“Nhị Lang?” Vân Sơ vẫn giữ nụ cười trên môi: “Nhị Lang tên gọi là chi?”
“Chính là Nhị Lang, Nhị Lang của ta!” Lão bà ấy gào lên: “Ta muốn đi tìm Nhị Lang, buông ta ra...”
Lão bà ấy giãy giụa kịch liệt.
Vân Sơ mở lời thăm dò: “Lê Tĩnh Xu?”
Lão bà điên bỗng nhiên khựng lại, mở to đôi mắt nhìn về phía Vân Sơ.
Vân Sơ khẽ nhíu mày.
Lê Tĩnh Xu là khuê danh của Quốc công phu nhân. Lão bà điên lại có phản ứng như vậy khi nghe thấy cái tên này, chứng tỏ mối quan hệ giữa lão bà ấy và Quốc công phu nhân quả không hề đơn giản.
Nàng còn muốn thăm dò thêm, chợt thấy lão bà điên thống khổ lắc đầu, cổ họng phát ra những âm thanh đau đớn rên rỉ, thét lên một tiếng chói tai rồi lập tức hôn mê bất tỉnh.
“Tinh thần của lão bà ấy bị kích động, cần phải được trị liệu ngay lập tức.” Sở Dực nói: “Ta sẽ đi sắp xếp ngự y.”
“Không được.” Vân Sơ liền lắc đầu: “Ngự y đều trung thành với Hoàng thượng, Hoàng thượng lại che chở Quốc công phu nhân, tuyệt đối không thể để bất kỳ ai biết lão bà điên này đang ở chỗ chúng ta. Ta sẽ viết một phong thư cho Ngô Vân, nhờ hắn tới đây chữa bệnh cho lão bà ấy.”
Ngô Vân cũng được coi là người phe bọn họ, tất sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài.
Tuy rằng trong thôn trang nhiều thêm một lão bà điên, nhưng cũng không ảnh hưởng tới kế hoạch của bọn họ.
Sáng sớm ngày thứ ba, cả nhà bọn họ ngồi xe ngựa xuôi nam, điểm đến đầu tiên là trấn Lý Trang. Phong cảnh nơi đó xinh đẹp hữu tình, lại là kinh đô của mỹ thực, bọn họ dự định ở đó ba ngày.
Sau đó, họ sẽ tiếp tục xuôi nam. Những thành trì hiện hữu trên con đường từ kinh thành đến phương nam, bọn họ đều sẽ lưu lại vài ngày để du ngoạn, ngắm nhìn phong cảnh kỳ vĩ với núi cao sông dài, thưởng thức những món mỹ thực đủ vị chua ngọt đắng cay. Bất tri bất giác, họ đã tới nơi tận cùng phương nam, chính là Tuyền Thành nằm tại vùng duyên hải.
Dù lúc này đã vào thu, Tuyền Thành vẫn còn đang trong tiết hè.
Vân Sơ khẽ tựa vào lồng n.g.ự.c vững chãi của chàng, đôi mắt dõi về phía hai đứa nhỏ đang nô đùa phía xa, cười nói: “Chàng biết không, thuở trước ta từng mơ về một ngày đưa nhị tử vân du khắp Đại Tấn, trong mộng cảnh ban sơ ấy, nào có bóng dáng chàng.”
Sở Dực khẽ nghiêng đầu nhìn nàng: “Vậy từ khoảnh khắc nào, trong mộng cảnh ấy mới có ta?”
“Từ khi ta ưng thuận gả cho chàng, mọi sắp đặt tương lai của ta đều khắc ghi hình bóng chàng.” Vân Sơ cười dịu dàng: “Cho nên bây giờ, chàng cũng có việc để bận rộn rồi.”
Năm trước, phụ thân nàng khi tới phương nam đã tích trữ một lượng lương thực khổng lồ. Tuy số lương ấy có thể bảo quản vài năm, song nếu cứ để nguyên như vậy, e rằng sẽ chẳng còn dùng được nữa, cần phải có biện pháp giải quyết thích hợp.
Vả lại, con thuyền lớn khởi hành từ mùa xuân nay sắp sửa cập bến Tuyền Thành. Kế hoạch của nàng là tiêu thụ toàn bộ hải sản tại đây, sau đó mua lại các vật phẩm đặc trưng của Tuyền Thành, vận về kinh đô để kiếm lời, đến lúc đó ắt sẽ thu về khoản bạc lớn.
Tất cả những việc này, nàng đều phó thác cho Sở Dực xử lý.
Chàng lập tức hạ lệnh cho người chuyển vận số lương thực tồn đọng ấy đến Lạc Xuyên – đó vốn là phong địa của chàng. Số lương thực ấy dư sức cứu đói dân chúng khốn khó tại Lạc Xuyên.
Đương nhiên không phải ban phát không công, những người nghèo ấy phải góp sức lao động để tu sửa, gia cố tường thành và chiến hào. Đổi lại, họ sẽ được cấp phát lương thực để duy trì cuộc sống.
Gà Mái Leo Núi
Hải sản được bán ở Tuyền Thành đã mang lại khoản lợi nhuận hơn bốn vạn lượng bạc. Chỉ một chuyến này đã giúp Vân Sơ thu về gần phân nửa số vốn ban đầu.
Song Hỉ, gã tiểu tư thân cận, tiến vào bẩm báo: “Chuyến này ra khơi gặp chút phiền toái.”
Song Hỉ là gã tiểu tư được Vân Sơ đề bạt, đảm nhiệm trọng trách trên thuyền, vốn là một tiểu tử thông minh, mẫn tiệp.
Vân Sơ khẽ gật đầu, ra hiệu cho hắn thuật lại tỉ mỉ.
“Nửa đường chúng ta gặp phải một quốc gia hải đảo. Bọn chúng kiêu căng ngạo mạn, đòi tịch thu phân nửa hàng hóa của chúng ta.” Song Hỉ nắm chặt tay, nét mặt đầy căm phẫn: “May mắn thay, trên thuyền chúng ta có mang theo hỏa dược, nhờ đó mới chấn nhiếp được đối phương, buộc chúng phải rút lui.”
Vân Sơ chợt hỏi: “Là Đông Lăng sao?”
Vân Sơ mím chặt đôi môi son.
Đời trước, sau khi Vân gia bị tru di, Đông Lăng đã thừa cơ xâm lấn Đại Tấn. Khi ấy, Đại Tấn thiếu vắng Trụ Quốc đại tướng quân, không còn người tài đối phó địch, khiến các thành trì ven biển phía đông lần lượt thất thủ, biến thành lãnh địa của Đông Lăng. Vùng duyên hải bị Đông Lăng thiêu sát cướp bóc, vô số tội ác tày trời, khiến dân chúng Đại Tấn lầm than thống khổ khôn cùng...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi đó, nàng từng ôm ấp hy vọng mãnh liệt rằng Thánh thượng sẽ vì bách tính mà suy xét lại, buông tha cho Vân gia, để phụ thân nàng có thể xuất chinh, đ.á.n.h đuổi Đông Lăng.
Nhưng Thánh thượng thà để bách tính lầm than, thà để mấy trăm vạn tướng sĩ không có chủ soái, chứ tuyệt nhiên không muốn trao cho Vân gia một cơ hội lập công chuộc tội.
Sau này Đông Lăng có tiếp tục nuốt chửng thêm quốc thổ Đại Tấn hay không, Vân Sơ cũng chẳng hay biết, bởi lẽ khi ấy nàng đã băng hà vì một chén rượu độc.
Vân Sơ lập tức cặn kẽ dò hỏi tình hình của Đông Lăng.
Hiện giờ Đông Lăng còn chưa hùng mạnh như mấy thập niên sau này. Vì vậy, tiêu diệt Đông Lăng ngay lúc này chính là thượng sách.
Song Sở Dực thân là một hoàng tử, vẫn chưa tới phiên chàng có thể đưa ra quyết định trọng đại này.
Gia đình bọn họ lưu lại Tuyền Thành hơn nửa tuần trăng, sau đó cùng con thuyền lớn trở về kinh đô. Về đến kinh thành, cũng đúng lúc nơi đây đón trận tuyết đầu mùa của năm.
Lúc rời đi mới là khởi đầu hạ chí, vậy mà nay quay về đã là mùa đông lạnh giá.
Vân Sơ bất giác nhận ra, thì ra tháng ngày hoan lạc luôn trôi qua chóng vánh, nửa năm đã trôi qua tựa hồ chỉ trong chớp mắt.
Việc đầu tiên cần làm khi hồi kinh chính là vào cung thỉnh an.
Sau khi phái người hộ tống Tạ Nhàn về phủ, xa giá không trở về vương phủ mà thẳng tiến hoàng cung. Vân Sơ và Sở Dực dắt tay nhị tử bước xuống xa giá, đón trận tuyết đầu mùa, rồi hướng thẳng tới Khôn Ninh Cung.
Vừa lúc ấy, Hoàng thượng cũng đang có mặt tại đây.
Sở Hoằng Du chợt lao đến, nhào vào lòng họ, giọng non nớt: “Hoàng tổ phụ, Hoàng tổ mẫu, con nhớ người lắm!”
Sắc diện Hoàng thượng vẫn lạnh như băng.
Người chỉ bảo lão Tam tạm thời gác lại công việc ở Công bộ, nào ngờ tiểu tử này lại quả nhiên buông gánh, nói đi là đi, biệt tăm biệt tích đến hơn nửa năm trời.
Các hoàng tử khác rời kinh đều là phụng mệnh đi làm việc, duy chỉ lão Tam này lại lấy cớ đi du ngoạn.
Hoàng đế cười lạnh một tiếng, cất lời đầy châm chọc: “Ngươi còn biết đường mà quay về ư!”
Sở Dực chắp tay thi lễ, cung kính đáp: “Nhi thần cùng thê tử đã phạm phải sai lầm, e sợ ở lại kinh thành sẽ chọc giận Phụ hoàng, khiến Người thêm phiền muộn, bởi vậy mới quyết định xuôi nam lánh đi một thời gian, mong rằng Phụ hoàng đã nguôi giận.”
Lời hắn nói chính là ám chỉ đến chuyện Phương Trắc phi của Thái tử sinh non nửa năm về trước.
Lúc này, Hoàng hậu ôn tồn mở lời, giọng điệu từ tốn: “Cha con với nhau, nào có chuyện qua một đêm mà hóa thành thù hận cừu địch? Hoàng thượng chắc hẳn đã sớm quên đi chuyện cũ, phải không, Hoàng thượng?”
Hoàng đế khẽ nhếch khóe môi, giọng điệu xen lẫn hàn ý: “Ngày mai, con hãy về Công bộ nhậm chức đi.”
Sở Dực cúi đầu thật thấp, thưa: “Nhi thần đã phạm phải lỗi lầm, vẫn cần tự mình ăn năn hối cải. Kính xin Phụ hoàng thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra.”
Sắc mặt Hoàng đế càng thêm lạnh lẽo.
Người chủ động triệu lão Tam về triều là vì đã thấu hiểu rõ ràng chuyện Phương Trắc phi sinh non không liên quan gì đến Vân Sơ, thế mà lão Tam lại cứ cố chấp, không chịu cúi đầu nhận mệnh.
Chẳng lẽ, đây là muốn một vị đế vương như Người, phải tự mình nhận lỗi với nhi tức Vân Sơ ư?
“Được lắm, vậy thì ngươi cứ tiếp tục ăn năn hối lỗi cho Trẫm đi!”
Hoàng đế lạnh lùng đứng phắt dậy, phất mạnh tay áo rồi bỏ đi.
Hoàng hậu thở dài thườn thượt, đoạn nói: “Dực nhi, mấy tháng nay Phụ hoàng con đã rõ ông ấy đã trách lầm Sơ nhi rồi. Vị trí tại Công bộ vẫn còn dành cho con đó, con đừng mãi giận dỗi Hoàng thượng nữa, làm vậy nào có tốt đẹp gì? Sơ nhi, con mau khuyên nhủ chàng đi.”
Vân Sơ khẽ cúi đầu, giọng dịu dàng thưa: “Thiếp thân trước sau vẫn ủng hộ mọi quyết định của Vương gia.”
Hoàng hậu lắc đầu ngao ngán, thầm nghĩ: Vân Sơ tốt xấu gì cũng là đích trưởng nữ của phủ Tướng quân lừng lẫy, cớ sao sau khi trở thành Vương phi lại hoàn toàn đ.á.n.h mất đi phong thái của một đương gia chủ mẫu như thế này?
Chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà dám đối đầu cùng Hoàng thượng, vậy thì thể diện cùng vinh nhục của Bình Tây Vương phủ sẽ đặt ở đâu cho phải đây?