Lê Tĩnh Xu cũng sửng sốt hồi lâu.
Nàng ta rõ ràng đã dùng cổ trùng để khiến Hoàng Thượng vô điều kiện đứng về phía mình, cớ sao Người lại chỉ đơn giản thu hồi phượng ấn như thế?
Vân phi ngẩng đầu nhìn Bệ hạ ngự trên cao.
Dường như có thần giao cách cảm, Bệ hạ cũng đưa mắt nhìn về phía nàng, người khẽ thất thần, đoạn cất lời phán: “Vân phi thất đức, lập tức biếm vào lãnh cung...”
Lời người vừa dứt, chúng thần dưới điện đã bắt đầu xôn xao bàn tán.
Gà Mái Leo Núi
Dẫu biết giờ phút này không nên nghị luận, song họ vẫn không nhịn được mà châu đầu ghé tai.
“Trời ạ, Vân phi là đích trưởng nữ Vân gia, vậy mà Bệ hạ lại vì một mệnh phụ khác họ mà biếm nàng vào lãnh cung, quả là quá đỗi hoang đường!”
“Hơn nữa Vân phi cũng chẳng làm gì sai trái, căn bản không phạm lỗi lầm gì, cớ sao lại nói là thất đức? Phải chăng đắc tội Cẩm phu nhân là thất đức sao?”
“Ta rốt cuộc cũng đã thấu hiểu vì sao Bệ hạ mãi không ban cho Cẩm phu nhân danh phận, chẳng lẽ là muốn đưa Cẩm phu nhân lên ngôi Hoàng hậu?”
“Cẩm phu nhân có tư cách gì mà làm Hoàng hậu? Chẳng qua là kẻ không tam thư lục lễ đã vào cung ở, chẳng màng lễ pháp! Lại còn không sinh hạ hoàng nhi, công chúa cho Bệ hạ, không có bất kỳ công cán gì với hoàng thất! Ả ta dám vọng tưởng đến ngôi vị đó sao, thật là nực cười!”
“Nhỏ giọng chút đi, coi chừng Bệ hạ trị tội ngươi đó!”
“...”
Vân phi tức thì ngây dại.
Trước khi yến hội bắt đầu, nàng còn thỏ thẻ với Sơ nhi rằng mình nguyện tranh ngôi Hoàng hậu.
Nhưng tất cả còn chưa bắt đầu đã phải chấm dứt.
Trong mắt Bệ hạ, nàng còn chẳng bằng một đầu ngón tay của Cẩm phu nhân...
Vị Ngô quý nhân khởi tố ban đầu đã cứng đờ người.
Nàng không ngờ Bệ hạ chẳng màng tra rõ chân tướng đã biếm Vân phi vào lãnh cung.
Vậy kẻ cáo trạng như nàng chẳng phải đang...
Sự lạnh lẽo dần dần chạy dọc sống lưng Ngô quý nhân.
Lê Tĩnh Xu nhếch môi cười.
Bệ hạ càng để ý đến nàng thì tác dụng của cổ trùng càng mạnh, vu nữ Tây Vực kia quả nhiên không lừa nàng.
Nàng đưa tay vuốt tóc, trấn áp cổ trùng đang kích động trong tâm trí.
Nàng phải tìm một thời cơ thật tốt để Bệ hạ phong nàng làm hậu...
Trong lúc nàng còn đang chìm đắm trong mộng tưởng, một bóng người đột nhiên đứng dậy.
Là Vân Sơ.
Nàng bước ra, đi đến dưới bậc thang, quỳ xuống bên Vân phi mà nói: “Nhi tức có một bức thư muốn tấu trình, kính xin phụ hoàng xem qua.”
Cao công công đi xuống bậc thang, nhận lấy phong thư rồi cung kính đặt vào tay Bệ hạ.
Ai nấy đều cho rằng đây là bức thư do Trụ Quốc đại tướng quân kiêm Đại tư mã tự tay viết. Vân phi là thân muội muội của Đại tướng quân, có Đại tướng quân đứng ra bảo đảm, hẳn là Bệ hạ sẽ không biếm Vân phi vào lãnh cung nữa.
Lê Tĩnh Xu cười lạnh.
Cho dù Vân Tư Lân đích thân tới cũng vô dụng. Có cổ trùng đây, trong lòng nàng muốn gì, Bệ hạ sẽ thực hiện theo nấy.
Nhưng lại thấy sắc mặt Bệ hạ đột nhiên biến đổi, người nhìn về phía Vân Sơ hỏi: “Thư này từ đâu ra?”
Vân Sơ chậm rãi cất lời: “Là một nữ tử xưng danh Lê Tĩnh Xu viết cho nhi tức, nhờ nhi tử chuyển cho Nhị Lang của nàng ta.”
“Cái gì?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bệ hạ đột nhiên đứng phắt dậy.
Sắc mặt Lê Tĩnh Xu tức khắc thay đổi.
Lê Tĩnh Xu đích thực... đã phát điên từ ba mươi năm trước, bị nàng ta giam giữ tại thôn trang ngoài ngoại ô kinh thành. Ngày ngày bị giam cầm càng khiến nàng điên loạn nặng nề hơn. Nàng ta từng mời thái y tới xem qua, thái y nói kẻ tiện nhân đó đã hoàn toàn điên rồi, không cách nào chữa khỏi.
Bởi vậy mà nàng ta đã thả lỏng cảnh giác. Hơn một năm trước, kẻ điên đó đã đào tẩu.
Nàng ta cho người tìm kiếm khắp nơi nhưng lại không tìm thấy. Nàng ta nghĩ ắt hẳn kẻ điên đó đã vong mạng. Cho dù chưa c.h.ế.t thì một kẻ điên cũng chẳng thể sống được bao lâu.
“Phụ hoàng có muốn gặp người viết thư một lần không?”
Vân Sơ chậm rãi mở miệng hỏi.
Kể từ ngày trở về sau yến hội ở Lê gia, nàng đã sớm biết Cẩm phu nhân kia chính là kẻ giả mạo Lê Tĩnh Xu.
Song tình hình cụ thể ra sao, nàng lại chẳng thể đoán định. Bởi vậy, nàng liền cho người đưa vị nữ tử điên loạn kia về vương phủ. Nàng đích thân bầu bạn, khéo léo trò chuyện, cuối cùng trong những lời nói càn, lại vô tình chạm đến mấu chốt sự tình.
Thì ra năm Lê Tĩnh Xu tròn mười ba tuổi, trong một buổi cung yến, nàng đã nhất kiến chung tình với Hoàng Thượng. Kể từ lần gặp mặt định mệnh ấy, hai người họ bắt đầu thầm trao đổi thư từ.
Những bức thư cứ thế đi đi về về, mãi cho đến khi Lê Tĩnh Xu mười sáu tuổi, mọi sự vẫn êm đẹp như ý.
Cho đến một ngày nọ, mẫu thân Lê Tĩnh Xu bất đắc kỳ tử. Nàng mới hay, hóa ra phụ thân đã sớm nuôi ngoại thất bên ngoài, thậm chí còn có một tiểu muội chỉ nhỏ hơn nàng hai tháng tuổi.
Người ngoại thất kia dẫn theo tiểu muội nghênh ngang tiến vào phủ, còn nàng thì đột nhiên lâm trọng bệnh, cứ thế bị giam lỏng trong miếu hoang của Lê gia.
Chính từ khoảnh khắc ấy, nàng đã hoàn toàn đ.á.n.h mất tự do.
Cứ cách mấy ngày, vị muội muội cùng cha khác mẹ kia lại ép buộc nàng viết thư, mãi cho đến khi nàng hoàn toàn phát cuồng, chuyện thư từ này mới chấm dứt...
Vị nữ tử điên loạn này đã phát cuồng đến độ thâm căn cố đế. Ngô Vân dựa theo phương t.h.u.ố.c của thần y trị liệu hơn một năm, nhưng cũng chỉ khiến nàng ta không còn công kích người khác.
Nàng khéo léo dụ dỗ, cuối cùng cũng khiến vị nữ tử điên loạn kia viết được một phong thư.
Vốn dĩ nàng định chờ cung yến kết thúc sẽ cùng Sở Dực tấu trình chuyện này với Hoàng Thượng.
Nhưng nếu Lê Tĩnh Xu đã dám gây sự, vậy thì cứ khiến ả thân bại danh liệt trước mặt bàn dân thiên hạ!
“Phụ hoàng, người viết thư ấy nói bà ta muốn gặp Nhị Lang của bà ta một lần.”
Vân Sơ vừa dứt lời, Lê Tĩnh Xu lập tức lên tiếng: “Kẻ nào dám cả gan giả mạo thiếp, Hoàng Thượng? Nhất định phải bắt lấy người này, thẩm vấn cho ra nhẽ!”
Hoàng Thượng nhìn lá thư, ánh mắt trầm xuống. Ngài trầm ngâm chốc lát, đoạn cất lời: “Tuyên kẻ này vào điện.”
Lê Tĩnh Xu lập tức hoảng loạn.
Ả ta chẳng kịp màng suy tính, vội vàng tiến lên vài bước, đối diện với ánh mắt Hoàng Thượng, song lại vô ích.
Ả ta nhớ rõ lời vu nữ Tây Vực từng nói, chỉ có tình cảm thuần khiết mới có thể khiến cổ trùng phát huy hiệu nghiệm. Bất kể là tình thân, tình yêu hay tình hữu nghị... chỉ cần hai bên có tình cảm ràng buộc là được. Song, chỉ cần đối phương nảy sinh hoài nghi, cổ trùng sẽ chẳng thể khống chế họ được nữa.
Ả ta còn chưa kịp nghĩ ra đối sách, đã thấy hai Ngự Lâm Quân áp giải một nữ tử dung nhan thanh nhã tiến vào.
Lê Tĩnh Xu suýt chút nữa đã không nhận ra đây là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của mình, bởi lẽ mỗi lần ả ta đến gặp, tiện nhân này đều trong bộ dạng đầu bù tóc rối, thân tàn ma dại, khắp người dơ bẩn...
Ả ta đ.á.n.h giá kỹ lưỡng người đang tiến đến, mà người kia cũng đã trông thấy ả ta.
Vị nữ tử điên loạn kia vốn đang an tĩnh, chợt thấy dung nhan Lê Tĩnh Xu thì bỗng nhiên phát cuồng, trong miệng phát ra tiếng gào rú như dã thú, không màng tất cả lao thẳng về phía Lê Tĩnh Xu.
Hai Ngự Lâm Quân vội vàng giữ chặt nàng ta.
“Rõ ràng là kẻ điên!” Lê Tĩnh Xu hoảng hốt đến nỗi ôm ngực, vội kêu lên: “Hoàng Thượng, năm kia Phương Trắc phi sảy thai, thiếp đã ra mặt làm chứng nên chọc giận Bình Tây Vương phi, khiến nàng ta ghi hận đến tận bây giờ, mới sai người tìm một kẻ điên đến giả mạo thiếp, còn muốn kẻ điên này hãm hại tính mạng thiếp, xin Hoàng Thượng phân xử công minh!”
Có lẽ là nghe thấy được hai chữ "Hoàng Thượng", vị nữ tử điên loạn kia dần dần an tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn người đang ngự ở thượng tọa.
Nàng mấp máy cánh môi, thần sắc lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Nhị Lang... Là Nhị Lang thật sao? Người đã già rồi, thiếp cũng đã già rồi, nhưng đôi mắt của Người vẫn trong như ngọc bích thuở nào, Người vẫn là thiếu niên hằng in sâu trong trái tim thiếp. Quả không sai! Tuyệt không sai chút nào...”
Hoàng thượng bỗng thẫn thờ, như hồn vía đã lạc về chốn xa xăm.
Người gắng sức kiềm nén bao nỗi xúc động đang trào dâng trong lồng ngực, chậm rãi cất lời: “Người đâu, mang giấy bút tới đây, để... để vị phu nhân này viết ba chữ Lê Tĩnh Xu.”