Đích trưởng nữ Lê gia thở dài: “Quả thật có câu này không nên nói ra, nhưng ta lớn đến chừng này, vẫn chưa từng được bái kiến cô nãi nãi lấy một lần.”
Nàng ta chỉ có thể nhìn vị cô nãi nãi kia từ xa trong mấy lần cung yến, chưa hề có dịp đàm luận đôi câu, sao có thể ban tặng cho nàng ta vật gì quý giá được?
“Không lẽ nào?” Vân Sơ lộ vẻ kinh ngạc: “Chẳng lẽ Cẩm phu nhân vẫn chưa hồi Lê gia sao?”
Đích trưởng nữ Lê gia khẽ thở dài, không đáp lời.
Những tiểu cô nương khác lại ríu rít tiếp lời.
“Đúng vậy, cô nãi nãi chưa từng hồi phủ một lần nào, uổng công lão thái quân vẫn lưu giữ nơi này cho người.”
“Ta chưa từng tham gia cung yến, ngay cả dung nhan cô nãi nãi ra sao cũng chưa từng diện kiến.”
“Ta nghe đồn, cô nãi nãi cũng chẳng phải nữ nhi ruột thịt của vị phu nhân hiện tại, bởi vậy...”
Vân Sơ khẽ nhíu mày.
Đám người ấy vừa trò chuyện, vừa bước chân hướng về yến thính.
Thu Đồng cũng đã trở về, khẽ cất lời: “Trong phòng sạch sẽ, hẳn là ngày ngày đều có người quét dọn. Cách bài trí, sắp đặt đều theo phong cách của khuê các tiểu thư, e rằng đã mấy năm gần đây chẳng hề đổi khác...”
Vân Sơ khẽ gật đầu.
Trong lòng nàng đã có suy đoán ban đầu.
Gà Mái Leo Núi
Tìm Lê lão phu nhân dò hỏi một phen sẽ rõ ngay lập tức.
Trong lúc Vân Sơ tìm Lê lão phu nhân để đàm đạo, Sở Trường Sinh ngoan ngoãn ngồi tại chỗ dùng điểm tâm.
Giờ đây tiểu cô nương ấy đã lên sáu, chờ đến mùa đông năm nay sẽ tròn bảy tuổi, đã dần lộ rõ phong thái khuê các của một thiên kim tiểu thư.
“Tiểu quận chúa.”
Một tốp thế gia quý nữ tiến đến.
Sở Trường Sinh buông đồ ăn trong tay, ngẩng đầu, hé nở nụ cười tươi: “Chu tiểu thư, Dư tiểu thư...”
Tiểu cô nương ấy vốn chẳng nhận ra những người này, may nhờ Thính Sương đứng phía sau nhắc nhở, nàng mới có thể thốt ra tên tuổi của họ.
Nếu là thuở trước, tiểu cô nương ấy tuyệt đối sẽ không cất lời chào hỏi, hoặc là cúi đầu giữ vẻ trầm mặc, hoặc là xoay người trốn sau lưng Thính Sương.
Song phụ vương và mẫu thân đã dặn dò, tiểu thư là nữ nhi hoàng thất, phải học cách đối diện với những sự tình này, dẫu không ưa cũng cần học cách giao tế, thiết lập quan hệ.
Tiểu cô nương ấy cất lời: “Các vị có muốn an tọa cùng dùng bữa chăng?”
Rất nhiều phu nhân đã đứng dậy giao thiệp, chuyện trò, ghế ngồi bên cạnh đều còn trống. Sở Trường Sinh ra vẻ nhiệt tình mời chào.
Vị quý nữ dẫn đầu trạc chừng tám chín tuổi, khẽ che miệng cười, cất lời: “Nghe đồn Trường Sinh quận chúa tìm một tiện dân làm thị độc, có thực như lời đồn không?”
Nụ cười trên gương mặt Sở Trường Sinh chợt tắt lịm.
Hai chữ “tiện dân” ấy khiến tiểu cô nương vô cùng bất mãn và chán ghét.
Nhàn chẳng phải tiện dân, nàng là bằng hữu thân thiết của tiểu cô nương ấy.
Tiểu cô nương hít sâu một hơi, cố áp chế cơn giận trong lòng, vẫn giữ nụ cười tươi trên môi, cất tiếng: “Chu tiểu thư có nguyện ý đến làm thư đồng cho ta chăng?”
Vị quý nữ dẫn đầu kia là đích thứ nữ của Chu gia, Chu gia là danh gia vọng tộc chính nhất phẩm, nàng tự nhận bản thân chẳng hề kém cạnh Trường Sinh quận chúa đây. Nhưng vì nàng không phải trưởng nữ nên không đủ tư cách tiến vào Quốc Tử Giám. Nếu có thể trở thành thư đồng của một nữ nhi hoàng thất, ắt nàng sẽ có cơ hội đặt chân vào Quốc Tử Giám rồi.
Nàng ta tức khắc đổi thái độ, khẽ cười duyên dáng, đáp lời: “Đương nhiên là nguyện ý rồi.”
“Nhưng mà... ta lại không muốn.” Sở Trường Sinh gằn từng chữ một, mỗi lời thốt ra đều rành rọt: “Ta tình nguyện để một tiện dân làm thư đồng, còn hơn cả Chu tiểu thư đây. Ý của ta là, Chu tiểu thư còn chẳng bằng một tiện dân, đúng chứ?”
Chu tiểu thư tức khắc trợn tròn mắt nhìn nàng: “Ngươi, ngươi... sao ngươi dám...”
“Chu tiểu thư hãy nghe cho rõ, Tạ Nhàn chẳng phải tiện dân.” Sở Trường Sinh ngẩng cao đầu: “Không phải ngươi muốn tiến vào Quốc Tử Giám sao? Tạ Nhàn có thể, song ngươi lại không, bởi vậy, ngươi không có tư cách mà buông lời chế giễu nàng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chu tiểu thư tức giận đến nỗi nghẹn lời, lập tức xoay người bỏ đi.
“Trường Sinh quận chúa quả thực tài tình.”
Một tiểu nữ nhi tám chín tuổi khẽ vỗ tay, chậm rãi tiến về phía Sở Trường Sinh.
“Trong ấn tượng của ta, tiểu quận chúa phủ Bình Tây Vương trước nay chỉ là một kẻ câm nín, không ngờ bây giờ lại có khẩu tài lanh lợi đến thế, quả thực rất đúng với câu nói, kẻ sĩ ba ngày không gặp, ắt phải dùng ánh mắt khác mà nhìn nhận, ta rất ưng những nữ hài như ngươi, chúng ta có thể kết làm bằng hữu chăng?”
Thính Sương nhỏ giọng nhắc nhở: “Đây là đích thứ nữ của Binh bộ Thượng thư Khâu đại nhân.”
“Khâu tiểu thư.” Sở Trường Sinh khẽ nhếch môi cười nhẹ: “Ngươi thích kết giao bằng hữu với những nữ hài lời lẽ sắc sảo sao?”
Khâu tiểu thư gật đầu: “Chính xác, chính là những người như ngươi.”
Sở Trường Sinh im thin thít.
Nàng nào phải kiểu người năng ngôn thiện biện, nàng chỉ thích tĩnh lặng ngồi vẽ tranh một mình, thích cùng Tạ Nhàn lặng lẽ đọc sách cùng nhau.
Vị Khâu tiểu thư này yêu thích không phải con người chân thật của nàng.
Nhưng như vậy thì sao?
Ca ca nói khi ở trong phủ, nàng có thể tùy ý sống là chính mình, nhưng khi rời khỏi vương phủ, nàng phải sắm cho tròn vai tiểu quận chúa của vương phủ.
Nghĩ vậy, nàng khẽ vươn tay: “Vậy được. Ta đây sẽ kết giao bằng hữu với Khâu tiểu thư.”
Hai người mỉm cười ngồi cùng nhau.
Lúc Vân Sơ trở về chỗ cũ, nhìn thấy nữ nhi bé bỏng đã kết giao được bằng hữu mới, không khỏi mỉm cười vui vẻ.
Tuy rằng nàng luôn nỗ lực bảo vệ Trường Sinh nhưng nàng cũng biết thân phận của Trường Sinh đã định sẵn rằng nàng không thể sống như người bình thường, không thể cứ mãi là một đóa hoa e ấp trong phòng ấm.
Yến hội đã dần đến hồi kết, khách khứa bắt đầu thưa dần.
Thái Tử Phi cũng đưa nữ nhi về cung.
Trên đường đi, nàng ta không ngừng dạy bảo nữ nhi phải kết giao bằng hữu với tiểu thư quyền quý, kết nối nhân tình thế thái, mở rộng quan hệ... suốt chặng đường về Đông Cung, nàng ta không ngừng căn dặn.
Nàng ta về đến chủ điện, vừa liếc mắt đã thấy Thái Tử đang ngồi bên trong uống trà, mà Ngô thứ phi lại đang hầu hạ bên cạnh Thái Tử, hai người thật vô cùng thân mật.
Nàng ta cho rằng Thái Tử chỉ là hứng thú nhất thời với Ngô thứ phi nhưng thật không ngờ Thái Tử lại cho Ngô thứ phi ngụ tại chủ điện đến cả một năm ròng. Thái Tử chưa từng sủng hạnh nữ nhân nào lâu đến thế.
Nhưng nàng ta cũng biết Hoàng hậu nương nương không thích Ngô thứ phi, chờ Thái Tử đăng cơ thì e rằng Ngô thứ phi này chẳng có nổi một danh vị phi tần ra hồn.
Thái Tử Phi cũng không vào chủ điện mà lại xoay gót rời đi.
Tạ Phinh ngẩng đầu, thấy được vạt áo Thái Tử Phi chợt lóe lên rồi biến mất.
Nàng ta khẽ nhếch môi, tuy rằng dung mạo nàng ta không kiều diễm tú lệ, không có thân hình yểu điệu thướt tha, gia thế cũng chẳng hiển hách, nhưng nàng ta vẫn có giá trị riêng của mình. Nàng ta có thể giúp Thái Tử điện hạ chia sẻ ưu phiền, tháo gỡ khó khăn, có thể làm một đóa tri kỷ giải bày tâm sự cùng người...
“Thái Tử điện hạ! Đại hỷ sự!” Tiểu thái giám từ ngoài điện chạy vào: “Phương trắc phi mang long thai, có hỉ!”
“Cái gì?!”
Thái Tử lập tức đứng lên.
Hiện tại hắn đã có ba nữ nhi nhưng chỉ có một nhi tử, đối với người hoàng thất mà nói, một nhi tử thực sự là quá đỗi ít ỏi.
Hắn chẳng màng Tạ Phinh, lập tức đi theo tiểu thái giám đến tẩm cung của Phương trắc phi.
Tạ Phinh vẫn ngồi yên tại chỗ, mím chặt vành môi.
Một năm trước Phương trắc phi sảy thai, thân thể chịu tổn hại, sao có thể tiếp tục mang long thai nhanh đến vậy?
Nàng ta còn trẻ hơn cả vị trắc phi kia, tại sao nàng ta hầu hạ Thái Tử đã lâu mà lại chẳng có được mảy may kết quả nào?
Điều nàng ta thiếu thốn nhất lúc này chính là một hài tử, có được cốt nhục của Thái Tử thì nàng ta mới có thể chính thức đứng vững gót chân tại Đông Cung...