Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 354



Vân Sơ thoa t.h.u.ố.c xong xuôi, khoác y phục cho Sở Dực rồi cất lời: “Quốc công phu nhân dám trắng trợn ngụy tạo chứng cứ, hiển nhiên là muốn đối đầu với phủ Bình Tây Vương ta. E rằng sau này, những chuyện tương tự sẽ không ngừng tái diễn.”

Nàng quay sang Thu Đồng đang đứng ngoài hiên, hạ giọng căn dặn: “Mau tới cơ quan tình báo, điều tra tường tận mọi tin tức về Quốc công phu nhân, mang về đây cho ta.”

Vân Trạch hiện đang trông coi cơ quan tình báo. Nơi này đã thành lập hơn nửa năm, khả năng thu thập tin tức gần như không gì không thấu.

Canh khuya, Thu Đồng mang theo hai quyển sổ dày cộp, đặt trước mặt nàng.

Vân Sơ cẩn trọng mở ra xem xét.

Chỉ xem chốc lát đã đến giờ Tý. Sắc mặt của nàng càng lúc càng trầm xuống, ẩn chứa lo âu.

Thuở thiếu thời, Quốc công phu nhân từng mất đi một hài tử, sau đó thì không thể sinh nở thêm. Tuy nhiên, trong hậu viện của Quốc công vẫn còn đó rất nhiều nữ tử, nên vẫn là con cháu đông đúc.

Thế nhưng, sau khi Quốc công tạ thế, đám thứ tử thứ nữ kia kẻ mất mạng, người phát điên. Về sau, Quốc công phu nhân liền nhận một hài tử từ dòng bên tới làm con thừa tự, kế tục tước vị.

Từ đó về sau, chuyện của phủ Quốc công cũng dần bị lãng quên, ít ai còn nhắc đến.

Trong hồ sơ ghi chép tường tận từng sự kiện liên quan đến Quốc công phu nhân. Vân Sơ đại khái đã hình dung ra nguyên do vì sao bà ta lại cố tình vu hãm nàng.

Hầu như tất cả những nữ tử sống trong cảnh phu thê ân ái, sau khi tham gia yến tiệc cùng Quốc công phu nhân, đều sẽ gặp phải chuyện không may. Không phải mắc bệnh nặng thì là phu quân nạp thiếp, hoặc giả là gia đình xảy ra biến cố lớn...

“Ta nghĩ rằng, bởi năm xưa Quốc công phu nhân không thể được gả cho Hoàng Thượng, nên trong lòng bà ta vẫn còn vướng mắc khó nguôi.” Vân Sơ gấp hồ sơ lại: “Bà ta không thể chịu đựng được khi nhìn thấy người khác ân ái hạnh phúc. Mỗi khi thấy một cặp đôi hòa hợp, bà ta lại cố tìm cách hủy hoại họ.”

Sắc mặt Sở Dực chợt chùng xuống, khẽ nói: “Nếu không có phụ hoàng dung túng, Quốc công phu nhân sao có thể thò tay dài đến vậy? Cớ gì phụ hoàng lại coi trọng một nữ nhân độc ác nhường kia?”

“Có Hoàng Thượng che chở, quả thực không có cách nào đụng tới bà ta.” Vân Sơ khẽ nép vào cánh tay nam nhân, thủ thỉ: “Thôi, hôm nay chúng ta đừng nghĩ chuyện này nữa. Hãy an giấc đi.”

Sở Dực khẽ hôn lên mái tóc nàng, ôn nhu nói: “Công việc ở Công bộ tạm thời đã được gác lại, kế tiếp ta sẽ rất rảnh rỗi. Hay là bốn người chúng ta cùng nhau xuất phủ du ngoạn, giải sầu chăng?”

Vân Sơ đỡ trán, thở dài: “Chàng đã bị thương nặng như vậy, chi bằng hãy chuyên tâm dưỡng thương đi.”

“Dưỡng thương tại kinh thành sẽ khó lòng tĩnh tâm.” Sở Dực ôm chặt lấy nàng: “Mùa hè sắp đến rồi, cảnh sắc ngoại ô kinh thành tuyệt đẹp. Chúng ta hãy cùng đi thưởng ngoạn đi.”

Vân Sơ ngước nhìn vầng trăng sáng ngoài khung cửa.

Nàng đã sống lại được hơn một năm, cứ mãi tất bật xử lý muôn vàn sự vụ, quả thực chưa bao giờ có được khoảnh khắc an yên để thưởng thức thế giới bên ngoài.

Nàng cần thả lỏng tâm trí đôi chút, bọn trẻ cũng nên có một kỳ nghỉ thảnh thơi. Quan trọng hơn cả là đến một nơi phong cảnh hữu tình như tiên cảnh, vết thương của Sở Dực lang mới có thể mau chóng thuyên giảm.

Vân Sơ dần chìm vào giấc ngủ, nhưng Sở Dực lại thao thức không tài nào chợp mắt.

Quốc công phu nhân được phụ hoàng che chở, làm việc gì cũng chẳng kiêng dè. Nếu bà ta cứ mãi mưu tính hại Sơ nhi, lỡ như lúc hắn vắng mặt, nàng ấy sẽ gặp phải nguy hiểm khôn lường.

Thứ không có được vẫn luôn là thứ tốt nhất. Quốc công phu nhân kia chính là ánh trăng sáng trên trời, là nốt chu sa khắc sâu trong lòng phụ hoàng, muốn đối phó với bà ta quả thực là một việc cực kỳ khó khăn.

Gà Mái Leo Núi

Thế nhưng, phàm là con người thì chắc chắn sẽ có nhược điểm.

Chỉ cần tìm ra được yếu huyệt chí mạng của bà ta, Quốc công phu nhân cũng chẳng còn là vấn đề nan giải nữa.

Sáng hôm sau, Sở Dực vội vàng dặn dò Trình Tự: “Ngươi hãy đi điều tra kỹ lưỡng nguyên nhân khiến đám thứ tử, thứ nữ trong phủ Quốc công gặp chuyện, tốt nhất là tìm được nhân chứng vật chứng xác đáng.”

Sau khi dùng bữa sáng xong, Vân Sơ bắt đầu sai người thu dọn hành lý.

Đến khoảng giữa trưa là đã thu xếp đâu vào đấy, một nhà bốn người cùng nhau lên xe ngựa rời khỏi phủ Bình Tây Vương, thẳng tiến đến thôn trang ngoại ô thành.

Hai đứa trẻ vô cùng thích thú, ngồi trên xe cũng không chịu ngồi yên, cứ đưa tay nhấc rèm xe nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài.

Lúc này, một chiếc xe ngựa khác lướt nhanh qua xe của bọn họ, rèm xe cũng không đóng, Vân Sơ chợt thoáng thấy một gương mặt quen thuộc.

Nàng lập tức ngẩng đầu nhìn kỹ lại, liền trông thấy dung nhan già nua của Nguyên thị.

Nguyên thị dường như đang trong cơn lo lắng tột độ, tâm thần bất định nên không chú ý đến nàng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hai chiếc xe ngựa vun vút lướt qua nhau.

“Đó là xe ngựa của Công Tôn gia.”

Giọng nói của Sở Dực nhẹ nhàng vang lên bên tai Vân Sơ.

Vân Sơ chỉ suy nghĩ một lát đã hiểu rõ mọi chuyện.

Chắc hẳn Tạ Thế An đã mật báo cho Cung Hi Vương về việc Tạ Phinh trở thành thứ phi của Thái Tử.

Cung Hi Vương không chọn để Tạ Phinh làm tai mắt cho hắn ta, mà lại lợi dụng chuyện này làm nhược điểm để khống chế Hoàng Hậu.

Xe ngựa của Công Tôn gia mau chóng dừng lại trước cửa hoàng cung.

Nguyên thị vừa bước xuống xe ngựa thì đã thấy Doãn ma ma đích thân ra nghênh đón, bà ta dẫn Nguyên thị thẳng tới Khôn Ninh Cung.

Đây là lần đầu tiên Nguyên thị tiến cung, tay bà ta không biết phải đặt vào đâu, mắt cũng chẳng biết phải nhìn cái gì, trong lòng càng thêm hỗn độn cảm xúc.

Một lát sau, bọn họ đã tới Khôn Ninh Cung. Nhìn cung điện nguy nga tráng lệ, chân bà ta lập tức mềm nhũn, không nhịn được hỏi: “Ma ma có thể tiết lộ một chút vì sao Hoàng Hậu nương nương lại triệu kiến ta không?”

“Tới trước mặt nương nương thì không được xưng ta, phải xưng là thảo dân hoặc là dân phụ.” Doãn ma ma đi đến bậc thềm ngay đại điện, cúi đầu tâu: “Nương nương, Tạ Nguyên thị đã tới.”

Ngay sau đó, Nguyên thị cúi đầu bước vào, lập tức quỳ xuống dập đầu: “Dân phụ Tạ Nguyên thị tham kiến Hoàng Hậu nương nương!”

Hoàng Hậu lãnh đạm mở lời: “Ban tọa, dâng trà.”

Nguyên thị mơ màng hồ đồ ngồi xuống, chỉ dám đặt mình ngay mép ghế, trà cũng không dám uống, chỉ biết cúi đầu lo sợ bất an.

“Sau khi lão tứ qua đời, Tạ đại tiểu thư nhà các ngươi đã tới Hoàng lăng giữ lăng cho lão tứ, Tạ gia không có công lao cũng có khổ lao.” Hoàng Hậu nhàn nhạt nói: “Bây giờ nàng ta chẳng may qua đời, theo lệ thường thì triều đình nên ban cho Tạ gia một ít bạc an ủi…”

“Cái gì?” Nguyên thị đột nhiên ngẩng phắt đầu: “Phinh nhi đã mất rồi ư?”

Hoàng Hậu thờ ơ đáp: “Đã mất được một thời gian, cũng đã an táng xong xuôi.”

Nguyên thị run rẩy kịch liệt, nước mắt không kìm được tuôn trào…

Lúc này, Doãn ma ma dẫn theo một nữ tử bước vào cửa.

Nữ tử vận y phục cung đình màu hồng nhạt, không ai khác chính là Tạ Phinh.

Thuở đầu khi nhập cung, nàng ta nơm nớp lo sợ phải lộ diện trước mắt người khác, sợ hãi thân phận chân thật bị người đời nhận ra.

Thế nhưng, sau một thời gian ở trong cung, không một ai nhận ra thân phận của nàng, khiến nàng dần an tâm phần nào.

Nàng ta bước vào chính điện, hành lễ với Hoàng hậu, đang định cất lời thì bên tai chợt vẳng đến một âm thanh quen thuộc đến lạ.

“Phinh nhi... Con chính là Phinh nhi!”

Thanh âm ấy tựa sấm sét giáng thẳng xuống đầu Tạ Phinh, khiến toàn thân nàng ta run rẩy không ngừng.

Nàng ta chẳng dám ngoảnh đầu, khẽ khàng thốt lên: “Ta... ta không phải, người đã nhận nhầm người rồi...”

“Con chính là!” Nguyên thị kích động bật dậy, vội vàng nắm lấy bả vai Tạ Phinh, nghẹn ngào: “Phinh nhi, con quả thực là Phinh nhi của Tạ gia ta! Thật tốt quá, con vẫn còn sống!”

Sắc mặt Hoàng hậu sa sầm: “Người đâu!”

Thị vệ đã chực sẵn bên ngoài liền bước vào, hai thị vệ ghì chặt bả vai Nguyên thị, bịt miệng bà ta rồi lôi ra ngoài.

Nguyên thị còn chưa kịp hiểu rõ sự tình, đã bị người ta nhốt vào sương phòng.

Tạ Phinh cũng đã bị thị vệ túm lấy bả vai, cưỡng ép nàng ta quỳ rạp xuống đất.

“Hay cho ngươi! Bổn cung cùng Thái tử điện hạ lại bị một tiểu nha đầu như ngươi lừa gạt đến quay cuồng!”

Hoàng hậu cầm một chiếc ly ném thẳng vào mặt Tạ Phinh. Mảnh sứ vỡ vụn cứa vào mặt nàng, đau đớn đến mức khiến nàng ta ngỡ như sắp ngất đi.