Sau khi Hoàng Hậu nhập táng, kinh thành cũng dần trở lại vẻ tĩnh mịch như xưa.
Hiện giờ Giác ca nhi nay đã được nửa tuổi, có thể lẫm chẫm bò được một đoạn, mỗi khi được trêu ghẹo lại khúc khích cười, đúng là bảo bối cười giòn của cả nhà.
Trường Sinh chính thức bắt đầu nhập học Quốc Tử Giám, còn Khâu tiểu thư, đích thứ nữ của Binh bộ Thượng thư, được chọn làm thư đồng của y.
Nữ tử ấy chỉ học nửa ngày, buổi sáng ở Quốc Tử Giám, buổi chiều sẽ trở về phủ vẽ tranh, Tạ Nhàn cũng thường xuyên đến cùng học với nàng.
Du ca nhi càng ngày càng tiến bộ, tiểu tử ấy học theo Mạnh Thâm, ngày ngày miệt mài đèn sách, thường xuyên được Vương tiên sinh tại Quốc Tử Giám khen ngợi.
Vân Sơ nghe nói, trong lúc Hoàng Hậu nhập táng, chẳng rõ vì lẽ gì mà Cung Hi Vương Sở Mặc đang bị giam trong địa lao lại phát bệnh điên dại, cả ngày ẩn mình trong địa lao mà hồ ngôn loạn ngữ.
Sở Dực hoài nghi Sở Mặc giả điên, cố ý mời mấy vị thái y danh tiếng đến chẩn trị, kết quả lại chứng minh Sở Mặc quả thực đã điên.
Mức độ điên loạn của hắn còn nặng hơn cả bà điên nọ.
“Sở Mặc đa mưu túc trí là thế, lại chỉ vì một chút kích thích cỏn con này mà phát điên ư?” Vân Sơ ngoái nhìn nam nhân bên cạnh, hỏi: “Là ai đã ra tay?”
Gà Mái Leo Núi
Sở Dực thong thả đáp: “Ta đã sai người điều tra, Sở Thụy từng đến địa lao thăm.”
“Sở Thụy?”
Vân Sơ kinh ngạc.
Vị Vương gia ốm yếu kia từng phải dựa vào m.á.u đầu tim của thiếu nữ để giữ mạng, sau khi cứu Hoàng đế thì thân thể lại càng suy yếu hơn, vậy mà y lại đến địa lao.
Sở Mặc phát điên là do Sở Thụy?
Mục đích của việc này là gì?
“Y muốn khôi phục giang sơn của Tiền Thái Tử?”
Vân Sơ thử thăm dò.
Sở Dực lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa rõ ràng, ta vẫn luôn sai người giám sát y, nhưng chưa phát hiện điều gì dị thường.”
Phu thê hai người đang trò chuyện thì Trình tổng quản bước vào khải bẩm: “Khởi bẩm Vương gia, Vương phi, phủ Trang Thân Vương vừa gửi thiệp cưới đến.”
Sở Dực nhận lấy thiệp mời.
Vân Sơ liếc mắt nhìn qua.
Sở Thụy sắp thành thân, tân nương chính là đích nữ Tô gia ở An Định.
Nếu nàng nhớ không lầm, Tô gia An Định chính là nhà mẹ đẻ của sinh mẫu đương kim Hoàng thượng.
Gia tộc họ Tô rời khỏi kinh thành, lấy việc buôn bán làm giàu. Tuy cũng dốc sức cho hài tử đọc sách, song bao năm qua cũng chỉ có một người thi đỗ cử nhân, ngay cả tư cách chầu triều cũng chẳng có.
Hoàng thượng tuy có lòng đề bạt, song Tô gia thật sự không nên thân, căn bản chẳng thể nâng đỡ lên được.
Nếu Sở Thụy có ý tranh đoạt ngôi báu, hẳn y phải cầu thân quý nữ thế gia vọng tộc, chứ đâu thể cưới một nữ nhi thương gia như thế?
“Phụ hoàng ban giá cho hắn ta, hẳn là để giám thị.” Sở Dực bình thản cất lời: “Hắn ta cứu phụ hoàng, phụ hoàng tuy ban thưởng nhưng trong lòng cũng chẳng hề tín nhiệm hắn. Sau này, người bên gối của hắn ta chính là tai mắt đắc lực nhất của phụ hoàng.”
Vân Sơ khẽ gật đầu.
Sau khi Cung Hi Vương bị diệt, Tạ Thế An đã biệt tăm được một thời gian.
Nàng cho người đi tra tìm, lại phát hiện Tạ Thế An lặng lẽ quay về Ký Châu một mình.
Các tộc nhân Tạ gia ở Ký Châu đã sớm nuốt trọn ruộng đất cùng thôn trang mà Tạ Cảnh Ngọc đã mua sắm trước đây. Sau khi Tạ Thế An trở về, chẳng rõ hắn đã dùng thủ đoạn gì mà khiến đám tộc nhân kia cam tâm tình nguyện hoàn trả toàn bộ số tài sản ấy.
Nàng mượn tay Tạ Thế An để diệt trừ Cung Hi Vương.
Vây cánh của Cung Hi Vương vẫn còn, e rằng Tạ Thế An còn chưa dám trở lại kinh thành.
Nhưng nàng không cho rằng người như Tạ Thế An sẽ tình nguyện ở lại một thôn trang nhỏ bé tại Ký Châu.
Đang suy nghĩ, người hầu chợt vào bẩm báo: “Vương phi, Tạ Nguyên thị cầu kiến.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vân Sơ nhấp một ngụm trà: “Cho bà ta vào.”
Nguyên thị chưa bao giờ chủ động làm chuyện ác, nhưng từng việc của Tạ gia, rất nhiều chuyện đều xảy ra dưới mí mắt của Nguyên thị. Nếu Nguyên thị không hay biết thì thôi, cho dù có biết, bà ta cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Giờ đây, Nguyên thị phải gánh chịu toàn bộ tội nghiệt của Tạ gia, cũng do bà ta tự mình gieo quả đắng.
Nguyên thị rất nhanh đã được dẫn vào.
Sau lưng bà ta cõng một hài tử, chính là Tạ Thế Khang đã hơn hai tuổi nhưng còn chưa biết đi. Ánh mắt y có chút ngây dại, chỉ chăm chú đùa nghịch với những ngón tay nhỏ bé của mình.
“Bái kiến Bình Tây Vương phi.” Nguyên thị quỳ xuống thỉnh an. Sau khi Vân Sơ lên tiếng, nàng ta mới đứng dậy, câu nệ ngồi xuống ghế, gương mặt phảng phất nỗi u sầu: “Vương phi, thiếp tới là để hỏi chút chuyện. Vị Ngô thứ phi của Đông Cung Thái tử đã mệnh một rồi sao?”
Từ khi biết Phinh nhi thành người của Thái tử, tuy bà ta lo lắng nhưng cũng rất phấn khởi, bởi vì chỉ cần bà ta nhờ người truyền lời vào cung, Phinh nhi liền ban cho bà ta chút bạc.
Năm lượng, mười lượng, còn có chút trang sức, có thể giúp cả nhà vượt qua mấy tháng, còn có thể mời đại phu xem bệnh cho Khang ca nhi. Cuộc sống gia đình cũng dần khấm khá hơn.
Nhưng hai ngày nay, khi bà ta nhờ người truyền lời thì người nọ lại nói Ngô thứ phi đã chết.
Bà ta không tin, bèn vội vã chạy đến đây hỏi Sơ nhi.
“Mất tích ở hoàng lăng, không biết đã c.h.ế.t hay chưa.” Vân Sơ nhìn bà ta nói: “Tạ thái thái hỏi chuyện này làm gì?”
“Không, không có gì.” Nguyên thị ấp úng đáp: “Vậy, ngài có thể giúp ta hỏi thăm tình huống của An ca nhi không? Đã hơn một tháng rồi nó không về nhà.”
An ca nhi chẳng lưu lại đồng bạc nào, Phinh nhi cũng bặt vô âm tín. Một lão bà tử như ta ôm theo ba hài tử, biết xoay sở ra sao đây.
Vân Sơ khẽ vuốt ve ngón tay.
Thì ra Tạ Thế An về Ký Châu nhưng chưa từng báo với Nguyên thị.
Nàng dừng một chút rồi mở miệng: “Ta cũng chỉ nghe hạ nhân quen biết với Tạ Thế An thuật lại, hình như hắn trông thấy Tạ Thế An lên thuyền, hẳn là đã về Ký Châu rồi.”
Nguyên thị kinh ngạc thốt lên: “Hắn vẫn luôn không muốn trở về cố trạch, tại sao bây giờ lại một mình về đó? Hắn về làm gì? Tại sao không đưa chúng ta cùng về?”
“Chuyện này ta cũng không rõ.” Vân Sơ nhàn nhạt đáp: “Tuy đường từ kinh thành đến Ký Châu không xa, song cũng phải trải qua vài ngày đường trường gian nan. Trẻ nhỏ trong nhà còn thơ dại, không thích hợp đi đường cực khổ. Chi bằng Tạ thái thái cử Duy ca nhi về Ký Châu xem xét tình hình trước. Nếu bên đó đã thu xếp ổn thỏa, khi ấy gia quyến các vị có thể cùng về Ký Châu an cư.”
Nguyên thị vốn là người Ký Châu, từ lâu đã ngày đêm mơ ước được trở về cố hương.
Thế nhưng, nàng lại lo sợ những kẻ dưới trướng Vân Sơ có thể nhìn lầm. Bởi vậy, nàng vội vã trở về phủ, đôn đốc Tạ Thế Duy tức tốc về Ký Châu một chuyến.
Tạ Thế Duy đã mười một tuổi, sắp bước sang tuổi mười hai, thân hình đã cao lớn hơn Nguyên thị khá nhiều.
Hắn vừa nghe Nguyên thị nói Tạ Thế An đã trở về Ký Châu thì lập tức thốt lời: “Chắc chắn đại ca muốn độc chiếm ruộng đất và thôn trang ở Ký Châu! Cháu cũng là cốt nhục của Tạ gia, tuyệt không thể để hắn được toại nguyện. Tổ mẫu, xin người mau cấp cho cháu lộ phí, cháu nhất định phải đích thân đi một chuyến xem xét tình hình!”
Nguyên thị dặn dò: “Đại ca con cũng chỉ vì sinh hoạt của người già trẻ nhỏ trong nhà. Con đừng có gì cũng tranh giành với huynh ấy. Sau khi con về đó, nếu bên kia đã thu xếp ổn thỏa thì viết thư cho ta, ta sẽ đưa Doãn ca nhi và Khang ca nhi cùng về đó an cư.”
Dù nàng nói gì, Tạ Thế Duy cũng chỉ gật đầu qua loa.
Nguyên thị mau chóng đến phòng quản sự, dự định chờ bên Ký Châu ổn định sẽ bán đi phủ đệ của Tạ gia ở kinh thành...
Thoáng chốc đã đến tháng ba.
Sự kiện ám sát vào cuối năm trước đã lùi vào dĩ vãng, kinh thành lại trở về vẻ phồn vinh náo nhiệt như thuở xưa.
Thế cục trên triều biến động đã ảnh hưởng sâu sắc đến hậu cung. Hoàng hậu hoăng thệ, lục cung vô chủ, Bệ hạ đã giao phượng ấn cho Vân phi. Hiện giờ, Vân phi chính là người quản lý mọi sự vụ trong hậu cung.
Dân gian đều đồn đãi rằng Bệ hạ có ý định phong Vân phi làm Hoàng hậu.
Thứ nhất, Vân phi xuất thân từ Vân gia, là đích trưởng nữ danh giá, gia thế hiển hách, không hề kém cạnh.
Thứ hai, Vân phi đã sinh hạ Bát hoàng tử, chiếu theo lẽ “mẫu bằng tử quý”, nàng hoàn toàn có thể đảm đương vị trí mẫu nghi thiên hạ.
Thứ ba, nhìn khắp hậu cung, quả thật không tìm ra vị giai nhân thứ hai nào xứng đáng với vị trí chí tôn của Hoàng hậu.
Mỗi năm mùa xuân, cố Hoàng hậu đều tổ chức tiệc ngắm hoa. Vân phi cũng noi theo lệ cũ mà tổ chức yến tiệc.
Vân Sơ đưa Trường Sinh cùng nhau vào cung ngắm hoa.