Tạ Cảnh Ngọc xoay người, sải bước xuống bậc thang.
Hạ nhân trong viện lén lút quan sát bóng lưng hắn, rồi lập tức cúi đầu né tránh.
Mặt hắn sưng đỏ, phô bày vẻ tức giận đến đáng sợ.
Hắn tiến đến trước mặt Hạ thị, cất lời lạnh lùng: “Hai ngươi hãy đưa Hạ thị về tiểu viện.”
Hai bà tử thoáng nhìn nhau, nhưng không hề nhúc nhích.
Bọn họ hiểu rõ, tuy đây là Tạ phủ, nhưng người có quyền quyết định lại là phu nhân.
Cho dù phu nhân chưa từng sinh hạ một hài tử nào cho Tạ gia, cho dù nàng vừa giáng xuống đại nhân một bạt tai, nhưng nhìn thái độ của gia nhân Tạ gia đối với phu nhân thì rõ ràng, phu nhân mới thực sự là chủ mẫu nắm giữ quyền hành.
Phu nhân không cất tiếng, bọn họ nào dám để Hạ thị rời đi.
Thính Sương tiến tới, giọng nói dứt khoát: “Hai ngươi hãy đưa Hạ thị về đi.”
Chỉ chờ nàng ấy lên tiếng, hai bà tử mới dám kéo Hạ thị đang hôn mê dở tỉnh dậy.
Sắc mặt Tạ Cảnh Ngọc tối sầm, khó coi đến cực điểm.
Hắn dẫn đường phía trước, tự mình đưa Hạ thị về tiểu viện. Hạ thị bị mấy bà tử quẳng thẳng lên giường.
Bị lôi đi một quãng đường dài, nàng ta cũng thanh tỉnh đôi chút. Nàng mở choàng mắt nhìn Tạ Cảnh Ngọc đang đứng bên mép giường, lệ nóng lăn dài, giọng khản đặc thốt lên: “Đại nhân, thiếp đau quá…”
Tạ Cảnh Ngọc lấy một lọ dược cao từ trong tay áo đưa tới: “Đây là thuốc quý trong cung, chốc lát nữa bảo nha hoàn thoa cho ngươi.”
Hạ thị nâng tay, run rẩy vuốt ve khuôn mặt Tạ Cảnh Ngọc: “Phu nhân kia sao dám đánh ngài? Chỉ có phụ nhân đanh nghiệt mới làm ra những chuyện như vậy… Đại nhân, ngài hãy bỏ nàng ta đi, hãy từ bỏ nàng ta đi…”
Gà Mái Leo Núi
Tạ Cảnh Ngọc né tránh cái chạm tay của nàng ta, đáp lời: “Nàng ấy vì nhớ hài tử nên mới phẫn uất khó nguôi, cũng có thể hiểu được.”
Hạ thị nghiến răng nghiến lợi nói: “Chẳng lẽ ngài không nhận ra phu nhân bây giờ đã hoàn toàn khác trước kia sao? Nàng ta không còn là Tạ phu nhân tận tâm tận lực vì Tạ gia nữa. Nàng ta cứ như mang hận thù với Tạ gia vậy. Nào có ai chưa từng bị nàng ta phạm vào? Ngay cả ngài cũng phải nhận một bạt tai của nàng ta, sau này còn có chuyện gì nàng ta không làm được nữa? Cho dù thân phận nàng ta cao quý, nhưng cũng chẳng thích hợp làm đương gia chủ mẫu. Đại nhân, ngài nên cẩn trọng mới phải…”
Tạ Cảnh Ngọc đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn đương nhiên nhận ra sự bất thường của Vân Sơ. Lúc trước, hắn từng hồ nghi vì cớ gì Vân Sơ lại biến đổi đến mức như thay cốt đổi da, giờ đây hắn đã tường tận ngọn ngành.
Hẳn là Vân Sơ đã sớm hoài nghi về nơi chôn cất hài nhi, lén lút dò xét đã lâu nhưng không thể tìm ra nơi an táng của hài nhi, vì lẽ đó mới bộc phát đột ngột đến thế…
“Hôm nay ngươi bị nàng ấy ép hỏi nhưng cũng không tiết lộ tình hình thực tế năm xưa. Chuyện bốn năm về trước phải chôn sâu vào lòng, vĩnh viễn không được nhắc đến nữa.” Tạ Cảnh Ngọc xoay người: “Ngươi cứ dưỡng thương đi, đừng suy nghĩ lung tung, càng chớ gây thêm chuyện. Ta sẽ an bài người chăm sóc ngươi chu đáo, tuyệt không để ngươi phải chịu kham khổ.”
Hạ thị tựa vào giường, nắm chặt lọ dược cao trong tay.
Tạ Cảnh Ngọc rời khỏi tiểu viện, trở về thư phòng riêng của mình.
Dấu năm ngón tay in hằn trên gương mặt hắn vẫn chưa phai, khiến bất kỳ hạ nhân nào đi ngang qua cũng đều trông thấy rõ mồn một.
Chuyện Tạ Cảnh Ngọc bị phu nhân thẳng tay tát giữa Sanh Cư, chẳng mấy chốc đã đồn thổi khắp hang cùng ngõ hẻm Tạ phủ, dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, đã lan đến tận An Thọ Đường.
“Cái gì?!” Tạ lão thái thái quăng vỡ chung trà trong tay, lớn tiếng chất vấn: “Vân Sơ dám tát Cảnh Ngọc ư? Sao nàng ta dám cả gan như vậy, rốt cuộc là ai đã ban cho nó cái lá gan tày trời ấy?”
Nguyên thị vội khuyên can: “Phu thê cãi vã cũng là lẽ thường tình trong gia đình mà thôi.”
“Cãi vã thì có cãi vã, nhưng ai đã ban cho nó quyền động thủ? Lại còn dám hạ thủ đánh thẳng vào mặt trượng phu? Bảo ngày mai Cảnh Ngọc diện thánh, đối mặt với quần thần thì phải vẹn toàn thể diện ra sao?” Lão thái thái nổi giận đến mức thở dốc: “Nó không sinh được hài tử, sớm đã phạm vào thất xuất, nay lại còn dám đánh trượng phu. Nói nàng ta là nữ nhân đanh đá, là ác phụ e cũng chẳng hề quá lời. Nữ nhân như vậy đâu xứng làm đương gia chủ mẫu của Tạ gia ta? Nếu là gia đình khác, e nàng ta đã sớm bị hưu bỏ, vậy thì nàng ta có tư cách gì mà lại dám càn rỡ đến nhường này!”
“Lão thái thái không nên nói những lời như vậy, kẻo lọt vào tai người khác, e sẽ không hay.” Nguyên thị lên tiếng: “Sơ nhi là một hài tử có phúc khí trời ban. Từ khi nàng về cửa Tạ gia, bệnh tình của con bỗng nhiên thuyên giảm, đường quan lộ của Cảnh Ngọc vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, hanh thông. Nàng chính là người có số mệnh phú quý, có thể khiến Tạ gia ta được nhờ, tựa như nước dâng thuyền lên. Nếu hưu nàng rồi, thử hỏi làm sao tìm được một tức phụ nào khác vẹn toàn đến thế?”
“Bệnh tình của con thuyên giảm là lẽ đương nhiên, liên can gì đến nàng ta chứ?” Lão thái thái lạnh lùng nói: “Cảnh Ngọc được thăng quan tấn tước cũng là nhờ vào bản lĩnh của chính Cảnh Ngọc. Vân gia thì có thể giúp đỡ được gì cơ chứ? Hôm nay ta niệm tình nàng đang thương nhớ hài tử yểu mệnh, nhưng nếu sau này nàng còn dám gây rối, khiến cả phủ mất an yên như thế này nữa, thì dẫu có đắc tội với Vân gia, e rằng ta cũng phải để Cảnh Ngọc hưu bỏ nàng!”
Nguyên thị vội nói: “Sơ nhi cũng không phải người không biết phải trái…”
Khi hai mẹ chồng nàng dâu đang trò chuyện, trời đã dần buông màn đêm.
Tâm tình Vân Sơ phút chốc chuyển biến, toàn thân nàng như bị rút cạn sức lực, mệt mỏi vô cùng, chỉ còn biết nằm bệt trên giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vốn dĩ đáng lẽ tối nay nàng còn phải luyện tập mã bộ, nhưng giờ đây thật sự không tài nào ngồi dậy nổi.
Nàng nhắm mắt lại, bên tai vẫn văng vẳng tiếng khóc than ai oán của những hài tử thơ dại, cứ thế cho đến khi nàng chìm vào giấc ngủ sâu lúc nào không hay biết.
“Nương, người đang ở nơi nào vậy? Chúng con rất nhớ người.”
“Nương, người có thể ôm chúng con một chút không? Lạnh lắm…”
Tim Vân Sơ như bị d.a.o cứa vào, rõ ràng biết đây chỉ là giấc mộng hão huyền, nhưng nàng vẫn không muốn tỉnh giấc. Nàng thật sự muốn tìm thấy các hài tử, muốn ôm chặt lấy chúng, muốn nói với chúng rằng nàng chưa từng lãng quên, rằng nàng cũng vô cùng nhớ thương chúng…
Nàng chật vật bước đi giữa màn sương mờ mịt trong mộng cảnh.
Sương trắng bao phủ, không thấy đâu là điểm cuối, nàng cũng không hay mình đã đi bao lâu, cuối cùng cũng thấy được một tia sáng mờ nhạt.
Vân Sơ vội vã lao mình về phía đó.
Nàng thấy bầu trời xanh biếc, thảm cỏ xanh ngắt hiện ra trước mắt, khắp nơi nở rộ muôn vàn đóa hoa tươi thắm. Trong bụi hoa có hai hài tử chừng bốn tuổi, dung mạo phấn điêu ngọc trác, đang ngồi đó vui đùa.
Một nam hài, một nữ hài, chúng đang chơi đùa một thứ gì đó.
Tâm tình Vân Sơ lập tức trở nên thư thái nhẹ nhõm. Nàng cẩn trọng bước tới, sợ rằng chỉ một cử động mạnh cũng khiến bản thân tỉnh khỏi giấc mộng này.
“Hài tử, nương tới…”
Giọng nàng dịu dàng đến lạ, khẽ quỳ xuống trước mặt hai hài tử bé bỏng.
Tiểu nam hài ngẩng đầu, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, nàng kinh ngạc thốt lên: “Tiểu thế tử?”
Sao dung mạo nhi tử của ta lại hóa thành tiểu thế tử phủ Bình Tây Vương...
“Mẫu thân!”
Hài tử liền chui vào lòng nàng.
Nàng chợt bừng tỉnh.
Đến lúc này, nàng mới hay tin trời đã rạng.
Thính Sương nghe thấy tiếng động thì bước vào, nhẹ giọng nói: “Phu nhân, nếu người cảm thấy không khỏe, cứ nghỉ ngơi thêm đôi chút, nô tỳ sẽ bảo đảm khách đến thỉnh an đều lui về.”
Vân Sơ ấn ấn huyệt Thái Dương: “Bảo rằng ta nhiễm bệnh, mấy ngày tới cũng chớ đến thỉnh an.”
Thính Sương trông thấy vậy, trong lòng vô cùng lo lắng.
Nàng nhẹ nhàng khép cửa rồi bước ra ngoài: “Phu nhân thân thể bất an, các vị cứ về trước đi. Mấy ngày tới cũng không cần đến thỉnh an.”
Thính Vũ nắm tay Tạ Thế Doãn, khẽ lộ vẻ kinh ngạc: “Chẳng phải hôm qua phu nhân vẫn còn khỏe mạnh hay sao, cớ gì đột nhiên lại lâm bệnh, liệu có nghiêm trọng không?”
Thính Phong thầm cảm thấy nàng ta thật dối trá, chuyện lớn như vậy vừa xảy ra ngày hôm qua, lẽ nào trong phủ này có ai lại không hay lý do phu nhân lâm bệnh?
“Thời tiết trở lạnh, phu nhân chẳng qua nhiễm phong hàn mà thôi.” Thính Sương nhàn nhạt nói, đoạn phất tay: “Tất cả lui đi.”
Quần chúng liền tự giác rời đi, Thính Vũ níu Tạ Thế Doãn ở lại, đoạn mở lời: “Phu nhân lâm bệnh, thiếp có thể ở lại hầu hạ. Phu nhân thương Doãn ca nhi nhất, chi bằng để Doãn ca nhi đến an ủi phu nhân đi.”
Thính Sương sa sầm nét mặt: “Phu nhân đang nghỉ ngơi, không cần người hầu hạ. Vũ di nương xin lui ra đi.”
Thính Vũ cụp mi mắt.
Trước kia nàng ta còn cảm thấy phu nhân thông tuệ lanh lợi, vậy mà giờ đây lại thấy phu nhân thật ngu xuẩn khôn cùng.
Một nữ nhân không thể sinh hạ hài tử thì nên biết nắm giữ những hài tử sẵn có trong phủ, đoạt lấy trái tim của trượng phu, song phu nhân lại luôn làm ngược lại.
Phu nhân dám giáng cho đại nhân một bạt tai trước mặt bàn dân thiên hạ, e rằng chút tình nghĩa phu thê cuối cùng giữa đại nhân và phu nhân cũng chẳng còn.
Thính Vũ đang mải miết nghĩ ngợi, bỗng thấy Tạ Cảnh Ngọc vừa hạ triều đã bước tới cửa Sanh Cư.