Cung Hi Vương đưa mắt nhìn quanh, quả nhiên có rất nhiều cung nữ, thái giám đang đứng quanh đình hóng gió.
Có cung tỳ của Chu mỹ nhân, có thị nữ hầu hạ Hoàng hậu, lại có cả tiểu thái giám chăm sóc hoa cỏ trong Ngự Hoa Viên.
Y loạng choạng, khuỵu gối ngã phịch xuống đất.
Y vẫn chẳng hiểu vì sao bản thân và Hoàng hậu đều ngửi thứ hương thơm ấy, đều nghe tiếng đàn kia, nhưng chỉ có mỗi mình y là đ.á.n.h mất thần trí...
“Ta biết Mặc nhi chỉ là vô tình, nhưng bổn cung thân là đích mẫu của ngươi, ắt sẽ giúp ngươi che giấu chuyện này.” Hoàng hậu khom lưng đỡ y đứng dậy, trên mặt hiện lên nét ưu tư: “Ngươi xem, ngươi đã sợ hãi đến độ này rồi. Tối nay hãy nghỉ ngơi cho tốt, đừng lo lắng chuyện này nữa. Ngoan, trở về đi.”
Doãn ma ma tiến lên: “Vương gia, lão nô xin đưa ngài ra khỏi cung.”
Sở Mặc biết rõ đây chính là đòn phản kích của Hoàng hậu.
Y cũng hiểu Hoàng hậu chắc chắn sẽ che giấu chuyện này một cách hoàn hảo, nhưng đồng thời, nàng ta cũng sẽ nắm giữ được yếu điểm của y.
Hoàng hậu cười lạnh, đoạn sai người xử lý tàn cục.
Cung tỳ đỡ Chu mỹ nhân dậy, hoảng sợ nói: “Nương nương, Chu mỹ nhân vẫn còn thở, chưa bỏ mạng...”
Hoàng hậu lạnh lùng liếc qua: “Bổn cung nói c.h.ế.t là chết.”
“Vâng ạ...”
Cung tỳ cầm lấy một chiếc khăn, đè chặt lên mũi Chu mỹ nhân.
Sở Mặc thất thần trở về phủ Cung Hi Vương.
Y gọi đại phu tới bắt mạch. Đại phu xem mạch một hồi lâu rồi nói: “Vương gia đã dùng t.h.u.ố.c cải thiện tinh thần, song do dùng quá liều nên thần trí kích động. Chỉ cần uống nhiều nước để tống hết t.h.u.ố.c ra ngoài là được.”
Sắc mặt Sở Mặc trầm xuống.
Rốt cuộc, y đã trúng chiêu từ khi nào?
Nước trà trong vương phủ đều có người thử độc, hẳn không phải bị hạ t.h.u.ố.c ngay trong phủ.
Y đang trầm ngâm suy tư thì hạ nhân lại tới báo: “Vương gia, Quốc công phu nhân đã tới.”
Sở Mặc khẽ nhíu mày.
Y và phủ Quốc công giao hảo không mấy sâu đậm, Quốc công phu nhân rốt cuộc đến đây để làm gì? Dù sao bà ta cũng là nữ quyến, nên y liền để Cung Hi Vương phi ra ngoài tiếp đãi.
Nhưng chỉ một lát sau, Cung Hi Vương phi đã sai người tới mời y đến tiền viện, nói rằng Quốc công phu nhân có chuyện quan trọng muốn nói với y.
Lúc Sở Mặc và Quốc công phu nhân mật đàm thì Vân Sơ và Sở Dực đang sửa soạn hành trang, chuẩn bị tiến về phía nam.
Cuộc đời dẫu dài, thì mấy bận được thong dong tự tại như thế này. Giờ đây, bốn người trong gia đình quây quần bên nhau, cùng nhau ra ngoài nhìn ngắm núi sông Đại Tấn, quả là một chuyện vô cùng tốt đẹp.
Vừa đúng lúc trong triều chính nhiễu nhương khắp nơi, rời xa kinh thành, rời xa những thị phi chốn phồn hoa này cũng xem như là một lựa chọn sáng suốt.
“Nương thân, khi nào chúng ta xuất phát ạ?” Hai đứa nhỏ vô cùng hưng phấn.
Khi chúng còn bé cũng đã từng đến rất nhiều nơi, nhưng đó là để tìm đại phu chữa bệnh, thân thể bệnh tật căn bản không có tâm tư ngắm nhìn cảnh đẹp.
“Đại phu nói ngày mai phụ vương của các con có thể cưỡi ngựa được rồi.” Vân Sơ cười nói: “Sáng mai chúng ta sẽ khởi hành, đến tối là vừa tới trạm dịch Lý Trang. Nơi ấy có những món ăn ngon nức tiếng gần xa, chúng ta ở đó chơi vài ngày, sau đó cứ chậm rãi đi về phía nam, không cần vội vã.”
Sở Hoằng Du hưng phấn vỗ tay: “Tốt quá, tốt quá! Con thích nhất là được ra ngoài chơi!”
Sở Trường Sinh nghiêng đầu dò hỏi: “Nương thân, có thể cho Tạ Nhàn đi chơi cùng chúng ta không ạ? Con muốn ở bên cạnh nàng.”
Sở Hoằng Du lập tức mất hứng: “Trường Sinh, muội có phải thích Tạ Nhàn hơn cả ca ca không?”
“Đương nhiên không phải.” Tiểu cô nương nắm tay ca ca: “Trong lòng ta, mẫu thân và ca ca vĩnh viễn là nhất.”
Sở Dực quay sang hỏi: “Thế còn vi phụ thì sao?”
Tiểu cô nương hé hàm răng trắng ngần, khẽ nói: “Phụ vương thật là tốt nhất!”
Sở Dực thoáng ngẩn người. Từ “cũng” này quả nhiên có chút miễn cưỡng.
Hắn ngừng một lát rồi cất lời: “Ta cho người đi đón Tạ Nhàn tới đây, chẳng hay có được không?”
“Phụ vương tuyệt nhất!” Tiểu cô nương lanh lảnh reo lên, nhào vào lòng Sở Dực.
Sở Dực một tay ôm nữ nhi, một tay ôm Vân Sơ, trên gương mặt tràn đầy nét tươi cười mãn nguyện.
Sở Hoằng Du chống cằm suy tư, rồi nói: “Một khi đã như vậy, ta cũng muốn có người cùng ta ra ngoài ngao du.”
Sở Dực nhướng mày.
Tiểu tử này vốn thích đá dế, thích tụ tập cùng đám công tử huân quý, trước đây thường xuyên hồ nháo phá phách.
Chẳng lẽ hắn muốn kéo theo đám tiểu tử nghịch ngợm kia cùng xuôi nam sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn đang toan tính từ chối ra sao, thì lại nghe thấy nhi tử cất lời: “Ta muốn hai vị tiên sinh cùng đi với ta, việc du ngoạn cũng không thể làm chậm trễ việc học hành võ nghệ.”
Sở Dực cảm thấy nhi tử quả thực đã khôn lớn hiểu chuyện.
Từ ngày hắn nghênh thú Vân Sơ về phủ, Du ca nhi ngày càng hiếu học, thân thể Trường Sinh cũng ngày càng tốt lên, bản thân hắn cũng thấy cuộc sống thêm phần ý nghĩa.
Hắn quả thực không dám tưởng tượng nếu không có Vân Sơ, phủ Bình Tây Vương sẽ trở nên tiêu điều ảm đạm biết bao.
Người một nhà đang hàn huyên, bỗng thấy một bóng người đang tới gần.
Gà Mái Leo Núi
Thu Đồng đứng phía sau Vân Sơ nhanh chóng tiến lên, duỗi tay tóm lấy người kia. Kẻ nọ bị giữ chặt, miệng phát ra những tiếng kêu đứt đoạn.
“Buông ra... Buông ta ra!”
Nghe giọng thì là một nữ tử.
Vân Sơ ôm chặt hài tử, nhướng mắt nhìn sang.
Nữ tử kia xiêm y dơ bẩn, đầu tóc bù xù, trông vô cùng chật vật.
Bị giữ chặt, nữ tử giãy giụa kịch liệt, hai tay không ngừng vò đầu bứt tai, cảm xúc kích động, trông như một kẻ mất trí.
“Bái kiến Bình Tây Vương và Vương phi, lão bà này là kẻ điên trong thôn trang của chúng nô tỳ!” Một đám bà tử chạy tới xin lỗi Sở Dực và Vân Sơ: “Nô tỳ chúng ta nhất thời sơ sẩy để lão bà ấy chạy ra ngoài quấy nhiễu quý nhân. Nô tỳ đến đây tạ lỗi cùng hai vị, vừa lúc thôn trang vừa vớt được rất nhiều cá, xin hãy để nô tỳ mang tới cho Vương gia Vương phi dùng thử.”
Đám bà tử liền áp giải kẻ điên kia đi.
Trang chủ thôn trang của Sở Dực lúc này mới tới muộn, mồ hôi đầy đầu giải thích: “Thôn trang bên kia sườn núi chính là sản nghiệp của phủ Quốc công. Nơi đó có một lão bà điên, nhiều năm như vậy chưa bao giờ chạy ra ngoài, nên lão nô mới có phần sơ suất, suýt nữa đã khiến chủ tử gặp bất trắc, xin Vương gia giáng tội!”
“Phủ Quốc công?” Vân Sơ nghe xong, khẽ suy nghĩ điều gì.
Nàng từng xem qua tư liệu của phủ Quốc công, tất cả những thứ tử, thứ nữ kia đều gặp biến cố, các thứ nữ đều gả chồng vì liên hôn. Vậy lão bà điên này rốt cuộc là ai?
Đám bà tử chạy đi tìm người lúc nãy trông rất khẩn trương, hiển nhiên là rất để tâm đến lão bà điên này. Nhưng lão bà điên toàn thân dơ bẩn, chắc chắn ngày thường không được ai hầu hạ chăm sóc.
Chuyện này quả là mâu thuẫn.
Nàng bảo trang chủ kể cặn kẽ lại tình hình bên đó.
“E rằng khoảng hai mươi ba mươi năm trước, lão bà điên ấy đã được đưa tới thôn trang sau núi để dưỡng bệnh.” Trang chủ cũng chẳng hay biết nhiều lắm: “Lão nô cũng không rõ thân phận cụ thể của lão bà ấy là gì, nhưng lão nô từng nhìn thấy Quốc công phu nhân đích thân thỉnh ngự y đến thôn trang khám bệnh cho lão bà điên ấy.”
Sở Dực xoa nắn ngón tay, thong thả nói: “Cho người đến thôn trang kia hỏi thăm một phen.”
Trang chủ cúi đầu vâng lệnh thoái lui.
“Sơ nhi, nàng nghĩ thế nào?” Sở Dực quay đầu nhìn nàng hỏi.
Vân Sơ khẽ nhướng mắt: “Có lẽ là người mà Quốc công phu nhân muốn giám sát, không chừng đây chính là mấu chốt để đột phá.”
Quốc công phu nhân được đương kim Hoàng thượng che chở, hành sự chẳng chút kiêng dè, khiến nàng không thể cứ mãi cam chịu cảnh bị động. Có những lúc, nàng buộc phải chủ động ra tay.
Nàng chậm rãi cất lời: “Nhân lúc trời đêm, hãy đưa lão bà điên kia đi, xem thử phủ Quốc công sẽ phản ứng thế nào.”
Sở Dực khẽ gật đầu, truyền Trình Tự đến.
Về đêm, bên ngoài thôn trang chợt bừng lên ánh lửa. Thì ra là đám bà tử từ thôn trang lân cận đang tới tìm người.
Vân Sơ đã xác định thân phận của lão bà điên này quả thực khó lường.
Bằng không, cớ sao đám hạ nhân thấp hèn kia lại dám xông vào thôn trang của Bình Tây Vương để tìm người vào nửa đêm canh ba?
Vân Sơ ôn tồn cười nói với lão bà tử cầm đầu: “Trời đã tối thế này, hẳn là bà ấy chưa đi xa được. Ta sẽ sai người đi tìm cùng với các ngươi.”
“Đa tạ Vương phi, đa tạ!”
Đám bà tử lập tức ngàn ân vạn tạ.
Đợi khi bọn họ đã rời đi, Vân Sơ và Sở Dực mới bước vào mật thất trong thôn trang, thấy lão bà điên đang bị trói chặt trên ghế.
Miệng lão bà ấy bị nhét một miếng vải, chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ mơ hồ.
“Lão bà đừng sợ, ta sẽ không làm tổn hại đến lão bà.” Vân Sơ ôn tồn mở lời: “Ta sẽ giúp lão bà lấy miếng vải ra, lão bà có thể đừng la hét được không?”
Lão bà ấy dường như chẳng hiểu lời nàng nói, vẫn điên cuồng giãy giụa.
Vân Sơ sai người đốt một chút hương an thần, rồi ngồi bên cạnh lão bà điên, chờ đến khi lão bà ấy bình tĩnh lại, nàng mới vươn tay lấy miếng vải ra.
“Buông ta ra...”
Lão bà điên vừa mở miệng đã thốt ra những lời này.
Vân Sơ ôn hòa hỏi: “Lão bà từ thôn trang lân cận chạy tới đây, có phải đang tìm kiếm điều gì chăng? Ta sẽ sai người đi cùng lão bà?”
Ánh mắt lão bà điên hiện ra vẻ m.ô.n.g lung: “Đi đâu... tìm nơi nào. Tìm Nhị Lang, đúng rồi, Nhị Lang ở đâu, ngươi hãy dẫn ta đi tìm Nhị Lang!”