“Nương nương, cầu nương nương khai ân tha mạng...” Tạ Phinh khóc nức nở, bò đến ôm lấy ống quần Hoàng hậu: “Thiếp thân một lòng ái mộ Thái tử điện hạ, tuyệt đối không dám phá hoại nghiệp lớn của Người, cầu nương nương...”
Hoàng hậu giận dữ nhấc chân, thẳng thừng đá Tạ Phinh ngã lăn lóc.
Nạp góa phụ của thân đệ đệ làm phi, chuyện như vậy bất luận kẻ nào làm ra cũng sẽ bị người đời phỉ nhổ, huống hồ đây lại là trữ quân của một nước.
Thái tử lại nạp chính phi của Tứ hoàng tử làm thứ phi. Hơn nữa, thân phận Tạ Phinh lại tương đối đặc thù, nàng là hậu duệ của Hà gia bị tru di năm đó. Nếu chuyện này bị người ngoài biết được, đám đại thần Ngự Sử Đài chắc chắn sẽ dâng tấu buộc tội Thái tử bất trung, bất nhân, bất nghĩa, thậm chí xúi giục Hoàng thượng phế truất Thái tử.
Thái tử vốn dĩ đã tầm thường, nếu chuyện này còn bại lộ, e rằng hắn ta khó lòng giữ được ngôi vị Thái tử.
“Nói! Rốt cuộc là ai đã phái ngươi bày mưu tính kế Thái tử?”
Hoàng hậu nhấc chân đạp mạnh lên n.g.ự.c Tạ Phinh, lạnh lùng chất vấn.
Tạ Phinh há miệng thở hổn hển, lắc đầu lia lịa: “Không, ta không có! Ta tuyệt đối không dám hãm hại Thái tử, cầu nương nương rủ lòng thương, tha cho ta một mạng...”
Nàng ta vừa dứt lời, liền nghe thấy động tĩnh từ bên ngoài vọng vào.
Nàng ta đột nhiên mở miệng nói: “Bẩm nương nương, thiếp thân một lòng hướng về Thái tử điện hạ, bởi vậy mới không tiếc thân mình cứu Người. Thiếp thân nào dám vọng tưởng đến việc bước chân vào Đông cung... Cũng chẳng rõ vì cớ gì thiếp lại lún sâu vào sự sủng ái của Người, thiếp tham lam chút hoan lạc nhất thời, nhưng nào ngờ lại gây ra bao phiền phức cho Thái tử điện hạ... Nương nương, thiếp đã sai rồi. Thiếp không thể tiếp tục như vậy được nữa. Thiếp cam tâm tình nguyện chịu chết, cầu nương nương ra tay đi.”
Nàng ta nhắm nghiền đôi mắt, Hoàng hậu liền nhíu chặt mày.
Kẻ vừa rồi còn khóc lóc cầu xin, cớ sao nay lại cam tâm tình nguyện chịu chết?
Bà ta cảm thấy sự tình có điều bất ổn. Quả nhiên, vừa ngẩng đầu lên đã thấy cánh cửa bị người ta đẩy mạnh, Thái tử nghiêng ngả lảo đảo lao thẳng vào trong, vội vã che chắn cho nữ tử đang nằm liệt dưới đất kia.
“Mẫu hậu!” Thái tử quỳ sụp xuống trước mặt Hoàng hậu, khẩn thiết: “Linh Lung nàng ấy...”
“Nàng ta không phải Ngô Linh Lung, tên thật là Tạ Phinh, là chính phi của tứ đệ con, chính là hậu nhân Hà gia năm đó!” Hoàng hậu gằn từng chữ một: “Là nàng ta đã thủ tiêu Ngô Linh Lung, dựng nên màn kịch liều mình cứu mạng con, tất cả chỉ để được vào Đông cung! Chuyện đến nước này mà con còn muốn che chở tiện tì lắm mưu nhiều kế này sao? Con không cần vị trí Thái tử nữa ư?”
Thái tử ngẩng đầu: “Con thân là Thái tử mà còn không bảo vệ được nữ nhân của mình thì còn làm Thái tử để làm gì!”
“Ngươi! Ngươi!”
Hoàng hậu tức giận đến mức đầu óc choáng váng.
“Ngươi có biết vì tiện nhân này mà Sở Mặc đã há miệng đòi ta ba vạn lượng bạc không!”
Đồng tử Tạ Phinh đột nhiên co chặt.
An ca nhi không phải đang làm việc cho Cung Hi Vương Sở Mặc sao? Hay là An ca nhi đã tiết lộ chuyện này với Cung Hi Vương, cho nên Hoàng hậu mới mời tổ mẫu vào cung để xác nhận thân phận của nàng ta?
Tạ Thế An... đó là thân đệ đệ của nàng ta, tại sao hắn lại có thể tuyệt tình đến vậy!
Tạ Phinh run rẩy cả người, không chỉ vì sợ Hoàng hậu ban c.h.ế.t mà còn vì không thể tin vào việc bản thân bị người nhà bán đứng...
“Nàng ta phải chết!”
Hoàng hậu gằn từng chữ một, trong mắt ngập tràn sát khí.
Thái tử vươn tay che chở Tạ Phinh, ngửa đầu nói: “Nàng có c.h.ế.t cũng không thay đổi được sự thật này, mẫu hậu hà tất phải làm ra chuyện tuyệt tình như vậy, để tổn hại tình mẫu tử chúng ta?”
Thấy bộ dáng tranh đấu tới cùng của hắn, Hoàng hậu tức đến bật cười.
Xem ra bà ta đã bảo hộ nhi tử này quá tốt, đến nỗi khiến hắn đ.á.n.h mất lòng phòng bị cơ bản nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Việc đã đến nước này, Hoàng hậu chỉ có thể lấp miệng người khác trước.
Bà ta cho người cầm ba vạn lượng ngân phiếu đến phủ Cung Hi Vương, nhưng bà ta biết đây chỉ mới là bắt đầu.
Nếu bà ta không xử lý chuyện này sạch sẽ thì sẽ mãi mãi bị Sở Mặc uy hiếp.
Còn cả chuyện của Quốc công phu nhân, bà ta cũng phải từ từ suy tính...
“Đi, cẩn thận tra một số chuyện của Quế gia.”
Hoàng hậu lạnh lùng sai phái, Quế gia là nhà ngoại của Sở Mặc. Nếu có thể bắt được sai lầm lớn của Quế gia thì Sở Mặc sẽ không dám manh động nữa.
“Sắp xếp hai ba tử sĩ đến Đông cung, chờ Thái tử thả lỏng cảnh giác thì thủ tiêu tiểu tiện nhân kia đi.”
“Vâng!” Doãn ma ma dừng một chút rồi nói: “Vậy phải xử lý Tạ Nguyên thị kia thế nào?”
Hoàng hậu gõ gõ ngón tay: “Trước khi tiểu tiện nhân kia c.h.ế.t thì cứ giam bà ta lại.”
Đám hạ nhân nhận lệnh hành động.
Tạ Phinh dọn ra khỏi sương phòng trước kia để đến ở cùng Thái tử, nhưng ngày ngày Thái tử phải bận rộn triều chính, nàng ta chỉ có thể ở nhà chờ đợi một mình.
Mỗi khi ở một mình, nàng ta sẽ cảm giác bên cạnh đều là người của Hoàng hậu, ai nấy cũng đều muốn đoạt mạng nàng.
Nàng ta biết Thái tử chỉ có thể bảo vệ mình nhất thời, nàng ta sớm muộn gì cũng sẽ c.h.ế.t trong tay Hoàng hậu.
Làm sao bây giờ, nàng ta phải làm sao bây giờ...
Nàng ta đang lo sợ bất an thì Thái tử cũng đã hạ triều quay về, nàng ta lập tức ra đón: “Cuối cùng điện hạ cũng về rồi...”
Thái tử sờ tóc nàng, thở dài mở miệng: “Hôm nay thượng triều, lão nhị chỉ trách ta khắt khe cung nhân trước mặt phụ hoàng. Trước giờ ta vốn luôn khoan dung độ lượng với hạ nhân nên lập tức biện giải, nào ngờ lão nhị khốn kiếp lại nhắc tới việc của Tạ gia. Ta chỉ đành thừa nhận sai lầm.”
Tạ Phinh khóc như mưa: “Đều là thiếp thân đã liên lụy điện hạ, Hoàng hậu nương nương nói đúng, thiếp thân không nên tồn tại, ngài hãy để thiếp thân rời đi.”
Thái Tử vội cất lời: “Chuyện này chẳng can hệ gì đến nàng, là Nhị hoàng tử quá đỗi gian trá xảo quyệt, ta dự định đi tìm Tam đệ, liên thủ với Tam đệ để dằn mặt Nhị hoàng tử. Nàng cứ ở Đông Cung chờ ta, chớ rời khỏi chủ viện, yên tâm đi, Mẫu hậu sẽ không động thủ tại chủ viện đâu.”
Vốn dĩ hắn chẳng cần nhọc lòng những sự vụ này, trước nay đều là Mẫu hậu sắp xếp ổn thỏa. Nhưng vì một lòng muốn che chở Linh Lung mà hắn đã chọc giận Mẫu hậu, mấy ngày nay Mẫu hậu đều không muốn gặp hắn, thành thử hắn chỉ có thể đích thân ra tay xử lý mọi chuyện.
Gà Mái Leo Núi
Tạ Phinh do dự mở lời: “Điện hạ có thể dẫn thiếp thân tới Bình Tây Vương phủ không?”
Thái Tử nhíu mày: “Nàng đi làm gì?”
“Bình Tây Vương phi chính là đích mẫu trước đây của thiếp thân.” Tạ Phinh thưa: “Có thiếp thân đứng giữa điều hòa, Điện hạ và Bình Tây Vương càng có thể liên thủ ăn ý hơn.”
Đến lúc này, Thái Tử mới chợt nhớ ra giữa hai người họ còn có một mối quan hệ đặc biệt như thế. Hắn gật đầu: “Được, vậy thì cùng đi.”
Thôn trang cách kinh thành chừng hai canh giờ ngồi xe, là một nơi có phong cảnh vô cùng tươi đẹp, cũng là một điền sản đứng tên Sở Dực. Đã vào hạ nên thảo mộc xanh tươi, trăm hoa đua nở, loan phượng chuyền cành, đắm mình vào cảnh sắc này, mọi ưu phiền dường như tan biến, khiến lòng người hoàn toàn thư thái.
Vân Sơ và Sở Dực đưa bọn nhỏ tới đây được hai ba ngày thì vết thương trên người Sở Dực đã phục hồi nhanh chóng, ít nhất thì cước bộ cũng đã vững vàng.
“Nương, mau lại đây xem, ở đây có thật nhiều kiến.” Sở Hoằng Du níu tay Vân Sơ kéo nàng ngồi xổm trước bụi cỏ: “Chúng đang làm gì vậy?”
Một đàn kiến đen kịt thành hàng, nối đuôi nhau di chuyển về một phương, từ xa trông lại tựa như một sợi chỉ đen mảnh.
Vân Sơ cười nói: “Chắc hẳn đàn kiến này đang chuyển nhà, có lẽ trời sắp mưa nên chúng mới làm như vậy.”