Đây là lần đầu tiên người nhận ra bản thân không xứng đáng với vị trí Thái tử.
Cho tới nay, mọi việc đều có mẫu hậu gánh vác thay người, giúp người xử lý đủ thứ đại sự. Giờ đây, người chỉ còn lại một mình, bỗng thấy bản thân chẳng biết xoay xở ra sao.
Đương nhiên, thuộc hạ của người cũng có kẻ tài, như Thái phó, Thái sư, Thái bảo. Song mỗi người một kiến nghị, khiến người chẳng biết nên nghe lời ai.
Trong lòng người cảm thấy vô cùng bối rối.
Người quả thực vô dụng.
Người nhớ lão tam từng nói, mẫu hậu đã dùng mạng của người để đổi lấy sự áy náy của phụ hoàng.
Người cũng muốn sống an ổn, không muốn bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu này mà cả ngày chỉ biết nơm nớp lo sợ.
“Phụ hoàng!” Thái tử xốc áo bào quỳ mọp xuống, lưng thẳng tắp, cất tiếng thưa: “Từ khi mẫu hậu thăng hà, trong mộng, nhi thần đều thấy mẫu hậu nhắc lời muốn du lãm sơn hà Đại Tấn. Nhi thần vốn bất hiếu, khi mẫu hậu còn sinh thời đã chẳng thể vẹn tròn đạo hiếu, nay chỉ mong được thay người hoàn thành tâm nguyện này! Nhi thần từ trước đến nay vốn dốt nát, văn chương chẳng bằng nhị đệ, võ nghệ cũng thua kém tam đệ, mọi sự đều phải nhờ cậy mẫu hậu quán xuyến. Mẫu hậu thăng hà, nhi thần nào còn tâm sức lẫn năng lực để tiếp tục đảm đương ngôi vị trữ quân? Nhi thần kính xin phụ hoàng phế bỏ tước vị Thái tử của nhi thần!”
Lời này vừa dứt, tựa như giọt nước hắt vào chảo dầu đang sôi sùng sục, tức thì làm dậy lên những âm thanh xôn xao.
“Cái gì? Ta có nghe nhầm chăng, Thái tử tự xin hủy bỏ tước vị?”
“Thái tử là đích trưởng tử, chưa từng phạm bất kỳ trọng tội nào, lẽ nào lại có thể phế bỏ được?”
“Thái tử, mau tâu với Hoàng thượng rằng Người vừa nói những lời hoang đường thôi!”
“Thái tử điện hạ...!”
Gà Mái Leo Núi
Quan viên phe Thái tử, ai nấy đều toát mồ hôi hột.
Mấy ngày qua Thái tử giám quốc, tuy có một vài sơ suất nhỏ, song cũng không hề gây ảnh hưởng lớn đến toàn cung, càng không thể gây họa lớn. Lại có bọn họ giám sát chặt chẽ, Thái tử dù tầm thường chút cũng chẳng hề hấn gì.
Bọn họ vạn lần chẳng ngờ, Thái tử lại dám làm ra trò hề này trước bá quan văn võ, đường đường thỉnh cầu Hoàng thượng phế bỏ tước vị của mình.
Từ xưa đến nay, trải mấy trăm ngàn năm lịch sử, có Hoàng hậu tự xin phế vị nhưng tuyệt nhiên chưa từng có Thái tử nào dám tự mình thỉnh cầu phế bỏ. Thật là trò cười cho thiên hạ!
“Phụ hoàng, nhi thần cho rằng trữ quân ắt phải là người tài đức vẹn toàn, có năng lực quán xuyến giang sơn.” Thái tử quỳ dưới đất nói: “Nói tóm lại, người đó không phải là nhi thần. Còn xin phụ hoàng thành toàn cho nhi thần, để nhi thần được mang theo thê tử, ấu nhi vân du sơn thủy Đại Tấn, hoàn thành tâm nguyện của mẫu hậu!”
Hoàng đế khẽ nắn vuốt ngón tay, hồi lâu sau mới cất lời: “Ngươi đã suy nghĩ kỹ càng chưa? Nên biết rằng, quân vô hí ngôn, một khi trẫm đã phế ngươi, thì việc này sẽ không còn đường cứu vãn nữa đâu!”
Thái tử cúi đầu, kiên định đáp: “Nhi thần đã cân nhắc kỹ càng, kính xin phụ hoàng hạ chỉ!”
Hoàng đế lặng lẽ quan sát hắn.
Đây là Hoàng tử đầu tiên của người, ngay từ khi chào đời đã được phong Thái tử, dọn vào Đông cung.
Về sau, người dần nhận ra Thái tử quá đỗi tầm thường: đọc sách chẳng bằng kẻ khác, học võ lại càng không có thiên phú, mọi phương diện đều chẳng thể bì kịp ai.
Thế nhưng, Thái tử là đích trưởng tử, lại có Hoàng hậu thay người trù tính mọi việc, người vẫn lặng lẽ chờ đợi, mong một ngày Thái tử sẽ trở nên ưu tú hơn.
Nào ngờ, người chưa kịp đợi Thái tử trưởng thành, đã chính tai nghe được lời thỉnh cầu tự phế vị của hắn.
Một kẻ ngay cả bản thân mình còn dám từ bỏ, há có thể làm nên thành tựu lớn lao chăng?
Hoàng đế lòng đầy thất vọng.
“Tuyên! Lập tức phế bỏ tước vị Hoàng Thái tử! Phong Thái tử làm Nhân Vương, ban thực ấp. Khâm thử!”
“Nhi thần khấu tạ phụ hoàng! Phụ hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Thái tử dập đầu ba tiếng, âm vang khắp đại điện.
Trong khoảnh khắc ấy, hắn bỗng thấy lòng mình như được giải thoát.
Chẳng cần lo lắng bị người đời ám toán.
Chẳng cần sợ hãi những người bên cạnh cứ thế bỏ mình.
Cũng chẳng cần tiếp tục mưu toan hãm hại huynh đệ thủ túc nữa.
Ngày thứ ba sau khi Thái tử phế vị, hắn đã dẫn theo thê tử, ấu nhi cùng thị thiếp đến đất phong.
Vân Sơ thầm bội phục quyết định dứt khoát của Thái tử. Nếu không, e rằng hắn sẽ mãi mãi bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực này, kết cục có lẽ cũng chẳng khá hơn kiếp trước là bao.
Dân chúng trên phố cũng bàn tán xôn xao về chuyện Thái tử bị phế.
Khắp các trà lâu tửu quán trong kinh thành, đâu đâu cũng nghị luận về sự việc phế truất Thái tử.
“Tuy Thái Tử chẳng mấy tài đức xuất chúng, nhưng dù sao cũng là đích trưởng tử, ta quả thực khó hiểu vì sao chàng lại tự thỉnh phế vị.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Hoàng hậu đã băng hà, Thái Tử chịu đả kích lớn, hơn nữa hai vị trắc phi, thứ phi đang m.a.n.g t.h.a.i cũng lần lượt lâm nạn qua đời, hẳn là chàng chẳng muốn chứng kiến thêm nhiều sinh linh vong mạng vì vương quyền tranh đoạt.”
“Thái Tử vẫn quá đỗi đơn thuần. Thân phận của chàng đã định sẵn phải sa vào vòng xoáy quyền lực đó, sau khi tân đế đăng cơ, kẻ đầu tiên phải chịu họa diệt thân tất yếu sẽ là chàng.”
“Chậc, các ngươi nói xem, Hoàng thượng sẽ lập ai làm tân Đông Cung Thái Tử?”
“Nay chỉ còn lại vài vị hoàng tử, song duy chỉ Tam hoàng tử Bình Tây Vương là tư chất hơn người.”
“Bình Tây Vương kiêu dũng thiện chiến, tiêu diệt toàn bộ hãn phỉ Đại Tấn, lẽ nào một kẻ vũ phu lại có thể làm Thái Tử sao?”
“Ngươi xem lời ngươi nói kìa, hoàng đế khai quốc của Đại Tấn chẳng phải cũng là vũ phu đó sao, hà cớ gì lại không được?”
“...”
Sau khi Thái Tử bị phế, cả bách tính khắp phố phường lẫn quan lại trong triều đều bàn luận về việc lập tân Thái tử. Mỗi khi lâm triều, đều có người đứng ra khẩn cầu lập Đông Cung Thái Tử.
Thế nhưng, Hoàng thượng vẫn chưa biểu lộ thái độ.
Hơn nữa, bệnh tình của Hoàng thượng dường như ngày một trầm trọng hơn. Thời gian lâm triều mỗi ngày cũng rút ngắn đi nửa canh giờ, quần thần dẫu có việc muốn tấu trình cũng đành nén lại trong lòng.
Thời gian thoáng chốc đã đến ngày đại hôn của Trang Thân Vương Sở Thụy.
Kể từ yến tiệc mừng thọ, sau khi Sở Thụy có công cứu giá, lại được sắc phong Vương gia, còn được ban cho phủ đệ, chính là phủ An Tĩnh Vương khi xưa.
Vương phủ được trùng tu trang hoàng chẳng còn vẻ xa hoa tráng lệ thuở trước, mà nay lại trở nên u tĩnh, trang nhã, thoát tục.
Đèn lồng đỏ được treo khắp nơi, song cửa, vách tường dán đầy song hỉ, khách khứa tấp nập, náo nhiệt vô cùng.
Sở Thụy côi cút không còn song thân, nên Hoàng thượng bèn hạ chiếu lệnh Vân phi nương nương làm bậc trưởng bối, ngự trên chủ vị, thụ lễ bái của đôi tân nhân.
“Nhất bái thiên địa!”
“Nhị bái cao đường!”
“Phu thê đối bái, đưa vào động phòng!”
Trong tiếng xướng lễ sang sảng của lão thái giám, buổi lễ kết thúc. Tân nương được đưa vào động phòng, còn tân lang Sở Thụy ở lại khoản đãi khách khứa.
Sở Thụy là cô nhi của cố Thái tử, lúc trước bị liên lụy trong vụ Thái hậu mưu phản. Hiện giờ, chàng lập công được phong thưởng, lại được ban hôn với cháu gái ruột của cữu tộc Hoàng thượng, xem như đã trở thành người được Thánh thượng trọng dụng. Bởi vậy, rất nhiều đại thần trong triều đều tề tựu để chúc mừng y.
“Chúc mừng Trang Thân Vương!”
“Chúc Trang Thân Vương và Vương phi bạch đầu giai lão!”
“Chúc Trang Thân Vương sớm sinh quý tử!”
Sở Thụy cầm chén rượu, cười đáp lễ với mọi người. Thân thể y vốn không an khang, trong chén rượu kia chỉ là trà xanh, song chúng thần đều hiểu rõ mà chẳng mảy may bận tâm.
Sở Dực cùng Sở Thụy nâng chén đáp lễ, chậm rãi cất lời: “Chúc mừng.”
Sở Thụy khiêm nhường mỉm cười: “Đa tạ.”
Vân Sơ cùng một nhóm phu nhân đến tân phòng thăm tân nương.
Tân nương chính là tiểu thư Tô gia ở An Định. Gia chủ Tô gia chính là thân cữu cữu của đương kim Thánh thượng, dẫu chỉ là một thương nhân nhưng địa vị quả thực chẳng hề thấp kém.
Vì vậy, tuy Trang Thân Vương phi là nữ nhi xuất thân thương hộ, nhưng các quý nữ kinh thành cũng chẳng dám khinh thường nàng.
“Giá y của Trang Thân Vương phi thật sự mỹ lệ thoát tục.”
“Vương phi là người An Định, e rằng chưa quen với khẩu vị chốn kinh thành. Vừa lúc trong phủ ta có một trù sư vốn là người An Định, nếu Vương phi có nhu cầu, cứ việc cho ta hay.”
“Vương phi chân ướt chân ráo đến, nên cùng bọn ta tham dự nhiều yến tiệc, trà hội trong cung để kết giao thêm bằng hữu.”
Mọi người cực kỳ nhiệt thành, tân nương tử Tô Tử Nguyệt e lệ gật đầu.
Vân Sơ cũng cất lời chúc phúc.
Thấy giờ lành đã điểm, chư vị phu nhân nối gót rời đi, bọn họ liền chẳng nhịn được mà xì xào bàn tán.
“Trang Thân Vương phi trông hệt như một thiếu nữ, hình như nhỏ hơn Vương gia đến tận mười mấy năm tuổi.”
“Thoạt nhìn cứ như một hài tử non dại, chẳng hiểu sự đời, làm sao có thể tồn tại trong chốn cung đình lắm mưu kế này?”
“Có Hoàng Thượng che chở, dĩ nhiên chẳng ai dám khi dễ nàng, hơn nữa nàng còn là tai mắt của Hoàng Thượng, được an bài bên cạnh Trang Thân Vương. Vậy nên, Trang Thân Vương dẫu có lòng cũng chẳng dám đối xử lạnh nhạt.”
“Lời này mà ngươi cũng dám thốt ra sao, suỵt!”
“...”