Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 365



“Dực nhi.”

Thanh âm từ bên ngoài thư phòng truyền vào, lúc này Sở Dực chợt nhớ hôm nay là ngày nhị tỷ đến vương phủ tá túc.

Hắn dọn dẹp sách vở và công văn trên bàn rồi bước ra đón tiếp: “Cớ sao nhị tỷ lại ghé thư phòng?”

“Dực nhi, vị Vương phi này của đệ thật quá bá đạo.” Công chúa Khánh Hoa lạnh lùng cất lời: “Nàng ta đã từng có hôn phối, đệ lại chẳng hề ghét bỏ nàng, thế mà nàng ta lại dám ngang nhiên cản trở đệ nạp thiếp hầu, thật tình nàng ta tưởng bản thân là đương gia chủ mẫu mà có thể ra oai ra mặt sao?”

Sắc mặt Sở Dực chợt sa sầm: “Chẳng lẽ nhị tỷ đến đây chỉ vì chuyện này sao?”

“Nàng ta đang mang thai, nạp thiếp cho đệ là trách nhiệm của chính phi!” Khánh Hoa gằn từng chữ một: “Ta muốn an bài người bên cạnh đệ nhưng nàng ta lại còn muốn đuổi Thâm ca nhi ra khỏi vương phủ, một nữ nhân lòng dạ hẹp hòi như vậy nào xứng làm Bình Tây Vương phi...”

“Thôi đủ rồi!” Ánh mắt Sở Dực chợt lóe lên tia sắc lạnh: “Ta chỉ nói lời này một lần duy nhất, nếu nhị tỷ cố chấp muốn nhúng tay vào chuyện nội viện của ta thì ta đây cũng chẳng còn ngoại sanh Mạnh Thâm này nữa.”

“Ngươi... ngươi dám!” Công chúa Khánh Hoa trợn tròn đôi mắt: “Lúc trước ngươi che chở cho nàng, ta chỉ nghĩ là các ngươi mới tân hôn, nùng tình mật ý. Bây giờ đã cưới gần một năm, tại sao ngươi sự việc gì cũng xem nàng ta là trên hết, rốt cuộc ngươi đã bị nàng ta bỏ bùa mê t.h.u.ố.c lú gì vậy?!”

Con ngươi sâu thẳm của Sở Dực lóe lên vẻ kích động khó nén: “Không ngại nói cho nhị tỷ biết, năm đó khi nàng gả cho Tạ Cảnh Ngọc, ta đã từng có ý định cướp tân nương... Nếu không phải vì cố kỵ mẫu phi, nếu không phải vì lo lắng thanh danh của nàng, e rằng ta đã làm thật rồi. Nhiều năm trôi qua, cuối cùng ta cũng cưới được nàng về, nhị tỷ có hay chăng việc này khó khăn đến nhường nào? Kẻ nào dám phá hỏng, kẻ đó chính là địch nhân của Sở Dực ta!”

Công chúa Khánh Hoa bị luồng khí tức bức người tỏa ra từ hắn dọa cho hoảng sợ.

Nàng ta hít sâu một hơi, đành nuốt trọn những lời muốn nói vào trong bụng.

Dẫu có thế nào, hôm nay nàng ta cũng không thể nói thêm bất kỳ điều gì nữa, bằng không thì tình nghĩa tỷ đệ cũng sẽ thành người dưng.

Sở Dực liếc nhìn nàng ta chốc lát rồi sải bước rời khỏi thư phòng.

Khánh Hoa cố gắng ổn định lại tâm tình rồi trở về viện tử của mình. Nàng đang định tắm gội thì nha hoàn bên ngoài bước vào thông báo: “Bẩm Công chúa, nữ nhi Đinh Đông của Vương gia nhũ mẫu đến cầu kiến.”

Khánh Hoa biết Nhĩ ma ma, người này vốn là đồng hương với nhũ mẫu của nàng ta. Năm nào nàng ta hồi kinh thì nhũ mẫu của nàng ta cũng tới sum vầy với Nhĩ ma ma.

Chỉ mới lúc nãy nàng ta còn đang tự hỏi tại sao Nhĩ ma ma không có mặt ở vương phủ, nhưng chưa tìm được cơ hội để dò hỏi mà thôi.

“Cho nàng ấy vào.”

Đinh Đông bước qua ngạch cửa, cung kính hành lễ vấn an Khánh Hoa.

“Trước khi mẫu thân nô tỳ rời khỏi vương phủ đã để lại tấm hoa văn này, nói chờ công chúa hồi kinh thì nô tỳ tìm cách dâng lên công chúa.” Đinh Đông nâng tay, dâng bản vẽ hoa văn lên: “Đều là kiểu dáng hoa khai phú quý mà công chúa yêu thích.”

“Nhĩ ma ma quả là có lòng, vẫn nhớ rõ sở thích của ta.” Khánh Hoa nhìn nàng ta rồi nói: “Ngươi nói mẫu thân ngươi rời khỏi vương phủ, tại sao lại đi, đi đâu?”

Nhĩ ma ma là nhũ mẫu của Dực nhi, theo lẽ thường phải ở lại vương phủ, an hưởng tuổi già bên cạnh Dực nhi, sao lại đột ngột rời đi?

“Bẩm Công chúa, không phải nô tỳ không nói mà là không dám nói...” Đinh Đông chớp mắt, lệ đã rơi.

Khánh Hoa ngồi ngay ngắn, giọng nói nghiêm nghị: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Đinh Đông quỳ xuống, kể lể: “Sau khi Vương phi về phủ thì Vương gia đã không còn như trước. Đầu tiên là mấy ma ma quản sự hầu hạ trong phủ mười mấy năm bị đuổi đi, ngay sau đó mẫu thân nô tỳ cũng bị đưa tới trang viện hẻo lánh dưỡng lão... Nô tỳ từ nhỏ đã hầu hạ trong thư phòng của Vương gia, Vương gia cũng từng có chút ân sủng với nô tỳ. Vương phi không vui nên đã giáng nô tỳ xuống làm nha hoàn thô sử tam đẳng. Nô tỳ rất sợ bị đuổi đi, thật sự rất sợ...”

Trong phòng có đốt bếp than hồng.

Nhóm nha hoàn đã chuẩn bị một nồi lẩu lớn cùng các món nhúng đầy trên bàn. Cốt lẩu chính là nước hầm xương dê, tiếng nước sôi lên ùng ục, mùi hương thơm nức lan tỏa khắp nơi.

Rõ ràng đã nói là sẽ cùng nhau ăn lẩu mà bây giờ Sở Dực còn chưa tới.

Vân Sơ còn chưa kịp mở miệng dò hỏi thì Lộ Vi đứng bên cạnh đã lên tiếng: “Bẩm Vương phi, Vương gia bị công chúa Khánh Hoa giữ chân ở thư phòng rồi ạ.”

Lộ Vi là nha hoàn nhị đẳng được nàng đề bạt lên làm đại nha hoàn kể từ khi Thính Tuyết xuất giá. Nàng ta tính tình trầm ổn, làm việc chu đáo chặt chẽ, khi trước chính là trợ thủ đắc lực của Thính Tuyết, bây giờ nghiễm nhiên có thể thay thế vị trí của Thính Tuyết.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sắc mặt Vân Sơ vẫn bình thản như tờ, nàng quay đầu nhìn hai đứa nhỏ đang mỏi mắt trông mong, chăm chú nhìn nồi nước lẩu, nước miếng cũng sắp chảy ra tới nơi rồi.

Nàng không khỏi bật cười: “Phụ vương các con có lẽ sẽ đến muộn một chút, chúng ta cứ ăn trước vậy.”

Nàng dặn nha hoàn múc cho hai đứa nhỏ mỗi đứa một chén canh thịt dê rồi bắt đầu gắp rau dưa vào nồi.

Mẹ con nàng vừa dùng xong một miếng thì mành che của noãn các cũng được vén lên, bên ngoài cửa vọng vào tiếng nha hoàn hành lễ, rồi Sở Dực cũng khoan thai bước vào.

Nha hoàn mau chóng múc cho hắn một chén canh thịt dê nóng hổi.

Vân Sơ nhìn ra tâm trạng của hắn dường như không tệ.

Chẳng lẽ nàng đã lầm rồi sao, công chúa Khánh Hoa không đến tìm hắn để cáo trạng?

“Nàng nhìn ta làm gì?” Sở Dực khẽ nở nụ cười: “Ta đã hỏi đại phu rồi, t.h.a.i p.h.ụ có thể dùng thịt dê nhưng không được ăn quá nhiều.”

Đây đâu phải lần đầu Vân Sơ mang thai, nàng tất nhiên đã tỏ tường mọi lẽ này. Hơn nữa, vì lần m.a.n.g t.h.a.i đầu tiên gặp biến cố, nên lần này nàng hết sức thận trọng, trong lòng nàng hiểu rất rõ cái gì không thể ăn, cái gì có thể ăn, có thể ăn nhiều hay ít. Cho dù nàng lỡ có đôi chút lơ đễnh, nha hoàn bên cạnh cũng ghi nhớ tường tận.

Hai đứa nhỏ rất nhanh đã no nê, bèn rủ nhau sang sương phòng bên cạnh mà nói chuyện.

Vân Sơ dùng bữa cũng khá ngon miệng, cứ thế ăn không ngớt, Sở Dực luôn đích thân gắp thức ăn cho nàng.

Nàng dùng bữa xong xuôi, bỗng không kìm được lòng mà hỏi: “Sao chàng lại vui vẻ đến vậy?”

“Bởi vì ta lại nhận thấy nàng thực lòng để tâm đến ta.” Sở Dực duỗi tay vén sợi tóc mai rũ xuống của nàng: “Không có chuyện gì đáng để hân hoan bằng chuyện này.”

Vân Sơ nhẹ nhàng đỡ trán.

Lần trước nàng đồng ý cho Đinh Đông trở thành người trong phòng hắn, hắn cũng đã vui mừng.

Lần này nàng khước từ việc công chúa Khánh Hoa đưa nữ nhân vào vương phủ, hắn lại càng thêm hứng khởi.

Hắn luôn biết cách nhìn nhận mọi việc theo chiều hướng tốt đẹp.

Có lẽ, bởi vì đó đều là hành động của nàng chăng?

Phu thê hai người dùng cơm xong thì nha hoàn vào bẩm báo: “Bẩm Vương gia, Vương phi, lão ma ma thân cận của công chúa tới truyền lời.”

Sở Dực phất tay ý bảo cho người vào.

Gà Mái Leo Núi

“Lão nô bái kiến Vương gia, Vương phi.” Lão ma ma cúi đầu nói: “Công chúa về kinh vội vàng, bên dưới thiếu thốn hạ nhân hầu cận nên muốn thỉnh Vương phi ban cho một người hầu.”

Sở Dực nhàn nhạt đáp: “Thiếu người thì cứ ra ngoài mua sắm thêm vài hạ nhân về.”

Hắn cũng không muốn can dự vào việc của nhị tỷ, bằng không trước sau gì cũng chắc chắn sẽ phát sinh rắc rối.

Sắc mặt lão ma ma đanh lại, nào ngờ một hạ nhân thấp hèn lại bị Vương gia thẳng thừng cự tuyệt.

Bà ta đành gắng gượng nói: “Công chúa muốn một nha đầu tên Đinh Đông, khẩn thiết thỉnh cầu Vương gia Vương phi chấp thuận.”

Biểu cảm trên mặt Sở Dực cũng dịu đi đôi phần.

Đinh Đông kia ở lại vương phủ thật sự là quá mức thừa thãi.

Lúc trước Đinh Đông tới tìm hắn đòi đoạt nhân sâm, hắn còn đang nghĩ nên tìm cớ gì để đưa Đinh Đông đến Lạc Xuyên, miễn cho nàng ta cứ lai vãng khiến hắn gai mắt.

Nếu nhị tỷ thỉnh cầu, đưa cho nhị tỷ cũng không sao.

Hắn quay đầu nhìn về phía Vân Sơ, đợi nàng quyết định.