắn vén áo bào, quỳ rạp xuống đất, tâu: “Khải bẩm phụ hoàng, nhi thần nguyện lãnh thay tội của thê tử!”
“Hoàng thượng, chi bằng để Đại Lý Tự cẩn thận điều tra rõ ràng sự tình này?” Hoàng hậu khẽ khàng cất lời: “Thần thiếp cảm thấy, e là...”
“Không cần điều tra thêm.” Hoàng đế lạnh giọng phán: “Tam hoàng tử, nếu ngươi nguyện lãnh thay hình phạt, hãy lĩnh hai mươi trượng, và tạm thời chớ vội nhậm chức tại Công bộ nữa.”
Sở Dực chắp tay hành lễ, đáp: “Nhi thần tuân chỉ!”
Hoàng thượng phất tay áo, tức thì rời đi.
Sở Dực đi lãnh phạt, Vân Sơ cũng dắt theo hai tiểu nhi rời khỏi.
Hoàng hậu vẫn phải lưu lại thu xếp hậu sự, trước là tiễn biệt các vị khách khứa, sau lại dò hỏi ngự y về tình trạng của Phương trắc phi.
Ngự y lắc đầu thở dài: “Thai nhi đã không còn hơi thở trong bụng mẹ, cần phải dùng d.ư.ợ.c để tống xuất cốt nhục ra ngoài...”
Hoàng hậu chậm rãi cất lời: “Vậy ngự y hãy kê đơn t.h.u.ố.c đi.”
Nàng đứng trong sân, dõi theo ma ma bưng một chén d.ư.ợ.c đi vào, tức thì đã nghe thấy tiếng thét thống khổ từ Phương Tâm Nghiên, đoạn sau đó, từng tốp cung tỳ liên tiếp bưng ra từng thau huyết thủy loãng...
Bỗng dưng, một thân ảnh xuất hiện nơi tầm mắt, Hoàng hậu nhìn thấy Quốc công phu nhân đang tiến lại.
“Hoàng hậu nương nương chớ quá đau lòng.” Quốc công phu nhân khẽ mở lời: “Thái tử điện hạ vẫn còn trẻ tuổi, rồi sẽ có thêm những hài tử khác mà thôi.”
Hoàng hậu mím chặt môi, im lặng không đáp.
Quốc công phu nhân thở dài não nề: “Trong tiệc ngắm hoa lần trước, mệnh phụ từng vô tình gặp Phương trắc phi tại hậu hoa viên. Khi ấy dung nhan nàng ngập tràn niềm hân hoan sắp được làm mẫu thân, nào ngờ giờ đây cốt nhục cũng đã chẳng còn.”
Hoàng hậu chợt biến sắc.
Kể từ buổi yến tiệc ngắm hoa ấy, Phương trắc phi đã bắt đầu cảm thấy thân thể bất an, ngày ngày phải thỉnh ngự y kê đơn an thai dược.
Chẳng lẽ, việc này lại có liên can tới Quốc công phu nhân?
Quốc công phu nhân chợt giơ tay khẽ vuốt lọn tóc mai.