Vân Sơ nhấp một ngụm trà: “Hiếm khi nhị tỷ mở lời thỉnh cầu một lần, cứ để Đinh Đông đến hầu hạ nhị tỷ đi.”
Nàng cũng muốn xem rốt cuộc công chúa Khánh Hoa có ý đồ ra sao.
Sau khi bị nàng thẳng thừng khước từ và bị Sở Dực cảnh cáo, nếu công chúa Khánh Hoa vẫn còn muốn cố tình gây rối thì nàng cũng không cần một thân thích như vậy.
Cùng ngày hôm đó, Đinh Đông gói ghém hành lý tới viện tử của công chúa Khánh Hoa.
Sáng nay Vân Sơ ngủ đến giờ Thìn mới thức giấc, bây giờ nàng chỉ tiến cung thỉnh an vào ngày mùng một và mười lăm, ngày thường cũng không có ai tới chỗ nàng thỉnh an, nàng cũng đã tạm ngưng việc luyện võ, muốn ngủ đến khi nào thì cứ ngủ.
Nàng thức dậy, chỉnh trang y phục tươm tất rồi bước ra gian ngoài, nhìn thấy Sở Dực đang ngồi ở vị trí mà nàng hay ngồi, chăm chú xử lý việc vặt vãnh trong vương phủ.
Hà ma ma cúi đầu đứng trước mặt Sở Dực, lúc nào cũng lo lắng thấp thỏm, đề phòng bất trắc. Vừa thấy Vân Sơ bước ra thì bà ta mới thở phào một hơi dài nhẹ nhõm.
Vân Sơ tiến lại gần, khẽ cười nói: “Chàng là bậc làm việc đại sự, việc trong phủ cứ giao phó cho thiếp đi.”
“Sách có dạy, việc tề gia chưa chu toàn thì sao có thể lo nổi việc thiên hạ.” Sở Dực nhìn nàng: “Chỉ khi việc nhà được sắp xếp ổn thỏa, mới có thể giải quyết được chính sự triều đình. Nàng cứ ngồi bên cạnh mà dõi theo ta, nếu có điểm nào ta còn chưa chu toàn, Sơ nhi cứ việc chỉ bảo.”
Vân Sơ an tọa trên giường, thỉnh thoảng thưởng thức chút điểm tâm, đôi khi lại nhấp một ngụm trà thơm.
Vì đêm trước giấc ngủ đã vẹn tròn, nên giờ đây nàng cũng chẳng buồn ngủ chút nào, nhưng quả thực cứ ngồi như vậy lại tỷ phần buồn tẻ.
Nàng thầm tính toán thời gian, phải mất nửa canh giờ nữa Trường Sinh mới bãi khóa, còn Du ca nhi thì phải tới chạng vạng tối. Đợi hai tiểu tử kia về phủ, nàng mới có việc mà bận rộn.
Sở Dực khép lại chương trình công vụ, đoạn đưa ánh mắt nhìn về phía Hà ma ma.
Hà ma ma chợt giật mình, e mình lỡ lầm điều chi mà khiến Vương gia nổi giận.
“Tại kinh thành này, có ban hí khúc nào tiếng tăm lẫy lừng chăng?”
Hà ma ma vội đáp: “Khải bẩm Vương gia, ban hí khúc vang danh nhất kinh thành này chính là Đào Hoa Viên. Các gia đình quyền quý phú hộ nơi kinh thành khi tổ chức yến tiệc đều sẽ thỉnh gánh hát Đào Hoa Viên này tới trình diễn hí khúc.”
Gà Mái Leo Núi
“Ngươi sắp đặt thỉnh ban hí khúc này tới đây, chớ câu nệ tiền bạc.” Sở Dực bình thản nói: “Tốt nhất là có thể đến vương phủ diễn hí khúc ngay trong ngày mai.”
Vân Sơ chợt khựng lại: “Thỉnh ban hí khúc để làm chi?”
“Để nàng tiện bề thưởng thức hí khúc.” Sở Dực duỗi tay khẽ vuốt tóc nàng: “Ta e nàng buồn tẻ.”
Vân Sơ quả nhiên có chút tẻ nhạt, song nàng lại chẳng tha thiết chi việc thưởng thức hí khúc, càng không có ý thích thú.
Nàng nhận ra rằng con người ta cứ bận rộn chút đỉnh lại hóa hay, bằng không, tháng ngày trôi qua thật quá bức bối.
Đúng lúc này, Trình Thất từ bên ngoài bước vào.
Trình Thất là đường đệ trong tộc của Trình Tự, cũng là thị vệ dưới trướng Sở Dực. Trình Tự vẫn còn đang trong thời kỳ tân hôn, bởi vậy khoảng thời gian này đều do Trình Thất bôn ba lo liệu mọi việc.
“Bẩm Vương gia, thuộc hạ đã sắp đặt hai kẻ cải trang thành dân cờ b.ạ.c để len lỏi vào phạm vi thế lực của Cung Hi Vương, song lại không có cách nào thâm nhập vào tận cốt lõi. Kính xin Vương gia nghĩ kế sách liệu bề tiến thoái!”
Vân Sơ lập tức ngồi thẳng lưng, nghiêm chỉnh.
Nàng biết, dưới sự lôi kéo mạnh mẽ của Tạ Thế An, đám người thuộc tầng lớp tam giáo cửu lưu trong kinh thành đều đã quy phục dưới trướng Cung Hi Vương.
Mà cốt lõi của thế lực này, đương nhiên, chính là Tạ Thế An.
Tạ Thế An tuổi tuy còn nhỏ, song tâm cơ của hắn ta lại chẳng phải hạng người thường có thể sánh bằng. Muốn có được sự tín nhiệm của Tạ Thế An cũng tuyệt nhiên không dễ dàng.
Hơn nữa, thế lực tam giáo cửu lưu này ở kiếp trước vẫn chưa từng phát huy được giá trị to lớn nào; ít nhất, trước khi nàng lâm chung, Cung Hi Vương vẫn chưa từng lợi dụng thế lực này để gây dựng nên sự nghiệp gì lớn lao.
Vân Sơ chợt nhớ tới một chuyện cũ.
Đời trước, hình như kinh thành đã từng xảy ra một kỳ án gian lận khoa cử. Tạ Cảnh Ngọc và Tạ Thế An, vốn là huynh đệ trong cùng một gia tộc lại đều đỗ Trạng nguyên, bởi vậy cũng bị liên lụy vào vụ việc. Cả hai người đều bị điều tra ròng rã hơn nửa tháng trời, cuối cùng lại xác định rằng sự việc đó không hề liên quan đến họ.
Nàng lờ mờ nhớ lại, lúc đó trên triều đường có không ít người hạch tội Cung Hi Vương, khẳng định kỳ án này liên quan mật thiết đến Cung Hi Vương cùng Quế gia... Thế nhưng không lâu sau, Đại Lý Tự đã kết án, rằng chuyện này chỉ là do một đám học tử thi cử bất thành mà bịa đặt ra, và vụ án này cứ thế bị cho qua loa, không được truy cứu đến cùng.
Chuyện này thật sự không hề có liên can gì đến Cung Hi Vương sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Sơ nhi, nàng đang mải suy tính điều chi vậy?”
Sở Dực quay đầu lại, cất tiếng hỏi.
Hắn biết, Sơ nhi đã từng chiêm bao một giấc mộng, và những sự kiện trong đó có liên quan đến tương lai.
Rất nhiều cảnh tượng trong giấc mộng ấy đã trở thành sự thật.
Bởi vậy, hắn vô cùng để tâm từng lời nói và mỗi một ý kiến của Vân Sơ.
“Đi tra xét xem những kỳ khoa cử bao năm qua có bị Cung Hi Vương và Quế gia nhúng tay vào hay không.” Nàng chậm rãi cất lời: “Nếu chứng thực được chuyện này, Cung Hi Vương ắt sẽ hoàn toàn thất bại.”
Sở Dực lập tức nói: “Trình Thất, mau sắp xếp người điều tra, lặng lẽ cẩn thận một chút, chớ đ.á.n.h rắn động cỏ.”
Bọn họ tra xét dăm ba bữa nhưng vẫn chẳng thu được manh mối nào.
“Có chút bất thường.” Sở Dực nhíu mày: “Mỗi kỳ khoa cử đều sẽ xảy ra vài án tử nhất định, nhưng những ghi chép này lại biến mất khỏi hồ sơ cất giữ, quả thực không thích đáng.”
Vân Sơ khẽ gật đầu.
Càng sạch sẽ lại càng ẩn chứa vấn đề.
Nàng cong môi cười nhẹ: “Bên cạnh Cung Hi Vương chẳng phải vẫn còn một thanh đao sao? Giờ đây chúng ta có thể thử xem thanh đao nhỏ này có sắc bén hay không.”
Sở Dực vừa định cất lời, Vân Sơ đã ngăn lại: “Ta cứ ở trong nhà mãi, đã ngột ngạt đến muốn c.h.ế.t rồi. Cứ giao việc này cho ta đi.”
Từ khi mang thai, ngày nào nàng cũng quanh quẩn trong phủ, mọi chuyện đều không được nàng ra tay. Nàng phải nhân cơ hội này ra ngoài tản bộ đôi chút, thể xác lẫn tinh thần đều sẽ thư thái hơn nhiều.
Sở Dực không dám lơ đễnh, lập tức sắp xếp ám vệ âm thầm đi theo bảo hộ nàng rồi mới đồng ý để nàng ra cửa.
Kinh thành vừa trải qua mấy trận tuyết rơi, tuyết trắng tinh khôi phủ đầy trên những mái ngói đỏ son, cảnh sắc vô cùng diễm lệ.
Trên đường người lui kẻ tới tấp nập, đa phần là những gia đình cùng nhau sắm sửa đón xuân. Ai nấy đều hạnh phúc tươi vui, thoáng chốc đã cận kề năm mới.
Xe ngựa chậm rãi chạy đến đầu ngõ, đi thẳng tới cổng lớn Tạ phủ.
Vân Sơ vén màn xe nhìn lên, đại môn Tạ phủ từng một thời phồn hoa rực rỡ nay lại trở nên tiêu điều hoang phế. Ngay cả hai chữ “Tạ phủ” cũng chẳng còn, hai pho tượng sư tử đá trấn giữ cửa cũng không biết đã bị dời đi nơi nào.
Lúc này, cánh cửa lớn Tạ phủ phát ra một tiếng “kẽo kẹt”, âm thanh nặng nề như tiếng thở dài của một lão nhân. Cánh cửa chậm rãi mở ra, một lão phụ cầm xẻng bước ra ngoài dọn sạch đống tuyết đọng ngay trước thềm.
Lão phụ này chính là Nguyên thị.
Đã hơn một năm rồi Vân Sơ không gặp lại Nguyên thị.
Một năm này đã khiến Nguyên thị trông già đi hơn mười tuổi, mái tóc lấm tấm bạc được búi vội sau gáy, sau lưng là một tiểu hài tử đang nằm trong chiếc địu vải.
Nếu tính đúng thì tiểu nhi này của Đào di nương đã hơn một tuổi rưỡi. Nó vẫn giống như kiếp trước, chưa biết đi, đôi mắt nhìn xa xăm về phía trước, chẳng có chút linh lợi hoạt bát nào như hài tử bình thường.
Thấy một chiếc xe ngựa dừng trước cửa, Nguyên thị ngẩng đầu nhìn. Khi dung nhan người ngồi trong xe ngựa lộ ra, lão phụ liền vô cùng kinh sợ, run rẩy cất tiếng: “Sơ nhi...”
Đầu năm nay Sơ nhi xuất giá, lão phụ có dẫn đám hài tử đến mừng lễ, nhưng đến bóng dáng nàng còn chưa thấy được.
Lão phụ thật sự không ngờ, sau khi trở thành Bình Tây Vương phi mà Sơ nhi lại có thể quang lâm Tạ phủ.
E rằng Vân Sơ sẽ rời đi, Nguyên thị vội vàng ném xẻng xuống đất, chạy vọt tới: “Sơ nhi!”
Vân Sơ bước xuống xe ngựa, khoác áo choàng, khẽ cất giọng hỏi: “Sao phu nhân lại phải vừa chăm sóc hài tử, vừa phải quét dọn thế này? Chẳng phải trong phủ vẫn còn một bà tử sao?”
Nhắc đến chuyện này, Nguyên thị lập tức rơi lệ: “Trong phủ không còn đủ bạc chi tiêu hằng tháng, bà ấy cũng có gia đình cần lo toan. Ta không đành lòng cản trở cuộc sống của bà ấy mãi nên đã cho bà ấy một khoản bạc rồi để bà ấy về nhà.”
“Ai da, nhắc đến những chuyện này làm gì chứ, Sơ nhi. Nếu đã ghé qua Tạ phủ, cớ sao không vào nhà dùng chén trà?” Nguyên thị cố gắng gượng cười nói: “Cảnh Ngọc đã khuất rồi. Dù con có quay về phủ Tạ gia cũng sẽ không bị người đời chê bai, đàm tiếu. Mau vào trong đi, ta sẽ pha cho con một chén trà nóng.”
Vân Sơ được một nha hoàn đỡ, thong thả bước vào trong.
Thuở ban sơ, tòa nhà này từng phồn hoa biết bao, vậy mà giờ đây mọi vật tiêu điều xơ xác, quạnh hiu vô cùng.
Nàng trông thấy trong sân có một bếp than, Cam Lai đang tất bật quét tuyết trên bờ tường.