An ca nhi mới mười hai tuổi đã thấu tỏ ngọn ngành, thì e rằng Vân Sơ cũng đã mường tượng ra rồi.
Nếu Vân Sơ biết được chân tướng về hai hài nhi... e rằng nàng sẽ ly biệt với hắn, và con đường làm quan của hắn cũng sẽ chấm dứt tại đây.
"Mẫu thân đang tra hỏi Hạ thị, cũng đang đợi phụ thân về phủ." Tạ Thế An tiếp tục nói: "Nếu phụ thân lấy thần sắc tiều tụy như vậy xuất hiện trước mặt mẫu thân, thì dù cho phụ thân chẳng thốt nên lời, mẫu thân cũng có thể đoán biết được đôi chút, gia trạch Tạ gia ắt chẳng còn bình yên."
Tạ Cảnh Ngọc vội kéo Tạ Thế An lên xe ngựa.
Trên xe chỉ có hai cha con, bên ngoài là tiếng bánh xe lộc cộc lăn bánh, cùng tiếng người qua lại không dứt.
"Hai hài nhi ấy, chính ta đã sai Hạ thị ném đi..." Tạ Cảnh Ngọc khẽ nhắm mắt. "Bọn chúng cũng chưa được an táng tử tế."
Lòng Tạ Thế An trùng xuống.
Quả nhiên, hắn đã đoán trúng.
Nhưng hắn chẳng thể nào hiểu nổi, tuy hai hài nhi đó c.h.ế.t yểu nhưng trên người cũng mang dòng m.á.u Tạ gia, dù không thể an táng ở từ đường Tạ gia thì cũng không nên vứt bỏ thê thảm đến vậy...
Nhưng có truy xét thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa, điều cốt yếu là nên giải quyết tình thế cấp bách này ra sao.
"An ca nhi, bây giờ ta về phủ đối phó với mẫu thân con, con hãy lập tức phi ngựa ra ngoài thành dò hỏi một chút, những hài nhi c.h.ế.t yểu tại các thôn trang ấy thường được hợp táng một nơi. Con hãy nghĩ cách tìm cho được hai t.h.i t.h.ể trẻ nhỏ đã qua đời từ lâu..." Tạ Cảnh Ngọc đè vai Tạ Thế An: "Vi phụ biết chuyện này có phần khó khăn với con, nhưng bây giờ vi phụ chỉ còn cách tin tưởng vào con."
Tạ Thế An tâm tình phức tạp vô ngần, đáp: "Nhi tử tuân mệnh."
Hắn khẽ buông rèm xe, phi ngựa đi như gió cuốn.
Tạ Cảnh Ngọc ra lệnh cho xa phu quay về phủ.
Vừa đến cửa Tạ phủ, một tiểu tư đã vội vã chạy ra đón: "Đại nhân, bà tử từ viện phu nhân đã tới mấy lượt, nói rằng chỉ cần ngài về phủ, liền mời ngài nhanh chóng tới Sanh Cư một chuyến."
Tạ Cảnh Ngọc gật đầu ra hiệu đã rõ.
Hắn chẳng kịp thay xiêm y, đã vội vã chạy thẳng tới Sanh Cư.
Dọc theo đường đi, trong đầu hắn muôn vàn ý niệm giao tranh.
Chẳng mấy chốc đã tới chỗ Vân Sơ đang ở, hắn vừa liếc qua đã thấy ngay Hạ thị đang bị trói trên ghế băng dài.
Lưng Hạ thị đã nhuốm máu, xiêm y rách nát tả tơi, thật thảm thương đến độ không đành lòng nhìn.
Song hai thị bà tử bên cạnh vẫn không định buông tha Hạ thị, liền hất một gáo nước lạnh vào mặt ả, chờ ả tỉnh lại liền tiếp tục ra tay.
Tạ Cảnh Ngọc lạnh lùng ra lệnh: “Tất cả dừng tay.”
Y thốt ra ba chữ lạnh lùng.
Hai bà tử vội vàng khom người hành lễ: “Bái kiến đại nhân.”
Trong lòng Tạ Cảnh Ngọc dấy lên muôn vàn cảm xúc phức tạp.
Trong ấn tượng của y, Vân Sơ là một chủ mẫu hiền lương thục đức, ôn hòa nhã nhặn, nàng tựa không gian vô biên, dung chứa vạn vật thế gian.
Kết duyên phu thê năm năm, y chưa từng thấy Vân Sơ trừng phạt bất cứ kẻ hầu người hạ nào.
Đây là lần đầu tiên y thấy nàng nổi giận lôi đình.
Ngọn lửa phẫn nộ hừng hực bùng lên khiến y bất an khôn xiết.
Y chậm rãi bước lên bậc thềm, tiến đến tẩm phòng của Vân Sơ, y khẽ gõ cửa, cất tiếng hỏi: “Phu nhân?”
Y vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng bước chân, ngay sau đó, cánh cửa tẩm phòng liền được mở ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Y còn chưa kịp cất lời thì đã bất ngờ bị một luồng kình phong đánh úp.
“Chát!”
Một cái tát giòn tan vang vọng, in hằn lên gò má y.
Toàn bộ hạ nhân trong sân đều ngây như phỗng. Không gian tĩnh lặng đến nỗi chỉ còn nghe tiếng gió thổi xào xạc.
Tạ Cảnh Ngọc ngẩn người, không tin vào mắt mình.
Y lại bị một nữ nhân tát giữa thanh thiên bạch nhật.
E rằng trên khắp đại triều này, y là kẻ duy nhất bị chính phu nhân của mình ra tay tát.
Đây quả là một mối nhục nhã tột cùng!
Lòng bàn tay Vân Sơ tê rần, đôi mắt nàng đỏ ngầu, tựa có lửa cháy hừng hực, gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Cảnh Ngọc.
Nàng gằn từng chữ một: “Ta chỉ hỏi ngươi một lần, hài tử của ta, ngươi đã chôn cất ở nơi nào?”
Gò má Tạ Cảnh Ngọc nóng ran.
Y gắt gao nắm chặt tay, mới có thể kìm nén được mối nhục nhã đang thiêu đốt trong lòng.
Y hít một hơi thật sâu: “Phu nhân, nàng đang quá kích động rồi. Chi bằng chúng ta bình tâm lại đôi chút rồi hẳn luận bàn.”
Vân Sơ lạnh lùng nói: “Ngươi là trượng phu của ta, ta tự nhiên không thể dùng cực hình thẩm vấn ngươi như Hạ thị, nhưng ta có thể thỉnh cầu tổ phụ ta ra mặt chủ trì.”
Tạ Cảnh Ngọc cắn chặt môi, sắc mặt khó coi.
Thuở trước, tổ mẫu y từng răn rằng nếu cưới nữ nhi của gia đình vọng tộc thì người làm trượng phu tất sẽ bị phu nhân chèn ép.
Nhưng kết duyên phu thê năm năm, Vân Sơ chưa từng mượn thế lực Vân gia để bức ép y thỏa hiệp, y vẫn luôn cảm kích Vân Sơ đã luôn giữ thể diện cho mình.
Nhưng giờ đây Vân Sơ lại trực tiếp đem Vân lão tướng quân ra trấn áp.
Nàng rõ ràng không có ý định bỏ qua chuyện này.
Song, y lại...
Dư đại nhân đã không còn ưu ái y như trước, giờ đây y chỉ còn một lựa chọn duy nhất là phải dựa vào Vân gia.
Y dùng hết sức bình sinh để kìm nén cảm xúc.
Khi ngẩng đầu lên, vẻ mặt y đã chuyển thành bộ dáng ôn hòa, khiêm cung: “Ta quả thực đã che giấu phu nhân về nơi an táng hài nhi của chúng ta, đây cũng là điều khiến ta day dứt khôn nguôi. Cái tát này của phu nhân, ta xin cam lòng nhận chịu. Ta vốn định an táng hài nhi bên cạnh tổ mộ Tạ gia, nhưng sau đó lại nghe người ta đồn rằng, chôn cất hài nhi yểu mệnh trong tổ mộ sẽ ảnh hưởng đến khí vận gia tộc. Khi ấy ta chỉ vừa mới đặt chân vững chãi lên triều đình, trong lòng thực sự lo lắng…”
Gà Mái Leo Núi
Vân Sơ đã cạn kiên nhẫn, lạnh giọng cắt ngang lời y: “Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, hài nhi của ta được chôn cất nơi nào!”
“Bốn năm trước, ta đã sai người đem hài nhi đi chôn cất tại một thôn nhỏ gần kinh thành.” Tạ Cảnh Ngọc rũ mắt, che giấu mọi cảm xúc trong đáy lòng: “Giờ này trời đã chạng vạng, đi lại e rằng bất tiện. Sáng mai, ta sẽ đích thân đưa nàng đi thăm hài nhi.”
Đôi môi Vân Sơ tái nhợt không còn chút huyết sắc.
Tay nàng run rẩy nâng lên, thốt ra một tiếng: “Cút.”
Sau đó, nàng sập cửa thật mạnh, cánh cửa đóng lại, tạo nên một tiếng vang vọng.
Nàng tựa lưng vào cửa, trượt dài xuống nền đất lạnh lẽo.
Phải chăng ta nên tự an ủi rằng vẫn còn may mắn, may mắn Tạ Cảnh Ngọc không vứt bỏ t.h.i t.h.ể hài nhi, may mắn những đứa trẻ đó vẫn còn nơi an táng…