Chỉ khi Hoàng thượng long b.ăng... Thái tử thuận lợi đăng cơ... thì mọi ân oán trước mắt mới có thể kết thúc.
Hoàng hậu khẽ nhắm mắt lại, hai hàng lệ trong vắt chậm rãi lăn dài trên gò má.
Bỗng chốc, bà ta như chợt nghĩ ra điều gì đó, lập tức trợn mắt hô lớn: “Ngô thứ phi, mang nàng ta đến đây cho ta!”
Đây chính là tai họa ngầm lớn nhất của Đông Cung, cần phải xử lý ngay lập tức.
Nhũ mẫu đã sớm biết Ngô thứ phi không thể sống lâu, tức tốc đến Đông Cung tìm người.
Lúc này, Thái tử đang triệu tập các phụ tá nghị sự, căn bản không ở bên cạnh Tạ Phinh. Vậy là Tạ Phinh cứ thế bị đưa thẳng đến chỗ Hoàng hậu.
Nàng ta nhạy bén cảm nhận được hơi thở của tử thần, sợ hãi đến mức hai chân run rẩy không ngừng: “Thiếp thân khấu kiến Hoàng hậu nương nương...”
“Ngươi sống đến nay cũng đã đủ rồi.” Hoàng hậu lạnh nhạt cất lời: “Người đâu!”
Hai nhũ mẫu cầm dải lụa trắng tiến đến gần.
“Không, Hoàng hậu nương nương, thiếp thân không thể c.h.ế.t được...” Tạ Phinh điên cuồng giãy giụa: “Thiếp, thiếp đã mang thai, đúng rồi, thiếp đã m.a.n.g t.h.a.i rồi!”
Hoàng hậu sửng sốt.
Mang thai?
Tạ Phinh nắm lấy cơ hội ngàn vàng, vội vã nói: “Hoàng hậu nương nương không tin, có thể mời ngự y đến bắt mạch kiểm tra!”
Chỉ cần nàng ta kéo dài thêm chút thời gian, Thái tử chắc chắn sẽ đến cứu nàng ta.
Hoàng hậu nhìn xuống bụng dưới nhỏ nhắn của nàng ta.
Thái tử thành hôn đã hơn mười năm, nhưng chỉ có Thái tử phi hạ sinh được ba nữ một nam. Đông Cung có bao nhiêu nữ nhân như vậy, vậy mà lại chẳng có ai mang thai.
Ban đầu, Hoàng Hậu ngỡ là do Thái Tử Phi tác quái, sau này nàng phái người giám sát mới phát hiện là do thân thể của chư vị thiếp thất kia quá yếu ớt, không thể thừa nhận ân trạch của Thái Tử.
Ngoài Thái Tử Phi thì chỉ có Phương trắc phi mang thai, thai đầu đã không giữ được, hiện tại đang hoài thai lần hai.
Mà trong bụng Tạ Phinh cũng đã có một thai.
“Thiếp thân biết nghiệp chướng nặng nề, nhưng hài tử vô tội...” Tạ Phinh khóc lóc t.h.ả.m thiết: “Chờ hài tử ra đời, thiếp thân sẽ tự xin lụa trắng kết liễu sinh mạng hèn mọn này, xin nương nương cho thiếp thân một cơ hội...”
Hoàng Hậu liền sai người truyền thái y.
Thái y cấp tốc đến, Tạ Phinh run rẩy vươn tay: “Mấy ngày nay thiếp thân vẫn luôn ốm nghén, không rõ là mang long thai hay trúng phong hàn, xin thái y xem mạch cẩn thận...”
Hoàng Hậu tức khắc giận dữ.
Tiểu tiện nhân này cái c.h.ế.t đã kề bên mà còn dám bày trò kéo dài thời gian, một dải lụa trắng thật quá nhẹ nhàng, phải để nàng ta sống không bằng chết...
“Chúc mừng Hoàng Hậu nương nương, chúc mừng Ngô thứ phi!” Nào ngờ, thái y lại vui mừng nói: “Ngô thứ phi quả thực đã mang thai, mới chỉ có hỷ, chưa đầy một tháng, phải tịnh dưỡng cho tốt.”
Tạ Phinh ngây người.
Nàng ta thật sự m.a.n.g t.h.a.i sao, trong bụng nàng ta là hài tử của Thái Tử sao?
Đây quả là thiên ân trời ban cho nàng ta!
Hoàng Hậu lạnh lùng nói: “Thế thì tốt rồi, ngươi lui xuống tịnh dưỡng đi.”
Nàng vừa dứt lời thì đã thấy Thái Tử vội vã từ ngoài cửa tiến vào: “Mẫu hậu, Linh Lung nàng...”
“Điện hạ, thiếp thân mang thai.” Tạ Phinh vui mừng khóc nấc: “Thiếp thân có thể giúp điện hạ sinh hạ long tự...”
“Mẫu hậu người có nghe không, Linh Lung mang thai, trong bụng nàng có huyết mạch của nhi thần, xin mẫu hậu đừng làm khó nàng nữa.” Thái Tử che chở Tạ Phinh rời đi.
Sắc mặt Hoàng Hậu vô cùng lạnh lẽo.
Chờ hài tử này ra đời thì đó cũng là ngày tạ thế của Tạ Phinh.
Tạ Phinh tìm được đường sống trong chỗ c.h.ế.t trở về Đông Cung.
Nàng ta dựa sát vào Thái Tử, nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười dịu dàng.
Có hài tử này thì nàng ta sẽ đứng vững gót chân ở Đông Cung, sau này ắt sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Những năm tháng gian truân đã qua, tương lai có Thái Tử cùng hài tử, đời này của nàng ta ắt sẽ viên mãn.
Việc Hoàng Hậu có đoạt mạng nàng ta hay không, lúc này cũng chẳng đáng để nàng bận tâm, bao kẻ muốn đoạt mạng nàng, chẳng phải nàng vẫn sống sót đến tận bây giờ hay sao?
Thời gian thoáng chốc trôi qua, Lê Tĩnh Xu vẫn ngự trong cung, cư ngụ tại sương phòng ở Dưỡng Tâm Điện.
Gà Mái Leo Núi
Ngự Sử Đài đã mệt mỏi với việc đàn hặc, chồng tấu chương cáo buộc kia cũng dần thưa thớt.
Hơn nữa cũng đã sắp đến thọ yến của Hoàng Thượng, chư quan cũng không muốn khiến Hoàng Thượng phiền lòng vào thời điểm này.
Đại thọ ngũ tuần cửu của Hoàng Thượng, tính theo tuổi mụ đã là sáu mươi, từ trước đến nay vẫn luôn được cử hành vô cùng long trọng.
Công chúa Khánh Hoa hồi kinh chúc thọ, đã ngự trong cung từ vài ngày trước, sau khi đã an bài ổn thỏa nơi nghỉ ngơi trong cung xong thì liền tức khắc ngự giá đến vương phủ thăm nhi tử của mình.
Tuy rằng suốt một năm qua mẫu tử vẫn luôn thư từ qua lại nhưng song rốt cuộc vẫn chưa từng diện kiến, trong lòng vẫn còn chút lo toan.
“Mẫu thân, nhi tử vẫn khỏe mạnh.” Gương mặt Mạnh Thâm lộ ra ý cười: “Cữu mẫu cũng không hề khắc nghiệt với con.”
Công chúa Khánh Hoa có thể nhìn ra nhi tử quả thực rất tốt, trưởng thành hơn, cũng đầy đặn hơn.
Nàng ta đàm thoại với nhi tử đôi ba câu rồi liền hướng hậu viện mà đến, diện kiến Vân Sơ.
Vân Sơ đã sớm nghe hạ nhân bẩm báo công chúa Khánh Hoa tới, nàng đã chuẩn bị sẵn trà, mỉm cười rạng rỡ nói: “Nhị tỷ.”
“Hồi ngươi sinh Giác ca nhi, ta ở khá xa, cũng không kịp đưa lễ vật gì, nay xin bổ sung vậy.” Khánh Hoa lấy ra một chiếc khóa bình an và một cái hồng bao thật dày: “Mong rằng Giác ca nhi có phúc phận hơn hai ca ca tỷ tỷ của nó một chút, khỏe mạnh, thuận lợi trưởng thành.”
“Đa tạ nhị tỷ.”
Vân Sơ nhận lấy lễ vật.
Khánh Hoa nhìn thẳng vào mắt Vân Sơ, không nhịn được mà cất lời: “Có phải giờ đây ngươi đang vô cùng hoan hỷ chăng?”
Vân Sơ gật đầu: “Giác ca nhi được người người chúc phúc, ta đương nhiên vui vẻ trong lòng.”
“Ta không phải nói chuyện này.” Khánh Hoa mím môi: “Đinh Đông trở thành thị thiếp của phò mã, ngươi vừa lòng rồi chứ?”
“Nhị tỷ nói vậy thật là kỳ quái.” Vân Sơ chậm rãi đáp lời: “Lúc trước nhị tỷ hết lời khen Đinh Đông tốt thế này tốt thế kia, hiện giờ nàng ta và nhị tỷ đã thành người một nhà, cùng nhau hầu hạ phò mã, chẳng phải nhị tỷ nên vui mừng sao, cớ sao bây giờ lại muốn trách móc ta vậy?”
Sắc mặt Khánh Hoa trầm xuống: “Ngươi đã sớm đoán được mọi việc có phải không?”
Vân Sơ nhướng mày: “Đoán được thì sao? Ta chỉ muốn nói cho nhị tỷ biết, chuyện mình không muốn thì đừng nên bắt ép người khác làm.”
Khánh Hoa nghẹn một hơi, cuối cùng vẫn đành nuốt ngược vào trong.
Đây quả thật là do nàng ta tự chuốc lấy.
Thế nhưng nàng ta vẫn phải giữ thể diện của một chính thê, chỉ là một thị thiếp mà thôi, nàng ta còn chẳng thèm để vào mắt.
Nàng ta bèn chuyển đề tài: “Ngày mai là sinh thần của phụ hoàng, phiền ngươi đưa Thâm ca nhi vào cung.”
Vân Sơ từ tốn mở miệng: “Ngày mai các hài tử sẽ không vào cung.”
“Vì sao?” Công chúa Khánh Hoa đặt chén trà xuống, thốt lên: “Đây chính là thọ yến mười năm mới có một lần, bọn nhỏ đều phải đến quỳ lạy chúc thọ, cớ sao lại không vào cung?”
“Cung yến ngày mai e rằng sẽ xảy ra biến cố, các hài tử không nên đi.” Vân Sơ trả lời: “Ta đã cho người vào cung thông báo rồi, nói rằng mấy hài tử nô đùa bất cẩn rơi xuống nước, tất cả đều cảm lạnh, ngay cả Giác ca nhi cũng nhiễm bệnh.”
Tuy Khánh Hoa không phải người thông minh tuyệt đỉnh, nhưng nàng ta cũng là cốt nhục hoàng thất, sao có thể không nghe ra những lời ý tại ngôn ngoại này.
Nàng ta gật đầu, trên mặt lộ rõ vẻ khẩn trương.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Hôm nay Quốc Tử Giám không mở lớp, Trường Sinh cũng được nghỉ ngơi một ngày.
“Hai người các con ở trong phủ chơi đùa với Giác ca nhi, tuyệt đối không được rời khỏi phủ nửa bước.” Vân Sơ dặn dò: “Ta và phụ vương của các con có lẽ sẽ về khá muộn, cho dù bọn ta tạm thời chưa về được thì hai con cũng không được tự tiện tiến cung. Thâm ca nhi, con là người lớn nhất, nhớ trông chừng đệ đệ muội muội, không được để chúng làm bậy.”
Mạnh Thâm đã sắp tròn mười tuổi, vào Quốc Tử Giám đọc sách một năm đã trưởng thành hơn rất nhiều, tiểu tử gật đầu: “Cữu mẫu yên tâm, con sẽ chăm sóc đệ đệ muội muội chu đáo.”
Sở Trường Sinh ngẩng đầu, lảnh lót nói: “Nương yên tâm, con sẽ khuyên đại ca không được làm bậy.”
Sở Hoằng Du hừ một tiếng: “Nói tới nói lui lại thành ra ta là kẻ không hiểu chuyện.”
Vân Sơ cười khẽ: “Đúng vậy, Du ca nhi nhà ta hiểu chuyện nhất, nương và phụ vương các con xin phép tiến cung trước đây.”
Nàng mang theo Thu Đồng, Lộ Vi và hai nha hoàn khác cùng vào cung.