"Khụ khụ khụ!"
Tạ Thế An ôm cổ ngã khuỵu xuống đất, đáy mắt lóe lên một tia hàn quang sắc lạnh, sau đó lập tức biến thành vẻ mặt cung kính nghe lời.
"Đa tạ Vương gia nguyện ý ban cho Tạ mỗ một cơ hội." Hắn quỳ dưới đất, trầm giọng nói: "Thái tử chỉ là kẻ tầm thường. Tứ hoàng tử đã qua đời, Ngũ hoàng tử bị phế, Lục hoàng tử tàn phế, Bát hoàng tử đã tới đất phong, Cửu hoàng tử, Thập hoàng tử thì còn nhỏ tuổi... Tuy Hoàng thượng có mười nhi tử, nhưng người có thể tin cậy trọng dụng, e rằng chỉ còn Vương gia và Bình Tây Vương! Nếu Thái tử và Bình Tây Vương đồng thời gặp biến cố, Hoàng thượng khi đó chỉ còn duy nhất một nhi tử kế thừa là Vương gia, liệu Người có còn nhẫn tâm xử lý Vương gia chăng?"
Sở Mặc nhíu mày: "Ý ngươi là bây giờ bổn vương phải đồng thời đối phó Thái tử và Tam hoàng tử sao? Ngươi đ.á.n.h giá bổn vương quá cao rồi!"
Hơn nữa bây giờ ta đang bị giam lỏng, lại bị phụ hoàng an bài người giám sát, đâu có bản lĩnh lớn đến nhường ấy!
“Vương gia, Quốc công phu nhân, không, phải nói là Cẩm phu nhân, đã đến lúc phát huy tác dụng rồi. Đối phó với Hoàng Hậu hẳn là thừa sức. Hoàng Hậu ngã đài, Thái tử tự nhiên cũng sẽ theo đó mà sụp đổ.” Tạ Thế An ngẩng đầu lên: “Còn Bình Tây Vương, Tạ mỗ nguyện ý ra tay xử lý để chứng tỏ lòng trung thành của Tạ mỗ đối với Vương gia. Cúi xin Vương gia hạ lệnh!”
Sở Mặc bắt đầu thầm suy xét.
Sau khi hắn ta và Lê Tĩnh Xu hợp tác, Lê Tĩnh Xu đã nhiều lần ra tay với Hoàng Hậu, khiến Hoàng Hậu phải chia sẻ quyền chấp chưởng hậu cung. Điều này chứng tỏ Lê Tĩnh Xu có thể gây ra không ít phiền toái cho Hoàng Hậu. Hắn ta có thể vừa đe dọa vừa dụ dỗ một phen.
Mà lão tam... quả thực khó bề giải quyết. Để Tạ Thế An thử sức một lần cũng không phải là không thể.
Hắn ta suy nghĩ một lát rồi mở lời: “Từ xưa đến nay, vu cổ chính là nghịch lân của hoàng thất. Ngươi xem thử có thể dựa vào chuyện này để đối phó với phủ Bình Tây Vương không?”
Tạ Thế An chắp tay: “Tạ mỗ đã hiểu ý Vương gia. Tạ mỗ lập tức đi làm ngay!”
Phủ Bình Tây Vương.
Trong thời buổi loạn lạc, Vân Sơ gia tăng số quân tuần tra để đề phòng có kẻ đêm khuya xông vào vương phủ. Bên ngoài vương phủ đã có thị vệ canh gác, bên trong cũng bố trí rất nhiều thị vệ, bao vây kín mít vương phủ không lọt một kẽ hở.
Hơn nửa đêm Sở Dực mới trở về, thấy Giác ca nhi đang ngủ trong lòng Vân Sơ, hắn lập tức gọi nhũ mẫu tới ôm hài tử đi.
“Sơ nhi, đã khiến nàng phải lo lắng đề phòng cùng ta rồi.” Sở Dực nằm xuống bên cạnh nàng: “Như nàng đã đoán, Sở Mặc tuy bị giam cầm nhưng vẫn không an phận. Hắn đã sắp xếp người đi mật đàm với Cẩm phu nhân Lê Tĩnh Xu, e rằng sắp tới Hoàng Hậu sẽ khó lòng an ổn.”
Vân Sơ mở miệng hỏi: “Ngự y đã chữa trị cho kẻ điên loạn kia hơn một năm nay, có tiến triển nào không?”
“Kẻ điên loạn kia quá thâm sâu.” Ánh mắt Sở Dực âm trầm: “Ta tra xét một phen đã đưa ra được một kết luận, tuy không có chứng cứ xác thực, nàng cứ nghe qua là được. Nhị Lang trong miệng bà ta hẳn là phụ hoàng của ta. Hẳn là khi còn trẻ bà ta và Lê Tĩnh Xu đều có mối liên hệ với phụ hoàng, Lê Tĩnh Xu ghen ghét nên mới dày công hãm hại khiến bà ta hóa điên, giam cầm ở thôn trang gần ba mươi năm ròng.”
Vân Sơ suy tư: “Ta cảm thấy không hẳn như lời chàng nói...”
Chữa trị ròng rã một năm mà vẫn chưa khỏi hẳn, e rằng khó bề dứt điểm. Nếu muốn điều tra rõ chuyện này thì e là phải tới Lê gia một chuyến rồi.
Vì có Lê Tĩnh Xu mà mấy năm nay Lê gia thăng quan tiến tước, hiện giờ Lê đại nhân đã là quan nhị phẩm trong triều. Vừa hay đã sắp tới tiệc mừng thọ của Lê lão thái quân.
Vốn dĩ vào thời điểm nhạy cảm này không nên cử hành thọ yến, nhưng lão thái quân vừa đúng tám mươi tám tuổi, là tuổi đại cát đại hỉ. Hơn nữa thiệp mời đã phát từ nửa năm trước, cũng không tiện hủy bỏ, vì thế chỉ đành cố gượng tiếp tục yến tiệc.
Vân Sơ mang theo Trường Sinh tham gia yến hội.
Trong vòng một hai năm nay, có Tạ Nhàn làm bạn đồng hành, Trường Sinh càng ngày càng dạn dĩ. Trước kia chưa từng dám tham gia yến tiệc, giờ đây cũng dần thích nghi. Thậm chí còn thỉnh thoảng trò chuyện với một số thiếu nữ thế gia đồng trang lứa trong yến hội, kết giao được đôi ba tri kỷ.
Tiệc mừng thọ của Lê lão thái quân vẫn rất náo nhiệt.
Vân Sơ và Trường Sinh ngồi trong yến thính. Nàng nhìn một vòng nhưng lại không thấy Lê Tĩnh Xu. Lê Tĩnh Xu là đích nữ trưởng của Lê gia, thân tổ mẫu cử hành đại thọ, theo lẽ thường, nàng ta không thể vắng mặt để chúc phúc.
Đang suy nghĩ, nàng lại nghe thấy bà tử trong phủ cao giọng nói: “Cẩm phu nhân cho người đưa chúc thọ lễ tới, mời lão thái quân xem qua!”
Vân Sơ tinh ý nhận ra Lê lão thái quân đang cười vui vẻ, bất chợt một tia lạnh lẽo chợt lóe lên trong đáy mắt nàng, nhưng rất nhanh đã được nụ cười che giấu: “Mau đem lên đây.”
Hạ nhân mang một bồn san hô cảnh đỏ tươi đi vào, mọi người thốt nhiên hít vào một hơi.
“San hô đỏ này cũng tốn hết mấy chục ngàn lượng bạc đó.”
“Phủ Quốc công đã suy tàn, không ngờ Cẩm phu nhân còn có thể lấy ra thọ lễ quý giá đến vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ngươi thì biết cái gì chứ, thọ nhật thường niên của lão thái quân, thọ lễ Cẩm phu nhân đưa tới đều vô cùng trân quý, quả là chí hiếu chí thuận.”
“Nếu đã chí hiếu chí thuận, tại sao nàng ta lại không về Lê gia? Nghe nói Cẩm phu nhân gả vào phủ Quốc công đến nay đã được ba mươi năm, chưa từng về thăm nhà mẹ đẻ.”
“Thật ư? Hay là giả dối?”
Vân Sơ uống trà, lặng lẽ lắng nghe mọi người nghị luận.
Những năm gần đây Lê gia phất lên như diều gặp gió, đủ để chứng tỏ Lê Tĩnh Xu đâu phải chưa từng qua lại với Lê gia. Vậy cớ sao nàng ta lại không về Lê gia chứ?
Nàng quay đầu nói với Trường Sinh: “Nương đi thay xiêm y, con ngoan ngoãn ngồi đây, chớ có chạy lung tung.”
Sở Trường Sinh đã không còn quấn quýt nương thân như trước, gật đầu nói: “Nương yên tâm.”
Vân Sơ đứng lên, nói với Thính Sương đứng phía sau: “Ngươi hãy coi sóc Trường Sinh cẩn thận.”
Nàng cùng Thu Đồng đứng dậy đi ra phía sau yến sảnh.
Phòng thay xiêm y nằm ẩn sau tấm bình phong, chỉ đi qua một con đường nhỏ là đến, Vân Sơ cố tình đi lạc.
Gà Mái Leo Núi
Nàng tới Lê gia chính là để thám thính, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Thu Đồng lấy một tấm bản đồ từ trong tay áo ra: “Lê Tĩnh Xu trước kia từng ở nơi này. Toàn bộ phủ Quốc công trừ đi chủ viện lớn nhất, còn lại tất thảy các viện đều bỏ trống vì nàng ta.”
“Đi thôi, chúng ta xem thử.”
Vân Sơ cất bước hướng về phía đó.
Bởi vì Lê gia đang làm yến hội nên nam nhân đều tề tựu ở tiền sảnh, nữ tử đều ở sân viện thứ hai, hậu viện căn bản là không một bóng người.
Chủ tớ hai người nhanh chóng tiến đến sân viện được đ.á.n.h dấu trên bản đồ, chưa đến gần đã thấy hoa cỏ đua nhau khoe sắc, còn có vài tiểu thư đang đứng trước cửa sân viện.
“Đại tỷ, tỷ là đích trưởng nữ đồng bối với bọn muội, viện này hẳn phải dành cho tỷ ở mới phải chứ.”
“Đúng vậy. Muội không rõ cô nãi nãi nhiều năm không về thăm nhà, tại sao còn phải giữ lại sân viện này chứ.”
“Năm đó cô nãi nãi được lão thái quân vô cùng sủng ái, trong phủ có thứ gì tốt đều dành tặng cô nãi nãi, tất thảy đều được đặt trong sân viện này. Chi bằng chúng ta vào xem thử.”
Một đám tiểu cô nương muốn đi vào nhưng lại bị hai bà tử ngăn cản.
Hai bên giằng co đôi lời, cuối cùng mấy tiểu cô nương chỉ có thể ấm ức bỏ đi.
Vân Sơ liếc mắt ra hiệu cho Thu Đồng.
Thu Đồng khẽ nhón chân, thoắt cái nhảy vào bên trong.
Vân Sơ bước nhanh tới phía sau đám tiểu cô nương: “Xin hỏi các vị có phải là các tiểu thư của Lê gia không?”
Các tiểu thư quay đầu.
Trong số đó cũng có người từng tham gia cung yến, tự khắc nhận ra Vân Sơ, liền vội vàng hành lễ, nói: “Bái kiến Bình Tây Vương phi.”
Đồng thời, ánh mắt chúng cũng đầy tò mò dõi theo nàng, nơi này là hậu viện Lê gia, cớ sao Bình Tây Vương phi lại xuất hiện ở nơi này?
“Ta đi thay y phục nhưng lại lạc lối.” Vân Sơ ngượng ngùng nói: “Có thể nhờ Lê tiểu thư đưa ta về yến sảnh không?”
Các Lê tiểu thư tất nhiên là vui vẻ gật đầu.
Trên đường, Vân Sơ nhân tiện hỏi: “Lúc nãy ta đã trông thấy bồn san hô đỏ kia, quả là tuyệt mỹ. Cẩm phu nhân rộng rãi xa hoa đến vậy, chắc hẳn ngày thường cũng thường ban tặng cho các tiểu bối như các ngươi không ít vật phẩm mới lạ nhỉ?”