Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 395



Năm Người tuổi mười lăm mười sáu, trong một lần yến hội đã nhất kiến chung tình với Lê đại tiểu thư Tĩnh Xu. Sau lần gặp mặt định mệnh ấy, Người chủ động viết thư, sai người đưa đến Lê gia. Từ đó, hai người thường xuyên thư từ qua lại. Ký danh của Người là “Nhị Lang”, còn ký danh của nàng là “Lê Tĩnh Xu”. Người còn khắc sâu ba chữ này hơn cả tên húy của bản thân mình.

Chỉ là sau này Lê Tĩnh Xu bị thương ở tay phải, không thể viết chữ được nữa, đã bẵng đi một thời gian dài Người không được nhìn lại nét chữ của nàng.

Mà thư pháp trên phong thư này lại giống hệt chữ viết trong những phong thư cũ kỹ mấy mươi năm về trước.

Nếu quả thật là do vị phu nhân này tự tay viết, vậy thì...

Hoàng thượng nhìn sang Lê Tĩnh Xu: “Nàng có nhớ lần đầu chúng ta tương phùng, đã cùng ngâm hai câu thơ nào chăng?”

Gà Mái Leo Núi

Lê Tĩnh Xu khẽ sững sờ.

Bởi ả vốn chẳng phải người từng gặp gỡ Người thuở ấy nên ả cũng không biết hai câu thơ đó là gì.

Ả từng hỏi Tĩnh Xu thật rất nhiều chi tiết, nhưng Tĩnh Xu thật chưa bao giờ nói mình từng đối đáp thi ca với Hoàng thượng.

Ả ấp úng đáp lời: “Chuyện đã ba bốn mươi năm, thiếp... thiếp không còn nhớ rõ nữa.”

Lúc này, Vân Sơ lạnh giọng cất lời: “Tri thùy tiện thị tri âm giả, thả tác nham khê tuyết cảnh khan.”

Hoàng thượng kinh ngạc: “Sao con biết?”

“Phụ hoàng, nhi tức chỉ là thuật lại mấy chữ mà vị phu nhân kia vừa viết ra mà thôi.” Vân Sơ vừa nói vừa chỉ tay về phía ấy.

Hoàng thượng nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy vị phu nhân ấy đã viết một hàng chữ, không phải là ba chữ “Lê Tĩnh Xu” mà là một hàng thơ.

“Tri thùy tiện thị tri âm giả, thả tác nham khê tuyết cảnh khan.”

Năm đó, Người và nàng gặp nhau trong tiệc yến mùa đông trong cung, giữa trời tuyết trắng xóa. Bọn họ đã dùng hai câu thơ này để làm quen, sau đó là khắc định tâm đầu ý hợp.

Hoàng thượng vội vàng bước xuống thềm ngọc: “Là nàng, nàng chính là Tĩnh Xu!”

“Nhị Lang!”

Nước mắt của vị phu nhân tuôn trào như suối.

Hoàng thượng đưa tay ôm chặt nàng vào lòng.

Bọn họ gặp nhau lần đầu năm mười mấy tuổi, sau đó vẫn luôn dùng thư từ qua lại, mãi đến khi nàng cập kê thì bọn họ mới gặp lại, khi đó đã là bốn năm sau.

Người yêu nàng thơ đầy thi vị trong từng phong thư thuở ấy, là nữ tử mà Người hằng mong muốn được ở cạnh bên, vậy mà Người lại quên bẵng dung nhan của người mình thương.

Người đáng chết! Quả thật đáng c.h.ế.t muôn phần!

“Hoàng thượng, thiếp mới là Tĩnh Xu!” Lê Tĩnh Xu thất thanh gào lên: “Ả ta chỉ là một kẻ điên loạn! Một mụ điên không rõ nguồn gốc! Sao Hoàng thượng lại tin tưởng ả ta!”

Sở Dực bước tới, lạnh giọng cất lời: “Tên thật của Cẩm phu nhân hẳn phải là Lê Tĩnh Hoa chứ nhỉ?”

“Thiếp... thiếp...”

Lê Tĩnh Xu... không, hiện tại phải gọi là Lê Tĩnh Hoa. Ả thật không thể ngờ được đến cả tên thật của ả cũng bị điều tra ra được.

Sau khi ả trở về Lê gia đã trực tiếp thay thế Lê Tĩnh Xu trở thành Lê đại tiểu thư, sau đó lại đến chùa miếu lễ Phật, tiếp đến lại gả vào phủ Quốc Công... việc này ngoại trừ phụ mẫu của ả và lão phu nhân thì toàn bộ Lê gia, ngay cả một người cũng không hay biết, lẽ nào...

“Vì đạt được mục đích, bà đã đẩy Lê Tĩnh Xu vào cảnh sống u tối hơn ba mươi năm ròng, bức điên một người vốn đang an ổn chốn nhân gian!” Vân Sơ lạnh lùng cất lời: “Bà cướp đi thân phận đích tiểu thư của nàng ấy! Bà cướp đoạt người nam nhân nàng ấy gửi gắm thâm tình! Bà tước đoạt cả cuộc đời cùng sự tự do của nàng ấy! Sao bà có thể sống thanh thản, an nhiên đến vậy, điều ấy thật bất công với nàng ấy biết bao!”

“Nói bậy! Ngươi nói bậy!” Lê Tĩnh Hoa bị lời lẽ bất ngờ đó làm cho trở tay không kịp, đầu óc nhất thời rối bời, hỗn loạn: “Ta là Lê Tĩnh Xu, chính là ta! Hoàng Thượng, ngài đã từng nói ngài yêu ta nhất, ngài cũng hứa sẽ bảo hộ ta cả đời, ngài không thể chỉ vì vài câu nói đơn giản này mà phủ nhận toàn bộ con người ta!”

Hoàng đế khẽ nhắm mắt lại.

Người từng băn khoăn vì sao người con gái hiền lương thục đức trong những bức thư năm nào lại dần đ.á.n.h mất bản tính thiện lương.

Bà ta nói nhi nữ Quốc công phủ vô lễ với bà ta, thỉnh cầu người xử lý đám nhi nữ đó, người đã làm theo.

Bà ta nói vài vị quý nữ xem thường bà ta, người cũng trừng phạt bọn họ.

Bây giờ ngẫm lại, người đáng lẽ phải sớm nhận ra Tĩnh Xu chân chính há có thể làm ra chuyện độc ác đến thế. Quá nhiều manh mối đã bày ra trước mắt, tại sao người lại không phát hiện ra, để Tĩnh Xu chịu khổ nhiều năm như vậy…

Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chư vị khách khứa trong yến tiệc đều thất thần, ngây dại.

Khoảnh khắc tĩnh lặng trôi qua, mọi người lại bắt đầu bàn tán xôn xao.

“Hơn ba mươi năm trước, ta đúng là có nghe nói Lê đại nhân có một ngoại thất, chẳng qua còn chưa công khai thì Lê phu nhân đã qua đời, sau đó Lê đại nhân nhanh chóng tục huyền, thì ra là cưới vợ lẽ của mình!”

“Cưới vợ lẽ cũng thôi đi, nhưng lại để nữ nhi xuất thân ti tiện của ngoại thất đ.á.n.h tráo thân phận đích trưởng nữ đại tiểu thư, thật chẳng ra thể thống gì!”

“Mấy năm nay, bà ta dựa vào ân sủng của Hoàng Thượng mà tác oai tác quái, Quốc công sớm quy tiên, nam đinh trong phủ lại chẳng còn, e rằng việc này khó thoát khỏi liên can đến bà ta!”

“Lê tiểu thư chân chính thật là quá thảm, bị người ta bức điên rồi giam cầm suốt ba mươi năm!”

“Đúng là độc phụ tàn nhẫn!”

“…”

Đủ loại chỉ trích vọng vào tai Lê Tĩnh Hoa.

Bà ta gắt gao siết chặt bàn tay, thúc đẩy cổ trùng trong cơ thể phát tác.

Vừa kích động cổ trùng, bà ta vừa đi đến trước mặt Hoàng đế, khóc lóc t.h.ả.m thiết, lệ rơi như mưa hoa lê: “Mặc kệ chân tướng ba mươi năm trước là gì, nhưng người chân chính ở bên cạnh Hoàng Thượng ba mươi năm qua chính là ta! Là ta an ủi khi Hoàng Thượng buồn lòng, là ta dù luân thường đảo điên cũng nguyện bảo hộ đoạn tư tình với Hoàng Thượng, là ta…”

Vân Sơ để ý thấy sắc mặt của Hoàng đế dần dần buông lỏng.

Nàng nhàn nhạt ngắt lời Lê Tĩnh Hoa: “Ngươi sai rồi, người bầu bạn cùng phụ hoàng ba mươi năm qua, ấy là Hoàng Hậu nương nương! Sở dĩ ngươi có thể vào Dưỡng Tâm Điện ở chính là vì ngươi đã tự thân đ.â.m một nhát, vu oan giá họa cho Hoàng Hậu nương nương! Ngươi tư chất kém cỏi, đức hạnh chẳng bằng Hoàng Hậu đã đành, ngươi còn dám vấy bẩn tình cảm thanh thuần như băng ngọc của phụ hoàng và Lê đại tiểu thư, ngươi nói những lời này cũng chỉ càng khắc sâu thêm tội ác tày trời của ngươi.”

“Ngươi!”

Lê Tĩnh Hoa trợn mắt tức giận.

Bà ta bỗng nhiên hối hận.

Hối hận bản thân do lòng đố kỵ với Vân Sơ nên mới cấu kết cùng Phương trắc phi hãm hại nàng.

Bà ta há ngờ Vân Sơ lại là kẻ thù tất báo, chuyện đã qua lâu như vậy nhưng vẫn còn muốn quay lại c.ắ.n trả bà ta một đòn.

Nếu không phải Vân Sơ chặn ngang thì tiện tỳ Lê Tĩnh Xu đó căn bản sẽ không có cơ hội diện kiến Hoàng đế lần nữa.

Nhưng bà ta dù hối hận cũng đã muộn màng.

Thị nghe thấy một âm thanh quen thuộc, từng chữ từng chữ lạnh lùng thờ ơ: “Kéo thị ra ngoài, trượng sát!”

Lê Tĩnh Hoa trợn tròn đôi mắt.

Đầu gối thị như nhũn ra, muốn há mồm xin tha.

Thị biết tính tình của Hoàng Thượng, chỉ cần thị chịu hạ mình, không bận tâm thể diện thì ắt hẳn có thể khiến Hoàng Thượng hồi tâm chuyển ý.

Nhưng Sở Dực không cho thị bất kỳ cơ hội nào.

Ánh mắt lạnh lùng của hắn liếc sang, hai Ngự Lâm Quân bước lên, một người ghìm chặt bả vai Lê Tĩnh Hoa, một người bịt miệng thị, kéo ra ngoài.

“Ô ô ô!”

Lê Tĩnh Hoa liều mạng giãy giụa.

Nhưng một nữ nhân tuổi ngũ tuần như thị sao có thể địch lại thị vệ trẻ tuổi, thị cứ như vậy mà bị kéo xuống dưới.

Lê Tĩnh Xu đích thực khóc lớn, bởi vì cảm xúc biến chuyển quá nhanh nên khóc đến hôn mê bất tỉnh.

“Mau tuyên thái y!”

Hoàng đế trực tiếp bế Lê Tĩnh Xu lên, ôm nàng chạy về phía đại điện.

Mọi người ở lại đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại bắt đầu xì xào bàn tán.

“Sơ nhi, nếu không phải con đã sớm mưu tính thì chắc ta đã bị đày vào lãnh cung thật.” Vân phi sợ hãi mở miệng: “Thật không ngờ Cẩm phu nhân này lại là Lê Tĩnh Xu giả mạo, ai có thể nghĩ đến chân tướng lại là như vậy... Chân tình của Hoàng Thượng đều bị ném cho ch.ó ăn! Vị Lê đại tiểu thư đích thực kia thật đáng thương thay, ai.”

Vân Sơ cũng thở dài một hơi: “Chứng điên của người ấy thật khó lòng trị khỏi, mong phụ hoàng có thể bảo toàn nửa đời sau của người, không để người phải chịu thêm sỉ nhục nào nữa.”