Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 370



Sở Dực chẳng muốn phí thêm thời gian với đám người đó, tức thì rời khỏi thư phòng.

Ma ma đứng đó lạnh lùng cất lời: “Chư vị cô nương, thu xếp hành trang, chúng ta sẽ khởi hành đến quân doanh.”

“Không! Tuyệt đối không!” Đinh Đông kịch liệt chống đối: “Ta muốn gặp công chúa Khánh Hoa...”

Trình Thất lạnh lẽo vung tay, giáng một chưởng vào gáy Đinh Đông.

Cả đám liền bị kéo đi.

Sở Dực thần thái sảng khoái trở về viện của Vân Sơ: “Sơ nhi chớ bận lòng, ta đã sắp xếp đám người kia ổn thỏa rồi.”

Vân Sơ cũng vừa được Lộ Vi thuật lại việc này, nàng đôi phần bất đắc dĩ cất lời: “Việc này ồn ào đến vậy, e là khó tránh khỏi lời ong tiếng ve.”

“Làm lớn chuyện như vậy cũng tiện bề cảnh cáo những kẻ còn mang ý đồ nhét nữ nhân vào vương phủ.” Sở Dực cong môi: “Nếu có kẻ cứ cố chấp làm như vậy thì cứ việc đưa người đến đám nam tử đơn côi nơi quân doanh, tác hợp cho bọn họ thành thê tử, miễn cho bọn chúng cứ ngày ngày tìm ta oán than rằng chẳng tìm nổi hiền thê.”

Vân Sơ hỏi hắn: “Nếu bọn họ không chịu kết hôn thì sao?”

“Chẳng muốn làm chính thê mà cứ cố chấp đòi làm thiếp cho người khác, ấy là hạng người không hiểu lẽ phải.” Sở Dực khẽ rũ khóe môi: “Vương phủ ta không thể dung thứ những nữ tử như vậy, đương nhiên phải đem bán ra ngoài.”

Cung tỳ của vương phủ bị bán ra ngoài, trên cơ bản là vì phạm phải lỗi lầm khó lòng dung thứ, nên sẽ không ai nguyện ý mua về, cuối cùng đành chịu bị bán rẻ như một tiện nô.

Hai phu thê đang chuyện trò thì bỗng nghe thấy âm thanh khẩn trương của tiểu nha đầu từ bên ngoài vọng vào: “Công chúa xin dừng bước, Vương gia cùng Vương phi đang nghỉ ngơi.”

“Tránh ra! Tránh ra cho bản cung!”

Công chúa Khánh Hoa vung chân đá Lộ Vi đang ngăn cản nàng ta, xốc mành cửa bước thẳng vào nội thất, nổi giận đùng đùng tiến tới.

“Nhị tỷ muốn làm gì?” Sở Dực khẽ nhướng mày, ngữ khí lộ rõ vẻ không vui.

“Sở Dực, ngươi bị Vân Sơ bỏ bùa mê t.h.u.ố.c lú gì mà lại làm ra chuyện như vậy!” Khánh Hoa tức giận, lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt: “Mẫu phi đã ban người cho ngươi nhưng ngươi lại đưa hết đến quân doanh, ngươi không chỉ làm lỡ duyên những nữ tử được tuyển chọn kỹ càng kia mà còn phụ tấm lòng của mẫu phi!”

“Đã là mẫu phi ban tặng thì ta xử lý thế nào là việc của ta.” Sở Dực gằn từng chữ một: “Nhưng một nữ tử đã xuất giá như nhị tỷ lại cứ nhúng tay vào chuyện hậu viện của ta, xin hỏi nhị tỷ, điều này có hợp quy củ không?”

Khánh Hoa tức tới mức đầu bốc khói.

Nàng ta đã liệu rằng Vân Sơ không dám cự tuyệt, nhưng lại chẳng thể ngờ đệ đệ nàng ta lại tặng hết đám người được ban này đi.

“Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì thanh danh của Dực nhi hoàn toàn bị tổn hại, còn có Vân Sơ, người trong kinh thành đều sẽ nói ngươi là kẻ lòng dạ hẹp hòi!”

Vân Sơ nhàn nhạt mở miệng: “Người ngoài bàn tán thế nào, ta chẳng cần nhị tỷ bận tâm.”

“Lúc trước ta đã nói nếu nhị tỷ nhất quyết muốn nhúng tay vào chuyện trong phủ, thì ta đành lòng không nhận ngoại sanh Mạnh Thâm này.” Gương mặt Sở Dực phủ đầy sương lạnh: “Trước đêm mai, nhị tỷ cùng Mạnh Thâm hãy dọn ra khỏi vương phủ đi.”

“Ngươi! Ngươi!”

Khánh Hoa không ngờ Sở Dực sẽ thật sự đuổi người, nàng ta tức đến độ choáng váng.

“Vương gia, chớ giận dỗi.” Vân Sơ bước lên một bước: “Nhị tỷ tới đây hẳn là để đòi công đạo cho Đinh Đông kia phải không?”

Khánh Hoa trầm giọng nói: “Đinh Đông là nữ nhi của Nhĩ ma ma, không nên bị giày xéo như vậy.”

“Nếu đã vậy thì để Đinh Đông theo nhị tỷ về phủ Bình Lãnh hầu hạ đi.” Vân Sơ khẽ cong môi: “Nhị tỷ đã thích Đinh Đông như vậy, giữ Đinh Đông ở bên cạnh chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khánh Hoa nghẹn họng.

Lúc trước nàng ta nhất quyết đòi Đinh Đông chính là vì muốn mượn tay mẫu phi để ban cho Dực nhi.

Chuyện đã tới nước này, nếu nàng ta không mang Đinh Đông đi thì chẳng khác nào nàng ta thừa nhận bản thân che chở Đinh Đông làm càn.

Nàng ta lạnh lùng nói: “Sở Dực, ngươi lập tức cho người đón Đinh Đông hồi kinh, đợi tiệc trừ tịch kết thúc thì ta sẽ đưa nàng ta đi!”

Vân Sơ nhếch môi cười.

 

Đinh Đông khi đã rời kinh thành thì chỉ có thể nghĩ cách bám víu lên người cầm quyền tối cao ở phủ Bình Lãnh.

Khánh Hoa liên tục muốn nhồi nhét nữ nhân vào hậu viện vương phủ, vậy nàng cũng phải dùng chiêu gậy ông đập lưng ông.

Chờ khi thấu hiểu tư vị ấy thì công chúa Khánh Hoa mới có thể chân chính dừng tay.

Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, lúc này Vân Sơ mới tỉnh lại, cũng chẳng rõ nàng đã ngủ bao lâu.

Nàng ngồi dậy khoác thêm áo quần, rửa mặt xong thì ra ngoài dùng bữa sáng, vừa bước ra đã thấy Mạnh Thâm ngồi ở đó đọc sách.

Lộ Vi cúi đầu nói: “Mạnh công tử đã tới hơn nửa canh giờ, nói là chờ thỉnh an Vương phi.”

Thấy Vân Sơ bước ra, Mạnh Thâm bấy giờ mới buông sách, đứng dậy: “Thỉnh an cữu mẫu.”

Vân Sơ bước đến vị trí của mình rồi an tọa. Nàng cất lời: “Thâm ca nhi ghé đây lúc này, chẳng hay có chuyện gì chăng?”

Gà Mái Leo Núi

Mạnh Thâm đầy hổ thẹn, chắp tay đáp: “Con cũng đã nghe nói chuyện mẫu thân con làm ngày hôm qua. Đôi khi mẫu thân con hành sự không theo quy củ, thiếu đoan chính, đã làm phiền đến cữu cữu cùng cữu mẫu, khiến cữu mẫu không thể an tâm tĩnh dưỡng thai nhi. Tất cả đều là lỗi của mẫu thân con, con xin thay mặt mẫu thân tạ tội với cữu mẫu. Từ hôm nay trở đi, con và mẫu thân sẽ vào cung, tá túc tại Trường Thu Cung. Chờ khi mẫu thân rời kinh, con sẽ quay về phủ cữu cữu, kính mong cữu mẫu chấp thuận.”

Mẫu thân nó gây ra chuyện động trời đến vậy, trong lòng nó thầm nghĩ, bản thân không nên tiếp tục lưu lại nơi đây. Thế nhưng nó lại lo rằng nếu nó không còn lưu lại nơi này thì ngoại bà sẽ cho rằng cữu mẫu khinh nhục nó, hoặc là người ngoài sẽ cảm thấy hai nhà bất hòa. Vậy thì, chỉ có thể chờ sau khi mẫu thân rời kinh, nó mới có thể quay về vương phủ. Nó sẽ tìm cách chuộc lại những lỗi lầm mà mẫu thân đã gây ra.

“Chuyện của người lớn, đâu liên can đến một hài tử như con chứ.” Vân Sơ mỉm cười nói: “Con cứ an tâm ở lại đây.” Nàng và Sở Dực nói như vậy chẳng qua chỉ hòng chèn ép công chúa Khánh Hoa mà thôi, lẽ nào lại nỡ lòng đuổi một hài tử mới tám tuổi ra ngoài thật sao. Nếu đứa nhỏ này là một kẻ phá phách khó bảo thì đuổi đi cũng chẳng đáng ngại gì, nhưng Thâm ca nhi lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, hơn nữa lại còn rất nhạy cảm. Nếu bị thân cữu cữu cữu mẫu ruồng bỏ, trong lòng nó e là sẽ sinh khúc mắc muôn đời khó gỡ.

Mạnh Thâm trái lo phải nghĩ, cuối cùng vẫn ở lại vương phủ.

Khánh Hoa dẫn theo người của mình, cùng với Đinh Đông vừa được đón từ quân doanh về, chuyển vào Trường Thu Cung.

Trong lòng Ân phi vẫn còn sợ hãi, không khỏi khuyên nhủ: “Hài tử Dực nhi này không giống những người khác, sau này không thể làm những chuyện hồ đồ như vậy nữa.”

Khánh Hoa sau một hồi oán trách Ân phi, kết quả lại nghe được mấy lời này, nàng ta phẫn nộ nói: “Đều là Vân Sơ khơi chuyện đặt điều! Thật không hiểu dòng tộc danh giá như Vân gia, há lại có thể dưỡng ra một nữ tử lòng dạ hẹp hòi đến vậy!”

“Chuyện này liên quan gì tới Sơ nhi?” Ân phi nhíu mày: “Lúc Sơ nhi chưa vào cửa, Dực nhi cứ mãi không chịu nạp thê tử, hậu viện vẫn trong sạch tinh tươm. Ta cho rằng sau khi Sơ nhi thành thân thì Dực nhi sẽ nguyện ý tiếp thu trắc phi thị thiếp, không ngờ thằng bé vẫn cứ như thuở ban đầu.”

Đinh Đông đứng sau lưng Khánh Hoa, nghe những lời ấy, khẽ cười khổ sở. Trước đây nàng ta cũng cho rằng Vương gia vốn không mặn mà nữ sắc nên mới đồng ý để nương tìm một mối hôn sự cho nàng ta. Sau này, nàng ta lại nghe nói Vương gia cưới thê tử, nàng ta nghĩ Vương gia đã có chính thất, khẳng định cũng muốn nếm thử hương vị mới lạ nên mới quay về vương phủ mong cầu cơ hội. Nhưng cuối cùng nàng ta lại không được như ý nguyện, suýt chút nữa đã phải thành thân với đám hán tử thô tục nơi quân doanh. Đám tráng hán đó kẻ nào kẻ nấy vai u thịt bắp, cử chỉ thô lỗ, lời lẽ thô tục, diện mạo quả thật khiến người ta khiếp sợ. Nếu mỗi sáng tỉnh lại trông thấy gương mặt đó, nàng ta chắc chắn sẽ bị dọa đến hồn phi phách tán. Hơn nữa, sau khi gả qua đó, nàng ta còn phải m.a.n.g t.h.a.i sinh nở, phụng dưỡng mẹ chồng, ngày ngày giặt giũ nấu nướng quét dọn, gánh vác mọi công việc nặng nhọc trong nhà. Ngày tháng như vậy, chỉ cần nghĩ đến, nàng ta đã thấy điên cuồng đến tột cùng.

Nhớ khi trước nương của nàng ta là đại ma ma của vương phủ, cuộc sống hằng ngày của nàng ta còn được hưởng cuộc sống nhàn hạ, thoải mái hơn cả những cô nương của gia đình trung lưu bình thường. Dựa vào đâu mà nàng ta phải gả cho một kẻ tầm thường để chịu đựng nỗi khổ cực này? Nàng ta còn chưa biết tương lai sẽ như thế nào, chỉ có thể theo công chúa về phủ Bình Lãnh rồi tính toán sau…

Thoáng chốc đã đến đêm giao thừa cuối năm.

Đêm nay, chính là đêm đại yến cung đình trọng đại và linh đình bậc nhất trong năm. Các quan viên từ Ngũ phẩm trở lên cùng gia quyến đều phải nhập cung tham dự, cùng nhau đón đêm trừ tịch, hân hoan chào đón tân niên.

Vân Sơ m.a.n.g t.h.a.i đã bốn tháng, nàng vận xiêm y rộng thùng thình che khuất bụng, thoạt nhìn qua quả nhiên khó lòng nhận ra bụng nàng đã lớn. Dẫu vậy, nàng bước đi vô cùng cẩn trọng, khiến vài vị phu nhân lão luyện nhãn lực tinh tường vẫn tinh ý nhận ra nàng là một thai phụ.