Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 389



“Phập”.

Đó là âm thanh vật sắc nhọn xuyên qua da thịt.

Đồng tử Hoàng đế co rút kịch liệt, kinh ngạc thốt lên: “... Hoàng Hậu?”

“Hoàng Thượng... không sao là tốt rồi.” Hoàng Hậu mỉm cười, thân thể chậm rãi đổ gục: “Thần thiếp coi như... sống không uổng phí.”

“Hoàng Hậu!” Hoàng đế vội vã đưa tay ôm lấy thân thể đang ngã xuống của nàng, thuận thế ngồi sụp xuống đất: “Sao nàng, sao nàng lại làm như vậy...”

Người và Hoàng Hậu thành hôn từ thuở thiếu niên, làm phu thê đã hơn ba mươi năm. Hai người bề ngoài luôn tương kính như tân, nhưng trên thực tế, người quanh năm suốt tháng chưa từng cùng phòng với Hoàng Hậu, chỉ là mười lăm hằng tháng sẽ đến Khôn Ninh Cung ngồi tượng trưng một lát, cũng không ngủ lại. Trong lòng người, tình cảm phu thê giữa người và Hoàng Hậu đã sớm chẳng còn.

Người nằm mơ cũng không ngờ rằng, ngay vào thời khắc sống còn, kẻ chắn trước mặt người lại là Hoàng Hậu, còn người mình yêu lại chỉ biết nấp sau lưng.

Người mà người đã tổn thương sâu sắc, nay lại xông lên phía trước mà che chắn.

“Người đâu! Mau tới đây! Thái y!”

Hoàng Thượng điên cuồng gào thét.

Nhưng trong tình cảnh hỗn loạn thế này, thái y nào dám tiến tới chứ?

Hoàng Thượng nhìn Hoàng Hậu chậm rãi nhắm mắt, trong lòng dâng trào một cơn khủng hoảng tột độ.

Lúc này, sau lưng Người lại vang lên một thanh âm, là tiếng la hét hoảng sợ của Lê Tĩnh Xu: “Hoàng Thượng, cẩn thận!”

Một hắc y nhân không biết từ đâu nhảy ra.

Lê Tĩnh Xu vẫn núp mình phía sau Hoàng Thượng, thấy thế thì vội vàng buông tay Hoàng Thượng, thân ảnh thoắt cái đã ẩn mình giữa bụi cỏ rậm rạp mà chạy trốn.

Thanh đao trong tay hắc y nhân nhắm thẳng vào Hoàng Thượng mà bổ xuống.

“Hoàng thúc!”

Một thân hình gầy gò chắn trước mặt Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng lại lần nữa kinh ngạc tột độ.

Người chắn trước mặt Người lại chính là Sở Thụy, vị Vương gia luôn khiến Người kiêng dè bất an.

Vì đại thọ của Người mà Sở Thụy đã sớm bị biếm thành thứ dân, nay lại cố ý tiến cung dâng thọ lễ.

Đao của hắc y nhân đ.â.m thấu thân thể Sở Thụy. Kẻ áo đen rút đao ra, lại toan đ.â.m về phía Hoàng Thượng.

“Cuồng đồ to gan!”

Trường mâu trong tay Sở Dực tức thì xuyên thủng thân thể hắc y nhân, cứu giá trong đường tơ kẽ tóc.

Hắc y nhân này vừa ngã xuống, những kẻ còn lại thấy đại thế đã mất, lập tức c.ắ.n lưỡi tự vẫn toàn bộ.

Đến lúc này, toàn bộ hắc y nhân đều đã tử vong trong đại điện.

Đại điện thương vong vô số kể, cung nữ thái giám, hậu phi quý nữ, đại thần thị vệ... m.á.u chảy thành sông, cảnh tượng hỗn loạn không thôi.

Hoàng Thượng không bị thương nhưng lại kinh hồn bạt vía, thanh âm khàn đục, vô lực: “Mau chóng an bài thái y cứu chữa, mau cứu người!”

Những người còn lại tập trung thu xếp hậu quả: trị liệu thương bệnh, di chuyển thi hài, thanh tẩy đại điện...

Tuy Hoàng Thượng vô cùng mệt mỏi nhưng lại không thể nào an tâm nghỉ ngơi, lập tức ban lệnh Ngự Lâm Quân, Đại Lý Tự cùng tra xét rõ ràng sự việc này.

Trong tình thế cấp bách như vậy, hiệu suất làm việc của bọn họ quả nhiên cực cao, ngay trong đêm đó đã trình tấu mọi tin tức chi tiết lên trước long án của Hoàng Thượng.

“Khải bẩm Hoàng Thượng, phần lớn Ngự Lâm Quân trong cung đều bị mua chuộc, chính là Hoàng Hậu!”

“Đám tử sĩ kia được nuôi dưỡng hơn hai năm, phát hiện có qua lại mật thiết với người Công Tôn gia!”

“Hoàng Thượng, kẻ chủ mưu sắp đặt vụ ám sát này, e rằng chính là Hoàng Hậu!”

Lời này vừa ra thì tức thì phe cánh Thái Tử đã lớn tiếng phản bác.

“Hoàn toàn là lời vu khống! Hoàng Hậu nương nương đã vì bảo hộ Hoàng Thượng mà vong mạng, lại dám vu oan cho người đã khuất như thế!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đế hậu phu thê tình nghĩa sâu đậm, Hoàng Hậu tuyệt đối không thể làm ra chuyện nghịch tặc như vậy!”

Thái Tử đau xót nói trong nước mắt: “Phụ hoàng, mẫu hậu không thể c.h.ế.t oan uổng thế này, Phương trắc phi và cốt nhục trong bụng cũng đã quy tiên, kính xin Phụ hoàng tra xét tường tận hành vi của kẻ nào, để đòi lại công đạo cho Mẫu hậu và cốt nhục của nhi thần...”

Thái Tử khóc than đứt ruột đứt gan.

Mẫu hậu của y đã tử vong.

Cốt nhục chưa kịp chào đời cũng đã mệnh yểu.

Y thật hận không thể lôi kẻ chủ mưu ra băm vằm thiên đao vạn quả.

Trong điện cũng có những đại thần mất đi thê tử con thơ, bọn họ cũng không cầm được nước mắt, ai oán khóc than.

“Hoàng Hậu nương nương từ bi đại thiện, không thể nào làm ra chuyện như vậy...” Một vị đại thần mở lời: “Thần phát giác hình như Bình Tây Vương đã sớm có sự chuẩn bị...”

Sở Dực bước ra, thanh âm lạnh lẽo vang vọng: “Đêm trước khi tiệc mừng thọ diễn ra, nhi thần đã nhận ra vài điểm bất thường nên mới bố trí binh lực vào hoàng cung, nhưng nhi thần không ngờ Mẫu hậu lại sắp đặt tử sĩ ám sát, bức thoái ngai vàng, dù Mẫu hậu đã quy tiên, song chứng cứ vẫn rành rành ra đó!”

“Không! Tuyệt nhiên không thể! Mẫu hậu của ta tuyệt đối sẽ không làm điều như vậy!” Thái Tử thất thanh rống lên: “Ta chính là Thái Tử, là Thái Tử phụ hoàng thân phong, tại sao mẫu hậu lại đi tranh đoạt thứ vốn dĩ đã thuộc về ta! Đây là vu hãm! Là có kẻ cố ý hãm hại! Nếu không phải Sở Dực ngươi, ắt là Sở Mặc! Chỉ có hai kẻ các ngươi mới đủ thủ đoạn giăng bày mưu kế hiểm độc như vậy!”

Tiếng gào thét của Thái Tử vang vọng khắp đại điện, rõ ràng hắn đã hóa điên loạn.

Hoàng đế chậm rãi cất lời: “Không phải Hoàng Hậu, không đời nào là Hoàng Hậu.”

Sở Dực im lặng.

Hoàng Hậu mưu tính ám sát, nhận ra thế cục tất sẽ bại vong, nàng đã thừa lúc ngàn cân treo sợi tóc, dùng một mạng của mình để đổi lấy thanh danh trong sạch cho Thái Tử.

Thái Tử được bảo hộ quá tốt, dù sự việc đã đến nông nỗi này nhưng vẫn cứ không biết gì.

Gà Mái Leo Núi

Cũng vì vậy mà hắn sẽ không bị phụ hoàng nghi kỵ.

“Cũng không phải Dực nhi.”

Hoàng đế chậm rãi thốt ra những lời ấy.

Nếu Dực nhi không sớm có phòng bị thì tất cả đã không thể vãn hồi.

Vậy chỉ có thể là...

“Sở Mặc!” Hoàng đế siết chặt tay, khớp xương lạnh lẽo trở nên trắng bệch: “Nhất định là nó!”

Sở Dực vẫn giữ im lặng.

Rõ ràng trong lòng phụ hoàng vẫn còn ân hận vì Hoàng Hậu, hắn nói thêm sẽ khiến phụ hoàng nghi ngờ.

Nếu phụ hoàng đã nhận định Sở Mặc chính là kẻ chủ mưu, vậy cứ để Sở Mặc gánh chịu tội danh ấy.

“Hoàng Hậu vì bảo hộ trẫm mà hy sinh tính mạng, truy phong Hiếu Ý Đoan Nhân Hoàng Hậu.” Hoàng đế gằn từng lời một: “Tế cáo Thái Miếu, cử hành sách thụy đại lễ...”

Tất cả đều dựa theo lễ nghi an táng tối cao nhất của hoàng thất.

Thái Tử khóc nức nở.

Khi không khí bi thương lắng xuống, một vị đại thần chậm rãi cất lời: “Cô nhi của Tiên Thái tử, Sở Thụy điện hạ vì bảo hộ Hoàng Thượng mà chưa rõ sống chết...”

Hoàng đế cất lời: “Sở Thụy có công hộ giá, khôi phục phong hiệu Trang Thân Vương, nếu có thể tìm được sinh lộ trong tử cảnh thì ban thưởng vương phủ cùng đất phong, đến Công bộ nhậm chức Tam phẩm quan, khâm thử!”

Cần phải phong thưởng trọng hậu cho người hộ giá, như vậy mới có thể khiến người tài liều mình phò tá vua trong lúc nguy nan.

Đại Lý Tự suốt đêm điều tra rõ ràng, cuối cùng đã quy hết mọi tội trạng lên đầu Cung Hi Vương Sở Mặc.

Lần binh biến ám sát này dẫn tới thương vong vô số cung nữ thái giám, mười chín đại thần mất đi sinh mạng, hơn ba mươi người bị thương, ba mươi sáu nữ quyến tử vong, hơn tám mươi nhân mạng bị thương... Tiếp theo, cả hoàng thành chìm trong tang tóc, bầu trời luôn có tiền vàng mã, đầu đường vang vọng tiếng khóc ai oán, nối dài những đội ngũ đưa linh cữu.

Đại sự trọng yếu nhất của hoàng thất lúc này chính là hậu sự của Hoàng Hậu.

Hoàng đế muốn thực hiện theo lễ nghi tối cao nhất, vì thế hoàng thất quý tộc toàn triều, cho tới quan viên Thất phẩm hèn mọn, nữ quyến và con gái các quan lại ngày nào cũng phải tiến cung tụng niệm khóc tang cho Hoàng Hậu...

Bởi vì Giác ca nhi còn quá nhỏ nên Sở Dực thỉnh cầu ân điển miễn cho Giác ca nhi khỏi phải khóc tang, nhưng Du ca nhi và Trường Sinh thì không thể tránh khỏi, ngày ngày theo phụ thân mẫu thân tiến cung, quỳ trước đại điện khóc tang cho Hoàng Hậu.

Lúc trước Thái Hậu qua đời, hoàng đế cũng không để tâm đến vậy, mọi thứ cũng chỉ làm qua loa chiếu lệ.

Hiện giờ Hoàng Hậu hoăng thệ, hoàng đế ngày nào cũng đích thân đến viếng, hoàng đế ở đó, mọi người cũng không dám qua loa đại khái, ai nấy đều khóc nức nở, đứt từng đoạn ruột.