Trong đám người, Lê Tĩnh Xu quỳ gối phía trước, khuôn diện tràn đầy hận thù.
Rõ ràng vị được Hoàng Thượng để mắt nhất chính là nàng, nhưng từ khi Hoàng Hậu thay Hoàng Thượng đỡ mũi đao kia thì mọi thứ đều thay đổi.
Sau khi Hoàng Hậu chết, Hoàng Thượng cũng không còn đoái hoài đến nàng dù chỉ một cái liếc mắt.
Mối quan hệ giữa nàng và Hoàng Thượng đã bị công khai, danh tiếng nàng đã hư hại, ắt phải có được một danh phận. Thuở ban đầu, nàng chỉ mong lọt vào hậu cung là đủ. Song giờ đây, Hoàng Hậu đã băng hà, hậu vị bỏ trống, đây rõ ràng là cơ hội trời cho của nàng. Nàng ắt phải tính toán thật kỹ lưỡng, nhất định phải ngồi lên vị trí chí cao vô thượng ấy.
Thái Tử ngơ ngác quỳ ở hàng đầu, Thái Tử Phi ở bên cạnh y, lòng đầy bi thương đốt vàng mã. Nàng rõ mười mươi, Thái Tử có thể yên ổn ở Đông Cung đều nhờ công Hoàng Hậu an bài. Giờ đây Hoàng Hậu đã tạ thế, Công Tôn gia như rắn mất đầu, e là Đông Cung sẽ khó giữ được bình yên.
Như chợt nhớ ra điều gì, bàn tay nàng đang đốt vàng mã đột nhiên khựng lại. Hoàng Hậu từng dặn dò nàng phải xử lý Ngô thứ phi. Thuở trước, Hoàng Hậu còn tại thế nên chuyện này chưa cần gấp gáp. Nhưng giờ Hoàng Hậu đã băng hà, nếu có kẻ thượng tấu chuyện của Ngô thứ phi, e rằng nàng và Thái Tử căn bản không có cách nào ứng phó.
"Điện hạ đã mấy ngày chưa dùng bữa, thần thiếp xin đi lấy ít thức dùng cho chàng."
Bất chấp Thái Tử có nguyện ý hay không, Thái Tử Phi vẫn đứng dậy, cúi đầu rời khỏi linh đường.
Nàng trực tiếp trở về chính điện Đông Cung. Từ khi Ngô thứ phi mang thai, đã cố thủ mãi trong chính viện không rời nửa bước, cậy sủng sinh kiêu, vô cùng đắc ý vênh váo. Thái Tử Phi đã sớm mong muốn xử trí.
"Bái kiến Thái Tử Phi." Tạ Phinh đứng dậy hành lễ: "Nếu không phải thiếp thân mang thai, lại thân phận thấp kém, ắt cũng sẽ đến tẫn hiếu với Hoàng Hậu nương nương."
"Người đâu!" Thái Tử Phi lạnh lùng ra lệnh: "Xiết c.h.ế.t ả ta!"
Nàng không muốn phí lời vô ích.
Hai ma ma nhanh chóng bước vào, đè chặt bả vai Tạ Phinh. Thái Tử Phi vốn nghĩ Tạ Phinh sẽ khóc lóc cầu xin, nào ngờ lại thấy Tạ Phinh nhếch môi cười quỷ quyệt: "Nếu thiếp thân đây tạ thế, e rằng Lan nhi quận chúa cũng khó bảo toàn tính mạng."
"Ngươi nói gì cơ?" Thái Tử Phi sát ý bừng bừng: "Ngươi đã làm gì Lan nhi?!"
Tạ Phinh khẽ cười: "Thuở trước Hoàng Hậu nương nương ban cho thiếp thân một gói t.h.u.ố.c độc. Thiếp thân đã dùng nó hạ t.h.u.ố.c Cung Hi Vương, khiến y uống phải mà ra tay sát hại Chu mỹ nhân." Thái Tử Phi nhất thời sửng sốt.
Chu mỹ nhân quả thật đã bị kẻ khác sát hại, nhưng Hoàng Hậu đã tra ra đó là việc làm của một cung nữ mang lòng oán hận. Nào ngờ, hung thủ lại là Cung Hi Vương? Loại t.h.u.ố.c gì mà đáng sợ đến vậy?
"Lan nhi quận chúa thấy trong tay thiếp thân có thuốc, có chút tò mò, thiếp thân mới bảo nó nếm thử một chút." Tạ Phinh nụ cười càng thêm thâm sâu: "Lan nhi quận chúa vốn háu ăn, cũng chẳng biết đã dùng bao nhiêu thứ ở chỗ thiếp thân. Nếu Thái Tử Phi sát hại thiếp thân, người sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết được những bí mật kinh người này."
"Tiện nhân! Độc phụ! Ngươi lại dám ra tay độc ác với một hài tử!" Thái Tử Phi thịnh nộ, vung tay tát liên tiếp vào mặt Tạ Phinh.
Một âm thanh từ sau vọng tới: "Ngươi đang làm gì!"
Thái Tử vọt vào trong, đẩy Thái Tử Phi ra, che chở Tạ Phinh ở phía sau: "Linh Lung đang mang cốt nhục của ta. Nếu ngươi dám động thủ với Linh Lung, ta sẽ phế bỏ ngôi vị Thái Tử Phi của ngươi!"
Thái Tử Phi chỉ cảm thấy cổ họng tanh ngọt, phun ra một ngụm m.á.u tươi. Giờ phút này, nàng không có thời gian đứng đây tranh chấp. Nàng phải nhanh chóng tìm thái y chẩn trị cho Lan nhi...
Không một ai hay biết chuyện gì vừa xảy ra tại Đông Cung.
Tình hình bên ngoài chính điện vô cùng bi thảm, tiếng khóc tang không ngớt vọng lại bên tai. Cũng may là việc khóc tang có người thay phiên, Vân Sơ và các hài tử cách một ngày sẽ đến một lượt, mỗi lượt quỳ bái một ngày.
Tang lễ kéo dài ròng rã bảy bảy bốn mươi chín ngày, ngay cả sinh thần bảy tuổi của hai đứa nhỏ cũng bị bỏ qua, đêm trừ tịch năm mới cũng bị gác lại, cứ thế quỳ gối cho đến tận cuối tháng giêng mới chấm dứt.
Gà Mái Leo Núi
Đến cuối tháng giêng, linh cữu Hoàng Hậu được đưa tang.
Văn võ bá quan tề tựu, tiễn linh cữu về hoàng lăng an táng.
Trong suốt quãng thời gian ấy, ngày nào cũng phải ăn chay, Vân Sơ đã gầy rộc đi trông thấy, song hai đứa nhỏ vẫn còn ổn vì Vân Sơ thường lén lút đút thêm thịt cho chúng.
Lúc nàng bước lên xe ngựa, bất chợt trông thấy Cung Hi Vương phi đang dắt theo hai đứa nhỏ đứng lẫn trong đoàn người.
Bây giờ Cung Hi Vương đã bị tước bỏ phong hào, giam vào địa lao, tạm thời chưa liên lụy thê nhi, nhưng ngày tháng của thê nhi hắn cũng chẳng hề dễ chịu. Ngay cả xe ngựa cũng không có, chỉ đành đi bộ theo đoàn người đưa tang, một đường tới hoàng lăng. Đứa hài tử nhỏ nhất trong số đó còn chưa đầy một tuổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vân Sơ khẽ lắc đầu, trong lòng không khỏi thở dài.
Người hoàng thất quả là như thế, lúc ra đời tận hưởng mọi vinh hoa phú quý, nhưng chỉ cần sơ suất một li thì chẳng khác gì ngã từ cửu trùng mây xanh xuống chốn địa ngục trần gian.
Ai cũng nói hài tử vô tội, nhưng hài tử sinh ra trong hoàng thất, chẳng thể nói đến sự vô tội. Khi hưởng phúc, chúng nghiễm nhiên đón nhận; khi gặp tai ương, chúng cũng đành phải gánh chịu.
Kiếp trước, Sở Dực bị người ta hãm hại mà rơi vào ngục tù, e rằng Du ca nhi cùng Trường Sinh cũng đã phải chịu đựng những cay đắng này...
May mắn thay, kiếp này đã không còn như kiếp trước.
Vân Sơ cùng hai đứa nhỏ lên xe ngựa, hòa vào đoàn người đưa ma, chậm rãi tiến về phía hoàng lăng.
Toàn bộ bá quan và dân chúng hoàng thành đều đã rời đi.
Sở Thụy vừa được phong vương, được cung nhân dìu đỡ, đứng trên tường thành, ngắm nhìn đội ngũ tang lễ chậm rãi khuất dạng nơi xa.
Sau khi cứu Hoàng đế trong yến tiệc mừng thọ, hắn ta đã được phong lại tước vị Trang Thân Vương. Vì bị thương quá nặng, dưỡng thương ròng rã bảy bảy bốn chín ngày mà vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nên hắn vẫn đang ngụ tại An Khanh Cung, tẩm cung xưa của Thái Hậu.
Hắn ta khẽ cất lời: “Ta ra cung một chuyến, không cần ai đi theo.”
Hắn ta khoác thêm một kiện xiêm y dày ấm, chỉ mang theo duy nhất một thân tín ngồi kiệu rời khỏi cung, sau đó đi thẳng đến địa lao.
Bây giờ hắn ta không chỉ là Trang Thân Vương mà còn là Đại thần Chính tam phẩm của Công bộ, trong tay nắm giữ thực quyền. Chỉ cần bỏ ra chút bạc, việc vào địa lao cũng chẳng khó khăn gì.
Cung Hi Vương Sở Mặc đang bị giam cầm trong địa lao.
Hắn ta đã không còn là Vương gia tề chỉnh, tươm tất như trước kia. Lúc này, tóc tai hắn ta bù xù, dơ bẩn; gương mặt lấm lem bùn đất, y phục tả tơi rách nát. Chỉ duy đôi mắt kia còn ánh lên chút thần thái, nhưng sâu trong đáy mắt đã ngập tràn hận ý.
Ngoài cửa nhà lao của hắn ta có một tử sĩ áo đen đang cúi đầu nói: “Vương gia yên tâm, hiện giờ hoàng thành trống rỗng, bọn thuộc hạ đã chuẩn bị chu đáo, nhất định sẽ cứu Vương gia ra...”
Cung Hi Vương trầm giọng đáp: “Là phụ hoàng bất nhân trước, chớ trách ta bất hiếu.”
Vì nghiệp lớn, hắn ta đã trù tính rất nhiều năm trời. Bên dưới vương phủ của hắn ta chất đầy binh khí cùng lương thảo.
Nếu phụ hoàng đã buộc tội ta mưu phản, chi bằng ta biến tội danh này thành sự thật. Cho dù có chết, ta cũng không thể c.h.ế.t một cách hèn mọn như vậy.
Lúc hai người đang bí mật mưu đồ đại sự thì cửa địa lao đột nhiên mở ra, ánh sáng chói lòa bất chợt rọi vào. Tên tử sĩ áo đen kia còn chưa kịp lẩn trốn, đã bị một lưỡi kiếm sắc bén vung tới, cắt phăng ngang cổ, rồi ngã xuống đất, tắt thở.
“Đã bị bắt vào đây rồi mà vẫn còn nhiều mưu đồ tính toán như vậy.” Thanh âm của kẻ đang bước tới vô cùng yếu ớt, nhưng lại mang theo sự lạnh lẽo khó tả. Hắn ta chậm rãi tiến gần: “Một lần mưu phản khiến hơn ngàn người chết, cái giá phải trả quá đắt. Tốt nhất nên dừng lại đi thôi.”
“Sở Thụy?!” Sở Mặc trợn trừng đôi mắt: “Ngươi... ngươi dám...”
Kẻ này vừa chào đời đã bệnh tật triền miên, lẽ ra phải yểu mệnh từ sớm, cớ sao vẫn còn sống đến tận bây giờ?
Huống hồ lại còn ngông cuồng đến tận địa lao t.ước đoạt mạng sống của thủ hạ thân tín nhất của y!
“Ngươi căn bản không hề bệnh tật!” Sở Mặc gằn từng chữ: “Ngươi dùng thân thể ốm yếu che mắt Thái Hậu, che mắt Hoàng Thượng, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì!”
Sở Thụy khẽ mỉm cười: “Ta chỉ là không muốn sinh linh đồ thán mà thôi.”
Y vừa nói vừa lấy một viên t.h.u.ố.c đen ngòm từ trong tay áo, đưa qua: “Uống nó đi.”
Sở Mặc lập tức lùi về phía sau, nhưng hắn đã chậm một bước.
Thuộc hạ đứng sau lưng Sở Thụy đã vươn tay túm lấy tóc của Sở Mặc, ghìm c.h.ặ.t đ.ầ.u hắn vào song sắt buồng giam.