Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 369



Vân Sơ rũ mắt trầm tư.

Trước có Công chúa Khánh Hoa xen vào việc này, sau đó lại tới Mẫu phi, tiếp theo có thể là Hoàng hậu, biết đâu chừng cuối cùng Hoàng thượng cũng sẽ nhúng tay vào. Họa đến tứ phía, thật là không thể lơ là.

Thân phận của Sở Dực đã định, hai người bọn họ khó lòng thoát khỏi những thị phi này.

Nàng vẫn biết, cứ mãi chối từ chẳng phải thượng sách. Hẳn là phải nghĩ cách khiến đám người này biết khó mà rút lui.

Còn việc nghĩ cách thế nào, chi bằng đừng nhọc công suy tính, kẻ nào gieo thị phi, kẻ đó phải gánh lấy hậu quả.

Vân Sơ cất lời nói: “Vậy Mẫu phi hãy gọi những cung nữ đó tới đây cho nhi tức diện kiến một phen.”

Công chúa Khánh Hoa khẽ bĩu môi.

Nhìn xem, Mẫu phi đã ban người, Vân Sơ cũng đâu dám cự tuyệt.

Quả nhiên, vẫn phải để trưởng bối ra mặt mới được việc.

Quách ma ma dẫn bốn cung nữ đi vào. Ai nấy dung nhan đều thập phần diễm lệ, động lòng người, đều là nữ tử độ tuổi xuân sắc như hoa như ngọc.

Vân Sơ nhìn bốn người cất tiếng hỏi: “Mặc dù Vương gia có thể chỉ chọn một người trong các ngươi làm thị thiếp, hoặc cũng có thể chẳng chọn ai, các ngươi vẫn cam tâm tình nguyện nhập phủ Bình Tây Vương sao?”

Bốn thị tỳ đồng thời uốn gối phúc thân đáp lời: “Có thể hầu hạ Vương gia là một vinh hạnh lớn lao cho nô tỳ, nguyện ý nghe Vương phi sắp xếp.”

Vân Sơ gật đầu: “Vậy lát nữa đây hãy theo ta về Vương phủ.”

“Nếu đã như vậy...” Khánh Hoa ung dung mở miệng: “Sơ nhi đã nhận cả bốn người này rồi, thêm một người nữa e rằng cũng chẳng nhằm nhò gì đâu nhỉ.”

Vân Sơ khẽ cười: “Nhị tỷ cũng muốn ban thị thiếp cho Vương gia ư?”

Khánh Hoa thong dong gật đầu: “Đinh Đông là nữ nhi của Nhĩ ma ma, từ nhỏ đã hầu hạ Dực nhi, có chút tình nghĩa cũ. Ngày sau nàng ấy hầu hạ tất sẽ càng tận tâm tận lực, Mẫu phi thấy có phải vậy chăng?”

Ân phi cảm thấy có chút không ổn.

Đại cô tỷ cứ thế nhét người vào phòng đệ đệ, quả nhiên chẳng phải chuyện hay ho gì cho cam.

Vân Sơ trực tiếp gật đầu: “Nếu nhị tỷ còn muốn ban thêm người, ta đều xin nhận cả.”

Khánh Hoa mỉm cười, vừa đến trước mặt trưởng bối, Vân Sơ liền trở nên dễ bề xoay sở hơn.

Nàng uống ngụm trà rồi nói: “Năm thị thiếp là đủ rồi, hậu viện vương phủ rộng lớn, muội nên tốn chút tâm tư tuyển chọn thêm trắc phi, thứ phi đi.”

Ân phi trừng mắt nhìn Khánh Hoa, ngụ ý bảo nàng đừng quá lời.

Tiếp đó, Vân Sơ bình thản uống trà, dùng xong ngọ thiện, liền dẫn hai tiểu hài tử cùng năm cung tỳ kia hồi phủ.

Đinh Đông so với bốn người còn lại cũng chẳng tính là xuất chúng, nhưng nàng lại vô cùng tự tin.

Nàng may mắn vì đã chọn đúng hướng, mượn tay công chúa Khánh Hoa, nhân danh Ân phi để được ban cho Vương gia, như vậy Vương phi sẽ chẳng thể từ chối.

Vả lại, nàng và Vương gia khi trước đã có chút ân tình, chắc chắn sẽ có thể giành được sủng ái của Vương gia trước bốn cung tỳ kia.

Chờ nàng đứng vững gót chân ở vương phủ, chờ nàng trở thành thị thiếp được Vương gia sủng ái, nàng nhất định sẽ thuyết phục Vương gia đón thân mẫu nàng hồi kinh.

Vân Sơ và hai đứa trẻ ngồi trong xe ngựa, Sở Hoằng Du bực tức nói: “Con ghét phụ vương nhất.”

Vân Sơ hỏi: “Vì sao?”

Tiểu tử kia mím chặt môi: “Phụ vương không mua dế mèn cho con.”

Vân Sơ bật cười: “Mùa đông sao có thể tìm được dế mèn, chờ trời ấm lên nương sẽ dẫn con đi mua.”

Chờ xuống xe ngựa, về lại hậu trạch, Sở Trường Sinh mới kéo tay ca ca hỏi nhỏ: “Chắc chắn không phải vì dế mèn mà ca ca chán ghét phụ vương, rốt cuộc là vì điều gì?”

“Trường Sinh, muội nên ghi nhớ kỹ, nếu phụ vương cùng nữ nhân khác lại sinh thêm đệ đệ, muội muội thì chúng ta sẽ vĩnh viễn không nói chuyện với phụ vương nữa.” Sở Hoằng Du nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu ngài ấy dám đối xử tệ bạc với mẫu thân, sau này chúng ta sẽ không để ngài an hưởng tuổi già cùng chúng ta.”

Trường Sinh gật đầu: “Muội xin vâng lời ca ca.”

Lúc Sở Dực hồi phủ, hắn cảm thấy ánh mắt hai tiểu hài tử nhìn mình sắc lạnh như dao.

Sở Dực nhạy bén cảm nhận được không khí có gì đó bất thường.

Bước chân vào chính viện của hắn đột ngột khựng lại, hắn xoay người hỏi Trình Thất đứng phía sau: “Đã xảy ra chuyện gì?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trình Thất cúi đầu khải bẩm: “Lúc Vương phi vào cung, Ân phi nương nương đã ban cho mấy tỳ nữ, dường như muốn để bọn họ làm thị thiếp cho Vương gia.”

Sở Dực sắc mặt biến đổi: “Sao lại không bẩm báo sớm?”

Trình Thất hiện ra vẻ mặt khổ sở: “Vương gia cứ mãi mật đàm cùng Đại Lý Tự Khanh, vừa hồi phủ đã tức tốc chạy đến chỗ Vương phi, thuộc hạ thật sự không tìm được cơ hội nào để bẩm báo.”

Sở Dực lập tức rời khỏi chính viện.

Dưới ánh mắt sắc lẹm như d.a.o của hai đứa nhỏ, hắn có chút chật vật, quay về thư phòng của mình, lạnh giọng ra lệnh: “Triệu đám người kia đến đây.”

Trình Thất vội vàng sai người đi mời.

Bốn cung tỳ và Đinh Đông được Vân Sơ an trí tại sương phòng đãi khách ở tiền viện.

Theo quy củ, bọn họ là thị thiếp, hẳn phải được sắp xếp ở hậu trạch, thế nhưng lúc này lại bị an bài tại tiền viện như khách nhân, điều này khiến Đinh Đông cảm thấy vô cùng bất an.

Vừa nghỉ ngơi được một hồi thì bà tử bên ngoài đã tới thông báo: “Các vị cô nương, Vương gia cho mời.”

Vừa nghe những lời này, Đinh Đông liền lộ rõ vẻ vui mừng.

Kìa xem, bởi là người được trưởng bối ban cho, Vương gia tất nhiên không còn cố kỵ nữa, đã gấp không chờ nổi muốn diện kiến bọn họ.

Nàng nhanh chóng lấy một thỏi son từ trong tay nải, tô điểm đôi môi đỏ rực, sau đó lại đeo một bộ khuyên tai trân châu khiến làn da càng thêm trắng nõn.

Năm nữ tử theo bà tử đến trước cửa thư phòng.

“Thỉnh an Vương gia.”

Gà Mái Leo Núi

Năm người đồng loạt uốn gối hành lễ.

Sở Dực đứng trên bậc thang, lạnh lùng cất lời: “Giờ đây, bổn vương ban cho các ngươi cơ hội cuối cùng để tự ý rời đi.”

Những nữ nhân đó chẳng khỏi kinh ngạc.

Tự ý rời đi là nghĩa làm sao?

Đinh Đông bạo gan cất lời: “Bẩm Vương gia, nô tỳ chúng ta là người được Ân phi nương nương an bài đến hầu hạ Vương gia. Sinh là người của vương phủ, thác cũng thành quỷ của vương phủ.”

Sắc diện Sở Dực càng thêm băng giá: “Các ngươi cũng đồng quan điểm này ư?”

Bốn cung tỳ còn lại tức thì cúi đầu đáp lời.

“Nếu đã vậy...” Sở Dực nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay: “Người đâu!”

Trình Thất tiến lên phía trước: “Thuộc hạ có mặt.”

“Bảo đám nam tử đơn côi chốn quân doanh chuẩn bị sẵn sàng.” Sở Dực ung dung nói: “Đưa năm người này đến quân doanh.”

Nghe lời ấy, những nữ nhân đó tức thì biến sắc, kinh hãi tột cùng.

Nơi quân doanh đều là đám phu thô tục, còn bọn họ là những khuê nữ tựa hoa ngọc, đến đó chẳng phải tựa hồ dê non lạc bầy vào hang cọp ư?

“Vương gia...” Hai chân các cung tỳ nhũn ra, quỳ rạp xuống nền đất: “Nô tỳ chúng ta được Ân phi nương nương đưa đến hầu hạ Vương gia...”

“Nếu đã là vật ban thưởng cho bổn vương, tự nhiên bổn vương có quyền tùy ý xử trí.” Sở Dực vuốt nhẹ đầu ngón tay: “Nếu các ngươi có bản lĩnh thu hút ánh mắt đám nam nhi chốn quân trường, cứ việc kết duyên.”

Mối ưu phiền lớn nhất của đám tráng hán nơi quân doanh chính là không kiếm nổi hiền thê.

Mẫu phi ban tặng năm nữ nhân này chính là giải quyết nỗi lòng của bao kẻ. Nếu không, đám nam nhi ấy tinh lực dồi dào, biết đâu lại sinh ra chuyện chẳng lành.

Bấy giờ, các cung tỳ ngỡ mình bị đẩy vào quân doanh để mặc đám nam tử đùa cợt, kinh hãi đến mức thần hồn nát thần tính.

Nay nghe Sở Dực Vương gia tuyên bố sẽ an bài hôn sự cho chúng, nỗi sợ hãi đã vơi đi phần nào.

Thế nhưng!

Làm thị thiếp của Vương gia hay trở thành thê tử của binh lính, ngay cả kẻ ngu si cũng biết nên chọn lựa ra sao.

“Nô tỳ chúng ta được các ma ma trong cung tận tay chỉ bảo, nhất định có thể phục vụ Vương gia chu đáo, khiến ngài an lòng!” Đám cung tỳ đồng thanh khẩn cầu: “Xin Vương gia rộng lòng ban cho nô tỳ một cơ hội!”

Đinh Đông kinh hoàng đến ngây dại.

Nàng ta là nữ nhi ruột thịt của nhũ mẫu Vương gia, là người được Ân phi nương nương cùng Khánh Hoa công chúa ban tặng, tại sao Vương gia lại có thể tặng nàng ta cho đám phu thô tục nơi quân doanh!

Nàng ta run rẩy lắp bắp hồi lâu, chẳng thốt nên lời.