Nguyên thị lấy một tách trà ra rồi nói: “Cũng may lúc trước Sơ nhi đã mua cho Duy ca nhi một tiểu tư, nếu không có hắn thì chẳng biết ai sẽ kham nổi những việc nặng nhọc này.”
Vân Sơ bưng ly trà lên song không uống, khẽ cười hỏi: “Các ca nhi đâu cả rồi?”
“An ca đã đi làm việc rồi, bảo rằng đang làm phụ tá cho một đại quan trong triều, mỗi tháng thu được mấy trăm văn tiền, nhờ vậy cả nhà mới không đến nỗi phải húp gió Tây Bắc.” Nguyên thị tiếp tục nói: “Duy ca nhi... ai dà, nó chẳng biết cầu tiến, vốn dĩ đã lười nhác, nay trời vừa trở lạnh lại than đau chân, càng lười biếng hơn trước, suốt ngày chỉ nằm ườn trên giường. Doãn ca nhi lại hiểu chuyện hơn nhiều, dạo gần đây ngày nào cũng đọc sách, có điều gì không thông liền tìm An ca nhi thỉnh giáo.”
Đang nói thì lại trông thấy Tạ Thế Duy chân thọt từ hậu viện đi tới: “Mẫu thân... mẫu thân, nhi tử nhớ người vô cùng!”
“Duy ca nhi, ngươi đang kêu loạn cái gì vậy!” Nguyên thị sa sầm nét mặt: “Nhìn cho kỹ, đây là Vương phi, Bình Tây Vương phi, không phải mẫu thân con!”
“Nhi tử...” Tạ Thế Duy cẩn trọng nhìn Vân Sơ, mím môi: “Trời đông giá rét như vậy mà Vương phi vẫn nguyện ý ghé thăm Tạ gia, ắt hẳn người vẫn còn nhớ thương nhi tử này, ta gọi một tiếng mẫu thân thì có gì sai trái ư?”
Vân Sơ lắc đầu: “Bất kính với người hoàng thất, đó là tử tội.”
Tạ Thế Duy lập tức rụt cổ lại.
“Vương, Vương phi...” Nó mở miệng: “Khi trước Vương phi Vương gia đại hôn, ta đã cố ý chuẩn bị lễ vật tân hôn, đến nay mới có dịp dâng lên người, mong Vương phi đừng trách tội.”
Nó lấy một pho tượng gỗ từ trong vạt áo ra.
Vân Sơ vừa nhìn đã nhận ra, thuở nàng vẫn còn là phụ nhân Tạ gia, Du ca nhi từng lén tới Tạ phủ ở vài hôm, khi rời đi cũng tặng nàng một pho tượng gỗ tương tự.
Pho tượng gỗ của Du ca nhi vụng về mà đáng yêu, còn tượng của Tạ Thế Duy thì có phần tinh xảo hơn, rõ ràng được y thường xuyên cầm nắm thưởng ngoạn, bởi vậy pho tượng sáng bóng đến lạ.
“Ta thành hôn đã hơn một năm, không cần lễ vật nữa.” Vân Sơ nhàn nhạt cự tuyệt, không chút do dự.
Có thể cho một số hài tử một cơ hội khác, ví như Tạ Thế Doãn, thứ nhất vì nó có lực sát thương nhỏ, không gây nguy hiểm gì; thứ hai là vì nó vẫn còn muốn báo thù cho Thính Vũ, xem ra trong lòng vẫn còn chút tình người; cuối cùng là dưới tình huống hiện tại mà nó vẫn cố gắng học hành, thật khiến nàng phải lau mắt mà nhìn.
Gà Mái Leo Núi
Còn Tạ Thế Duy, dẫu Tạ gia có tốt xấu ra sao, giàu có hay bần hàn, thì nó vẫn là thứ bùn nhão chẳng thể trát tường, nói tóm lại, nó đã hoàn toàn trở thành kẻ vô dụng.
Tạ Thế Duy há miệng muốn nói thêm điều gì đó, thì lại thấy Tạ Thế Doãn bước ra.
Nó nghe thấy tiếng chuyện trò ở tiền viện, ngỡ Tạ Thế An đã về nên cố ý cầm sách tới nhờ ca ca chỉ giáo, nào ngờ lại trông thấy Vân Sơ.
Trái tim nó đập thình thịch trong lồng ngực.
Nó lo Vân Sơ đến cảnh cáo mình không được tiếp xúc với tiểu quận chúa nữa.
Song khi trông thấy vẻ mặt ôn hòa của Vân Sơ, nó lại có chút bất an, lo lắng nàng sẽ nhắc tới tiểu quận chúa trước mặt những người Tạ gia.
Nó chưa từng nói chuyện qua lại với tiểu quận chúa cho bất kỳ ai trong Tạ gia hay biết, e rằng Tạ Thế An và Tạ Thế Duy sẽ nảy sinh ý đồ xấu...
“Bái kiến Vương phi.”
Tạ Thế Doãn với lòng đầy phức tạp, hành lễ một cách cung kính.
Vân Sơ nhàn nhạt gật đầu, song vẫn không nói thêm lời nào.
Nó ngồi yên không một tiếng động, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ngồi được một hồi, lại nghe thấy tiếng bước chân vọng vào từ ngoài cửa, cùng với tiếng của Tam Cửu: “Đại thiếu gia cẩn thận, tuyết tan rồi, nền đất trơn trượt lắm.”
Nghe vậy, Vân Sơ buông chén trà, lập tức đứng lên: “Thái thái cứ bận rộn đi, ta xin cáo từ trước.”
Nguyên thị vội vàng giữ lại: “Đã lâu rồi An ca nhi chưa gặp ngươi, thấy ngươi đến nhất định sẽ rất vui mừng…”
Gió lạnh gào thét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tạ Thế An đi bộ về nhà, mệt tới mức người đổ đầy mồ hôi.
Hắn vừa về đến cửa Tạ gia thì đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang dừng trước đại môn, chỉ cần liếc mắt một cái là hắn đã nhận ra đây là xe ngựa của phủ Bình Tây Vương.
Hắn không nhịn được mà bước nhanh hơn, nhấc chân bước qua bậc cửa, hắn nhìn thấy Vân Sơ đang đứng trong sân.
Sân viện vốn tiêu điều hoang sơ, nay nhờ có nàng mà như khoác lên mình một chút cảnh sắc tươi mới.
Trong một khoảnh khắc, hắn nảy sinh ảo giác rằng Tạ gia lúc này chính là Tạ gia của những năm tháng cũ.
“Vương phi.”
Tạ Thế An cúi đầu chắp tay, hành lễ.
“Ngươi cứ tiếp tục việc của mình đi, ta xin phép lui trước.”
Vân Sơ được nha hoàn đỡ đi ra ngoài.
“Vương phi xin dừng bước.” Tạ Thế An gọi nàng lại: “Trời lạnh như vậy, Vương phi lại còn đang mang thai, e rằng chuyến viếng thăm Tạ gia lần này không hề đơn thuần như vậy.”
Nguyên thị kinh ngạc, môi run run: “Sơ nhi, ngươi có thai?”
Không phải lúc trước đại phu đã nói Sơ nhi sẽ không bao giờ m.a.n.g t.h.a.i được nữa sao, từ khi nàng mất đi hài nhi đầu lòng, nàng ở Tạ gia nhiều năm như vậy nhưng vẫn mãi không có thai.
Cớ sao chỉ vừa mới gả đến vương phủ hơn nửa năm đã có hỷ rồi?
Nếu khi trước Sơ nhi và Cảnh Ngọc có đích trưởng tử của hai người họ thì Tạ gia hẳn sẽ không thay đổi nghiêng trời lệch đất như vậy đúng không?
Vân Sơ vờ lộ ra vẻ ngượng ngùng khi bị vạch trần tâm tư, nàng mím môi nói: “Ta chỉ đến thăm thôi, không có ý gì khác.”
“Vương phi có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.” Tạ Thế An nhìn những người già kẻ trẻ đang đứng trong sân: “Tổ mẫu, mời mọi người lui xuống đi, ta và Vương phi có chính sự cần bàn bạc.”
Tạ Thế Duy hé miệng muốn phản bác, nhưng bây giờ ăn mặc ngủ nghỉ của y đều nhờ vào bạc của đại ca, y nào dám đắc tội, sợ đại ca sẽ đối xử với y giống như Tạ Thế Doãn, y chỉ đành miễn cưỡng rời đi.
Chờ người ở tiền viện lui hết, lúc này Tạ Thế An mới nói: “Vương phi, mời nàng nói.”
Hắn không tin Bình Tây Vương phi đang m.a.n.g t.h.a.i lại vô cớ tới Tạ gia, một nữ nhân đã tái giá, nếu không có việc gì hệ trọng thì chắc chắn sẽ không về phủ đệ phu quân cũ, hơn nữa lại là một việc rất quan trọng nên mới khiến nàng đích thân đến đây một chuyến.
“Ta quả thật là có việc nên mới về Tạ gia.” Vân Sơ thở dài: “Nhưng nhìn tình huống của Tạ gia bây giờ... ta nghĩ hay là thôi đi.”
Tạ Thế An siết chặt nắm tay.
Quả nhiên hắn đã đoán đúng.
Hắn mở miệng nói: “Dù sao cũng từng là quan hệ mẫu tử, Vương phi lại nhiều lần che chở ta, bây giờ cũng nên đến lượt ta làm chút gì đó báo đáp Vương phi, nếu Vương phi từ bỏ thì sau này ta e rằng khó lòng an ổn.”
Vân Sơ lộ vẻ do dự, ngập ngừng, một hồi lâu sau mới nói: “Ta tới đây là muốn dựa vào tình nghĩa mẫu tử thuở trước nhờ ngươi điều tra việc Cung Hi Vương nhúng tay vào vụ án gian lận khoa cử, ngươi yên tâm, ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu, cần bao nhiêu bạc thì ngươi cứ mở miệng.”
Tạ Thế An đột nhiên trầm mặc.
Khoa cử là con đường tuyển chọn quan viên trọng yếu của triều đình, cũng là con đường duy nhất cho thường dân bách tính nơi đáy xã hội trèo lên cao, nếu xuất hiện hành vi phá hoại kỷ cương phép tắc thì đó chính là một đòn giáng mạnh vào uy tín hoàng quyền, vì thế mà Hoàng Thượng chắc chắn sẽ không cho phép chuyện này xảy ra, nếu đã xảy ra thì chắc chắn sẽ nghiêm trị kẻ gây rối, lấy đó làm gương răn đe thiên hạ!
Cung Hi Vương lại nhúng tay vào chuyện này sao?
Nếu bị Bình Tây Vương điều tra ra rồi thượng tấu, e là Cung Hi Vương…
Trong lòng Tạ Thế An muôn vàn ý nghĩ dấy lên, song ngoài mặt hắn lại làm ra vẻ: “Phụng sự Vương phi là vinh hạnh của ta, sao có thể nói tới tiền tài chứ. Nếu Cung Hi Vương thật sự tham gia vào chuyện gian lận khoa cử, thì đối với học sinh hàn môn như Tạ gia mà nói, đó chính là một sự bất công tày trời, vô số kẻ sĩ mười năm đèn sách khổ công đều đổ sông đổ bể… Ta nhất định phải tra rõ chuyện này, không chỉ là giúp Vương phi, mà còn là giúp tất cả học sinh hàn môn đòi lại công bằng.”