Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 386



Xe ngựa chạy đến cửa hoàng cung thì giảm tốc độ. Hôm nay bá quan văn võ cả triều đều phải vào cung chúc thọ, cửa cung tắc nghẽn hơn một canh giờ mới được khơi thông.

Vân Sơ và Sở Dực theo dòng người đi tới đại điện, lúc này đã có rất nhiều người tụ tập ở đó.

Gà Mái Leo Núi

Sở Dực đứng ở hàng thứ ba, vị trí ngồi cũng ở những hàng đầu tiên, Vân Sơ ngồi bên cạnh hắn.

Nàng thấy Hoàng Hậu ngồi cạnh hoàng đế, đầu đội mũ phượng, gương mặt được trang điểm tinh xảo nhưng vẫn không che giấu được vẻ già nua đang dần hiện hữu.

Chỉ vỏn vẹn hai tháng ngắn ngủi, mà Hoàng Hậu lại trở nên tiều tụy, già nua đến vậy.

Sau đó, nàng ngước nhìn về phía Lê Tĩnh Xu ngồi cách đó không xa, chính là Cẩm phu nhân trong truyền thuyết từng bị d.a.o đ.â.m trọng thương tưởng chừng khó qua khỏi, lúc này lại khí sắc hơn người, ngồi uy nghi nơi đó, dường như còn tươi trẻ thêm vài phần.

Chư vị quan khách ngồi bên dưới đều không khỏi xôn xao bàn tán.

“Cẩm phu nhân vẫn còn ở Dưỡng Tâm Điện, chẳng lẽ Hoàng thượng không định đưa ra lời giải thích nào sao?”

“Ta đoán chắc hẳn Hoàng thượng sẽ nhân dịp thọ yến này mà ban cho Cẩm phu nhân danh vị Cẩm phi.”

“Đã ở cái tuổi này mà còn tiến cung, thật là... nực cười, quá đỗi nực cười, Hoàng thượng quả đỗi hồ đồ!”

Những lời đàm tiếu này lập tức lọt vào tai Lê Tĩnh Xu, sắc mặt bà ta tức khắc biến đổi.

Bà ta đã dùng cả tính mạng để mở ra một con đường máu, vốn tưởng rằng sẽ khiến Hoàng Hậu chẳng thể xoay chuyển cục diện, ai ngờ chỉ mới vài ngày, Hoàng Hậu đã trở về Khôn Ninh Cung như thường. Bà ta cho rằng Hoàng thượng sẽ ban thưởng cho mình một phẩm cấp tương xứng, nhưng bà ta đã ở trong cung lâu đến vậy, ngoài những ân điển ban thưởng hằng ngày, lại chẳng nhận được bất cứ lời hứa hẹn nào về danh phận.

Cho dù mối quan hệ giữa bà ta và Hoàng thượng đã bại lộ, thì dường như Hoàng thượng... cũng chẳng nguyện ý phải chịu trách nhiệm với nàng, cam tâm để nàng chịu thị phi đàm tiếu của thế gian.

Lúc này, bà ta lại trông thấy hàng loạt giai nhân bước vào điện khiêu vũ.

Lê Tĩnh Xu thấy Hoàng thượng say đắm nhìn chằm chằm những giai nhân đó, ánh mắt say đắm không rời.

Bà ta không kìm được mà siết chặt nắm tay.

Chung quy cũng bởi nàng đã dần già đi... người tuổi tác đã cao, e rằng khó mà được người khác coi trọng.

Bà ta ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng thượng.

Hoàng đế cảm nhận được ánh mắt của nàng, cũng khẽ quay đầu nhìn về phía bà ta.

Ánh mắt hai người giao nhau.

Hoàng Hậu ngồi bên cạnh chỉ cảm thấy m.á.u huyết cuồn cuộn dâng trào.

Cho dù đã sớm chẳng còn để tâm, nhưng khi cảnh tượng này diễn ra ngay trước mắt, bà ta vẫn cảm thấy vô cùng chướng mắt.

“Bẩm báo Hoàng Thượng, Nhị Điện hạ cầu kiến!”

Một tiểu thái giám ngoài cửa điện vội vàng vào trong bẩm báo.

Cung Hi Vương bởi phạm phải trọng tội, bị tước bỏ vương vị, nên bây giờ mọi người chỉ còn được gọi là Nhị Điện hạ.

Hoàng đế chau mày: “Đã giam cầm hắn rồi, tại sao hắn còn tiến cung?”

Tiểu thái giám đáp lời: “Khải bẩm Hoàng Thượng, Nhị Điện hạ đã thực hiện nghi thức tam bộ nhất khấu vào cung.”

Đại Tấn có một quy định bất thành văn, nếu bách tính dân gian có oan ức thì có thể thực hiện nghi thức tam bộ nhất khấu đến trước cửa cung, đ.á.n.h trống đăng văn cổ để cầu kiến đương kim Thánh thượng.

Nhị hoàng tử đã chọn dùng phương pháp này, quả thật là khiến người khác chẳng thể bắt bẻ điều gì.

Hoàng đế có hơi lung lay tâm chí, dẫu sao hắn cũng là cốt nhục ruột thịt của trẫm, vì muốn chúc thọ trẫm mà lại cam tâm tam bộ nhất khấu vào cung như vậy.

“Tuyên!”

Hoàng đế ra lệnh, Sở Mặc từ ngoài cửa bước vào.

Đồng tử Hoàng Hậu co chặt, Sở Mặc đã phạm phải trọng tội như vậy, tại sao Hoàng thượng vẫn nguyện ý ban cho hắn cơ hội thứ hai sao?

Còn nàng, nàng chẳng hề làm điều gì sai trái, cả đời cẩn trọng, vì Hoàng thượng chưởng quản nội cung rộng lớn như thế, nhưng Hoàng thượng lại nỡ lòng muốn tìm kẻ khác thay thế vị trí của nàng.

Nàng cảm thấy bản thân thật bi ai.

“Nhi thần tới chúc thọ phụ hoàng!” Sở Mặc quỳ dưới đất: “Nhi thần bị giam lỏng trong vương phủ, không có khả năng mua sắm những bức tranh chữ quý giá, nên đã tự mình học hỏi tú nương trong phủ, đích thân thêu cho phụ hoàng một bộ áo lót, mong sao chiếc áo này có thể giúp phụ hoàng chống lại phong hàn, để người không bị bệnh tật quấy nhiễu.”

Cao công công nhận lấy bộ áo lót kia rồi đưa tới trước mặt Hoàng đế.

Hoàng đế cẩn thận vuốt ve chiếc áo lót chẳng lấy gì làm tinh xảo ấy, thần sắc ngẩn ngơ hồi lâu.

Hoàng thượng đã từng chiêm ngưỡng muôn vàn thọ lễ tinh xảo, trân bảo quý hiếm, song đây là lần đầu tiên Người nhận được một món lễ vật đơn sơ đến nhường này trong thọ yến, cũng là lần đầu có nhi tử đích thân may y phục dâng lên Người.

Bàn tay trượng phu vốn dĩ nên cầm bút nghiên, vùi đầu vào sách vở, thế mà nhi tử của Người lại cam tâm dùng nó để thêu thùa, kim chỉ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hoàng đế ngập tràn cảm thán: “Mặc nhi thật có lòng hiếu thảo, nếu đã tới rồi, hãy an tọa dùng bữa đi thôi.”

Cao công công lập tức sai người bày biện thêm một chiếc bàn ở vị trí phía trước Sở Dực.

Sở Mặc an tọa vào vị trí, cúi đầu, thành kính dùng bữa.

Hắn khẽ liếc mắt nhìn quanh, liền trông thấy Sở Dực cùng Vân Sơ đang trò chuyện thân mật, phu thê hòa thuận vô cùng.

Hắn không khỏi cúi đầu cười khẩy, chờ ngày bản thân trở về Hộ bộ, điều đầu tiên hắn sẽ làm chính là tới Đại Lý Tự, vạch trần tội trạng của phủ Bình Tây Vương vì cất giữ búp bê vu cổ yểm bùa Hoàng thượng.

Chờ khi hắn dìm Sở Dực xuống vũng bùn, kế đến sẽ là Thái tử.

Từ năm lên tám, hắn đã luôn khao khát được ngồi lên ngôi vị chí tôn ấy, cũng vì vậy mà nỗ lực không ngừng nghỉ.

Hắn vẫn luôn được chư vị lão sư trong Quốc Tử Giám khen ngợi, càng ngày càng thể hiện sự ưu tú vượt trội hơn cả Thái tử.

Chỉ vì Thái tử lớn hơn hắn vài tuổi, chỉ vì Thái tử là đích tử do Hoàng hậu sinh ra, nên Thái tử tất yếu sẽ đăng vị ư?

Dựa vào lẽ gì mà phải lập trưởng chứ không lập hiền tài?

Thể chế của Đại Tấn, e là cần phải cải cách rồi!

Trong lúc tâm trí hắn đang hiện lên vô vàn ý niệm hùng tâm tráng chí, vị Quốc sư đang an tọa bên dưới đột nhiên đứng dậy: “Khải bẩm Hoàng thượng, vi thần vừa mới ngẫu nhiên bấm độn đôi chút, thế mà lại phát hiện có kẻ đang thi triển vu cổ, nguyền rủa Hoàng thượng!”

“Cái gì?”

Hoàng đế lập tức thoát ly khỏi những cảm xúc phụ tử bồng bềnh mà Sở Mặc vừa khéo léo tạo nên, Người đứng phắt dậy: “Quốc sư, ngươi hãy nói rõ ngọn ngành cho trẫm nghe!”

Khóe môi Sở Mặc nhếch lên một nụ cười ẩn ý.

Hắn vốn định chờ sau khi bản thân vững vàng vị trí rồi mới ra đòn đoạt mạng tam hoàng tử, song không ngờ Quốc sư lại tính ra trước. Xem ra, vị Quốc sư này cũng không phải người phe tam hoàng tử.

Có Quốc sư ra mặt, độ tin cậy của chuyện này càng thêm cao, ngọn lửa này có thiêu đốt thế nào cũng chẳng thể bén tới thân hắn.

Sở Mặc nhấp một ngụm rượu, thong thả thưởng rượu, an tọa xem trò hay.

Đinh Nhất Nguyên lấy ba đồng tiền từ trong tay áo, dùng ba đồng tiền cẩn trọng bói toán hồi lâu rồi cất lời: “Phương đông, hắc khí ngút trời, vu cổ xuất phát từ nơi đó, xin Hoàng thượng mau chóng sai người đi tra xét! Nếu chậm trễ, e là long thể của Hoàng thượng sẽ bị uế khí xâm phạm!”

Hoàng đế sao dám lấy long thể ra đùa giỡn, lập tức sai Quốc sư dẫn theo Ngự Lâm Quân cấp tốc điều tra.

Hôm nay là thọ yến của Người, cuối cùng lại xảy ra chuyện như vậy, sắc mặt Người vô cùng khó coi. Muôn thần bên dưới không khỏi lo lắng đề phòng, không biết họa này sẽ giáng xuống phủ đệ nhà ai.

Sở Mặc quay đầu nhìn về phía Sở Dực, cất lời hỏi: “Tam đệ thấy thế nào về chuyện này?”

Sở Dực trầm giọng đáp: “Cũng không biết là kẻ nào dám cả gan thi triển vu cổ nguyền rủa phụ hoàng, tuyệt đối không thể xử nhẹ!”

Sở Mặc hứng thú hỏi lại: “Vậy tam đệ cảm thấy nên xử lý ra sao?”

“Đương nhiên là kẻ đó phải bị c.h.é.m đầu, tru di cửu tộc!” Thái tử đang an tọa bên cạnh lạnh lùng cất lời: “Phụ hoàng vẫn còn đang độ tráng niên, vậy mà đã có kẻ dám dụng vu cổ, há chẳng phải là mưu phản hay sao?”

Trên mặt Hoàng hậu cũng thoáng lộ vẻ lo lắng xen lẫn bất an.

Nàng cũng không hiểu vì sao hôm nay lại xảy ra chuyện bất ngờ này.

Cũng may mắn vậy, đành tùy cơ ứng biến xem sao.

Nàng lặng lẽ đưa mắt ra hiệu cho Doãn ma ma đang đứng phía sau.

Chư vị quan khách đều bất an chờ đợi, không một ai còn tâm tình nhấm nháp những món ăn trân bảo mỹ vị trong thọ yến hôm nay.

Hơn nửa canh giờ sau, cuối cùng Đinh Nhất Nguyên cũng đã dẫn quân trở về đại điện.

Mọi người nhìn thấy trong tay hắn là một miếng vải màu vàng vẽ đầy phù chú, trên mảnh vải đó là một con búp bê đen kịt bị ghim đầy kim châm.

Sau lưng con búp bê kia có dán một tờ giấy, trên giấy chính là sinh thần bát tự của một người.

“Hoàng Thượng, nội dung trong tờ giấy này chính là sinh thần của Hoàng Thượng!” Đinh Nhất Nguyên lạnh lùng nói: “Đây là một vu thuật cổ xưa của dân gian, viết sinh thần bát tự vào giấy, sau đó dùng kim châm ngâm thủy ngân ghim vào búp bê. Một hai ngày sẽ không phát sinh vấn đề gì, nhưng thời gian càng dài, thân thể Hoàng Thượng sẽ dần héo mòn như bị tằm ăn sạch, cuối cùng chỉ còn lại một lớp vỏ rỗng mà thôi...”

Đôi mắt Hoàng đế như tóe lửa: “Thứ này, rốt cuộc tìm thấy nó ở đâu!”

Sở Mặc cười khẩy.

Thứ này chẳng phải khi trước Tạ Thế An đã tìm người làm ra hay sao...

Hắn lẳng lặng liếc nhìn Sở Dực.

Ngày tàn của lão tam đã đến rồi, nguyền rủa phụ hoàng còn nghiêm trọng hơn cả tội gian lận khoa cử. Cho dù không bị xử tử thì cũng sẽ bị biếm thành thứ dân.

“Khải bẩm Hoàng Thượng, vật này được tìm thấy trong hồ nước của phủ Cung Hi Vương!” Đinh Nhất Nguyên lớn tiếng nói.

Sở Mặc ngây người.