Tất cả mọi người ở đây đều khẽ thở phào nhẹ nhõm. Thành thật mà nói, ai nấy cũng sợ thứ này được phát hiện nằm trong nhà mình. Mọi người thở phào xong xuôi rồi lại bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Trời ơi, hóa ra là Nhị điện hạ nguyền rủa Hoàng Thượng!”
“Hắn ta bị Hoàng Thượng hủy bỏ phong hào nên ghi hận trong lòng, vì thế mới làm ra chuyện này sao?”
“Lúc nãy hắn ta dâng lên thọ lễ do đích thân hắn thêu, ta còn tưởng rằng... xem ra là ta đã nghĩ nhiều rồi...”
“Phụ hoàng!” Sở Mặc vừa lăn vừa bò, quỳ rạp dưới đất: “Xin phụ hoàng minh giám, nhi thần tuyệt đối không làm chuyện này. Có kẻ hãm hại nhi thần mà phụ hoàng!”
Tạ Thế An!
Nhất định là Tạ Thế An!
Tại sao hắn ta lại tin kẻ tiểu nhân gian trá kia chứ!
Nhất định là lão tam xúi giục Tạ Thế An, khiến Tạ Thế An hãm hại hắn ta!
“Thật sự không phải nhi thần làm, phụ hoàng. Nhi thần không thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy!” Sở Mặc khóc lóc t.h.ả.m thiết: “Phụ hoàng suy nghĩ thử đi, nhi thần làm vậy có gì tốt chứ? Phụ hoàng băng hà rồi thì không còn ai che chở cho nhi thần. Dù thế nào thì nhi thần cũng đâu thể tự đào mồ chôn mình, phụ hoàng...”
Sắc mặt Hoàng Hậu lạnh băng: “Vậy ý của Mặc nhi là Thái Tử làm việc này sao?”
Bà ta cười lạnh trong lòng.
Lão tam quả nhiên là biết tính kế.
Vẫn luôn làm bộ đứng ngoài cuộc nhưng lại âm thầm bày binh bố trận cho vở tuồng này.
Vu oan Sở Mặc, cho dù Sở Mặc không nhận tội thì cũng có thể đổ chuyện này lên đầu Đông Cung.
Ai nấy đều là hạng người thâm hiểm.
Chỉ khi Thái Tử ngồi lên vị trí kia, đưa đám người kia sung quân đến đất phong thì mọi thứ mới thật sự yên bình!
“Xin phụ hoàng tra rõ, trả lại sự trong sạch cho nhi thần!”
Sở Mặc quỳ dưới đất, lệ rơi đầy mặt, thoạt nhìn cứ như hắn vô cùng oan ức.
Huệ phi cũng bị dọa cho mụ mị, vội vàng quỳ theo: “Hoàng Thượng, hiếu tâm của Mặc nhi được thiên địa chứng giám, chắc chắn sẽ không làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy...”
Đinh Nhất Nguyên bước ra, cầm một con búp bê đi tới: “Nếu muốn vu thuật có hiệu quả thì phải rót m.á.u của kẻ hạ chú vào búp bê, để vi thần xem thử xem rốt cuộc đây có phải là m.á.u của Cung Hi Vương không!”
Hắn không nói lời nào đã cầm lấy tay Sở Mặc, cắt vào ngón tay một cái.
Trong lòng Sở Mặc cảm thấy an tâm hơn một chút, m.á.u này chắc chắn không phải của hắn.
Thế nhưng ——
"Hồi bẩm Hoàng Thượng!" Đinh Nhất Nguyên quỳ xuống tâu: "Máu của Nhị điện hạ và m.á.u trong con búp bê vu cổ này giống nhau như đúc!"
Sở Mặc chợt trừng lớn đôi mắt.
Quốc sư... Quốc sư chính là người của Tam điện hạ!
Chưa kịp để hắn kêu oan, Hoàng Thượng đã giận dữ quát lớn: "Nghịch tử! Nghiệt súc! Người đâu!"
Ngự Lâm Quân bên ngoài mau chóng nối đuôi nhau tiến vào.
"Giam nó vào địa lao!" Hoàng Thượng kịch liệt thở hổn hển: "Trước tiên đ.á.n.h ba mươi đại bản, biếm thành thứ dân rồi tống vào địa lao!"
"Tuân lệnh!"
Ngự Lâm Quân trực tiếp kéo Sở Mặc ra ngoài.
Hai mắt Huệ phi tối sầm, kinh hãi đến ngất lịm.
Dòng họ Quế kinh hoàng đến mức run rẩy, quỳ dưới đất không ngừng dập đầu xin tha.
Người trong gia đình ấy chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau.
Hay cho một buổi thọ yến, lại bị náo loạn đến nông nỗi này, mọi người đều không rõ tư vị trong lòng mình là gì.
Gà Mái Leo Núi
Đôi mắt Vân Sơ lạnh lẽo, cũng không biết sau khi Sở Mặc trở thành thứ dân thì có thể sống được bao lâu trong địa lao...
"Sơ nhi, nàng hãy lui trước đi." Sở Dực ôm nàng nhẹ giọng nói: "Hoàng Hậu... e là bà ta muốn ra tay rồi."
Hắn tra được Hoàng Hậu đã điều động năm ngàn tử sĩ, cụ thể muốn làm gì thì hắn không thể tra ra, nhưng có lẽ sẽ hành động vào đêm nay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu Hoàng Hậu muốn ám sát Lê Tĩnh Xu thì hắn tất sẽ lấy làm vui mừng, nhưng đương nhiên cũng chẳng thể khoanh tay đứng nhìn.
Song Hoàng Hậu điều động năm ngàn tử sĩ, chắc chắn không chỉ để đối phó với một nữ nhân tầm thường như vậy.
Nhưng Vân Sơ còn chưa kịp rời tiệc thì biến cố đã ập đến.
Xung quanh đại điện đều là cung tỳ thái giám.
Buổi thọ yến long trọng này do Hoàng Hậu một tay lo liệu, những người này đương nhiên cũng là do bà ta sắp xếp.
Bà ta lấy động tác uống rượu làm ám hiệu, tử sĩ lập tức ra tay.
Một cung tỳ đứng đầu đột nhiên rút một thanh chủy thủ từ trong tay áo đ.â.m về phía Lê Tĩnh Xu.
Đôi mắt Hoàng Hậu lóe lên vẻ băng giá.
Mục đích của bà ta là g.i.ế.c c.h.ế.t Hoàng Thượng để Thái Tử kế vị, nhưng trong quá trình này cũng tiện tay g.i.ế.c c.h.ế.t tiện nhân Lê Tĩnh Xu.
Thế nhưng Lê Tĩnh Xu sớm đã nhận ra có điều chẳng ổn.
Bà ta thét lên một tiếng chói tai, đầu gối mềm nhũn ngã quỵ xuống đất, tránh được mũi đao hung hiểm kia nhưng cánh tay vẫn bị thương.
Vị quý phu nhân cao quý kia chẳng màng hình tượng mà bò lổm ngổm trên đất, bò đến sau lưng Hoàng Thượng: "Nhị Lang, cứu mạng..."
Bên cạnh Hoàng Thượng vẫn luôn có ám vệ che chở, lúc biến cố xảy ra, những ám vệ đó đã vây quanh bảo vệ Hoàng Thượng, hung hăng đ.â.m một đao vào n.g.ự.c cung tỳ cầm chủy thủ kia, nàng ta hộc m.á.u ngã xuống đất.
"Mau, hộ giá!"
"Bảo hộ Hoàng Thượng!"
Âm thanh the thé bén nhọn của Cao công công vang lên.
Thanh âm này khiến tất cả mọi người ở đó bừng tỉnh, có kẻ muốn ám sát Hoàng Thượng!
Đại điện lập tức trở nên hỗn loạn, võ tướng tụ lại bảo hộ Hoàng Thượng, văn thần sợ tới mức run bần bật, nữ quyến hoảng sợ khóc thút thít, hài tử la ó ầm ĩ...
Đôi mắt Sở Dực chợt chùng xuống.
Hắn nghĩ Hoàng Hậu muốn ám sát Lê Tĩnh Xu hoặc là ám sát hắn và những hoàng tử khác, ai ngờ mục tiêu của bà ta lại là phụ hoàng.
Phụ hoàng tuy háo sắc nhưng không ngu ngốc, ngài tại vị mấy chục năm, tuy không có thành tích gì đáng kể nhưng ít ra không gây họa cho bá tánh, dân chúng an cư lạc nghiệp, ngoại địch không dám xâm lấn, không để mất ranh giới bờ cõi. Nhìn chung trong các triều đại, ngài cũng được xem là một vị hoàng đế hiền minh.
Nếu phụ hoàng tử nạn trong vụ ám sát này, Thái tử đăng cơ, Đại Tấn tất loạn.
Sở Dực rút trường đao c.h.é.m bay thủ cấp một người trước mặt, đoạn quay đầu nói với Vân Sơ: “Sơ nhi, mau thoát thân qua cửa hông phía Đông Bắc, tìm nơi ẩn náu đi.”
Vân Sơ gật đầu.
Trong tình cảnh này, một nữ tử chân yếu tay mềm, không chút võ công mà không gây thêm trở ngại đã là điều may mắn khôn xiết.
Nàng nhìn về phía đám nữ quyến, rất nhiều thiên kim tiểu thư đã bị dọa cho khóc thét, còn các vị phu nhân lớn tuổi hơn tuy cố gắng giữ bình tĩnh, song lại chẳng hay nên ẩn mình nơi nao...
“Chư vị bình tĩnh, chúng ta qua bên kia lánh nạn đi!”
Vân Sơ cao giọng nói.
Nàng hiểu rõ Hoàng Hậu đã bố trí rất nhiều tử sĩ, phần lớn đã mai phục khắp chốn cung đình. Nếu không mau chóng tháo chạy, đợi tử sĩ tràn vào thì chẳng biết những phụ nhân tay không tấc sắt này sẽ phải bỏ mạng bao nhiêu người.
Nàng dẫn đầu mà lao đi về phía cửa hông hướng Đông Bắc.
Song trong đám người lại vọng ra một lời lẽ ngang trái: “Cửa hông bên kia xa xôi quá, đi từ hướng này sẽ mau hơn.”
Vân Sơ liếc mắt nhìn thấy Phương trắc phi đang đứng bên cạnh Thái Tử Phi. Y vừa mới mang thai, bên người có hai ma ma dìu dắt, khí độ ngời ngời.
Phương Tâm Nghiên chỉ vào một cửa hông khác nằm ở sườn Bắc, ra hiệu mọi người thoát thân từ chỗ đó: “Phía sau này chính là Ngự Hoa Viên, vượt qua Ngự Hoa Viên là có thể ra khỏi cung, như vậy sẽ được an toàn rồi.”
Thái Tử Phi tán đồng gật đầu: “Vậy đi hướng này đi.”
Nhiều người đã bị dọa cho hoảng loạn tột độ, người nào chỉ đường, liền thuận theo đường đó, theo bản năng đồng tình với Thái Tử Phi.
Vân Sơ khẽ lắc đầu, mở miệng: “Tuy cửa Bắc gần Ngự Hoa Viên, nhưng Ngự Hoa Viên cỏ cây rậm rạp, vì vậy sẽ càng dễ cho thích khách mai phục... Giờ phút nguy cấp, chẳng thể giải thích nhiều lời, ai tin tưởng ta thì cứ theo ta đi bên này, không muốn tin thì cứ tùy ý.”
Nàng nhanh chóng tiến lên đỡ Vân phi, sau đó kéo Ân phi.
Những người khác nàng không ép được, nhưng cô cô và mẫu thân chồng nàng, nàng phải dốc hết sức mà bảo vệ.
Khánh Hoa nghĩ tới những lời hôm qua Vân Sơ đã nói với mình, nàng liền mở miệng: “Mẫu phi, ta đỡ ngài, chúng ta mau rời đi!”