Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 398



Mọi người vừa trò chuyện, vừa dần khuất bóng.

Sắc trời dần sẫm tối, khách khứa cũng đã vãn, Trang Thân Vương tiến đến trước cửa tân phòng.

Tô Tử Nguyệt ngồi ngay mép giường, lòng liền khẩn trương, vội cầm lấy cây quạt, che đi nửa dung nhan.

Lúc Sở Thụy đi vào tân phòng, con tim nàng đập loạn không thôi.

Thuở ban đầu, khi Hoàng Thượng hạ chỉ tứ hôn nàng cho Trang Thân Vương, nàng vô cùng kháng cự. Tô gia vốn có nhiều nữ nhi như vậy, cớ sao lại chọn trúng nàng? Nàng trốn trong phòng, khóc mãi không thôi.

Song, vì danh dự của gia tộc, nàng không thể không gượng dậy tinh thần, chấp thuận để Tô gia hộ tống đến kinh thành thành thân.

Vừa đến cửa thành, nàng đã trông thấy hôn phu tương lai của mình, Trang Thân Vương Sở Thụy.

Nàng chỉ biết hắn đã gần ba mươi, chỉ nhỏ hơn phụ thân nàng đôi chút, thế nhưng lại sở hữu tư thái phong lưu trác tuyệt đến vậy.

Sắc diện hắn tái nhợt, trông qua liền biết bệnh tật trầm kha, song khí thế lại chẳng tầm thường, khiến nàng chỉ mới diện kiến một lần đã khó lòng quên được.

Kể từ khi nàng đến kinh thành, từ chuyện ăn mặc cho đến nơi ngủ nghỉ, đều do một tay hắn đích thân sắp xếp. Hắn dẫu yếu ớt, song vì muốn nàng sớm quen thuộc với kinh thành, đã tự mình đưa nàng dạo chơi khắp nơi.

“Nàng ắt hẳn đói lả rồi chăng?”

Sở Thụy bưng một tô mì tiến đến.

“Đói quá độ chỉ có thể dùng món thanh đạm này, mau dùng đi.”

Gà Mái Leo Núi

Ngữ khí của hắn vô cùng ôn hòa.

Tô Tử Nguyệt cảm thấy lồng n.g.ự.c khẽ nóng lên, ngượng ngùng đáp: “Ta, ta không thấy đói bụng.”

Nha hoàn bên cạnh khẽ cúi đầu tâu: “Khải Vương gia, Vương phi, nên dùng rượu hợp cẩn.”

Sở Thụy đặt tô mì xuống, cùng Tô Tử Nguyệt hoàn thành lễ nghi tân hôn. Lúc này, nhóm nha hoàn mới cáo lui, tiện tay khép chặt cửa phòng.

Nến đỏ chập chờn, đêm động phòng càng thêm phần động lòng người.

Canh khuya, ánh trăng rọi qua khung cửa sổ, Sở Thụy ôm thiếu nữ trong lòng, khẽ giọng nói: “Ta độc thân nửa đời người, từng nghĩ cả đời này sẽ sống cô độc một mình, may mắn thay lại gặp được nàng.”

Đầu óc Tô Tử Nguyệt tựa như bừng nở muôn vàn pháo hoa, nàng cũng cảm thấy vô cùng viên mãn, ôn hòa đáp: “Ta cũng vô cùng may mắn khi được gả cho Vương gia.”

“Cuộc hôn sự của đôi ta, vốn do Hoàng thúc một tay thúc đẩy.” Ánh mắt Sở Thụy thoáng tối lại: “Giờ đây Hoàng thúc lâm bệnh, muốn thượng triều cũng trở nên khó khăn. Nàng có bằng lòng tiến cung hầu bệnh không?”

Tô Tử Nguyệt sững sờ: “Ta sao?”

Phụ thân nàng là đích tử của cữu cữu Hoàng Thượng. Mặc dù quan hệ thân cận đến vậy, phụ thân nàng vẫn chưa từng bái kiến Hoàng Thượng.

Huống hồ, quan hệ giữa nàng và Hoàng Thượng lại càng thêm xa cách, cớ sao Hoàng Thượng lại cho phép nàng đến hầu bệnh chứ?

“Hoàng thúc tuổi đã cao, thường xuyên nhớ nhung cố nhân Tô gia.” Sở Thụy chậm rãi mở lời: “Tô gia chỉ có một người thi đậu cử nhân mà vào triều làm quan, nhưng lại chẳng phải dòng chính. Còn nàng lại là đích nữ Tô gia, trông thấy nàng, ắt hẳn Hoàng thúc sẽ nhớ đến Tô phi năm đó, bệnh tình hẳn sẽ khá lên đôi chút. Nàng thấy có đúng không?”

Tô Tử Nguyệt gật đầu: “Sáng mai đến thỉnh an, ta sẽ hỏi ý hoàng thúc, nếu ngài ấy đồng ý, ta sẽ ở lại hầu bệnh.”

Trời còn chưa sáng, Tô Tử Nguyệt đã được ma ma đ.á.n.h thức, khoác lên mình chế phục Vương phi, đầu đội mão Vương phi nặng trịch.

Tuổi nàng còn nhỏ, không thể gánh vác nổi triều phục nặng nề như vậy, trông cứ như một tiểu hài tử mặc y phục người lớn.

Hai người ngồi xe ngựa chạy tới trước cửa hoàng cung thì trời cũng vừa hửng sáng.

Hai người tản bộ đến trước cửa Dưỡng Tâm Điện.

Cao công công thở dài nói: “Hoàng Thượng ho khan cả một đêm, hôm nay lại không thể thượng triều, Trang Thân Vương ở ngoài thỉnh an là được, chớ đi vào quấy nhiễu Hoàng Thượng nghỉ ngơi.”

Sở Thụy gật đầu: “Hoàng thúc, Thụy nhi và Vương phi đến vấn an người.”

Tô Tử Nguyệt cũng mở miệng: “Tử Nguyệt khấu kiến Hoàng Thượng, kính chúc Hoàng Thượng thân thể an khang, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau khi hai người vấn an, một âm thanh từ trong đại điện vọng ra: “Vào đi.”

Sở Thụy cùng Tô Tử Nguyệt bước vào đại điện.

Bên trong nồng nặc mùi thuốc, lại còn xen lẫn mùi Long Tiên Hương, các mùi vị hòa trộn vào nhau có chút khó ngửi.

Một cung nữ đứng bên cạnh đút thuốc, có lẽ do t.h.u.ố.c quá đắng nên Hoàng Thượng lập tức nhăn mày, trực tiếp đ.á.n.h đổ chén thuốc, cung nữ kia sợ hãi quỳ sụp xuống đất.

Sở Thụy trao cho Tô Tử Nguyệt một ánh mắt.

Tô Tử Nguyệt run rẩy tiến lên, tuy nàng và Hoàng Thượng có quan hệ huyết thống nhưng mối quan hệ này lại cách quá xa, hơn nữa đây là lần đầu tiên nàng chính thức diện kiến Hoàng Thượng.

“Hoàng, Hoàng Thượng.” Tô Tử Nguyệt căng da đầu bước tới: “Để Tử Nguyệt hầu hạ Hoàng Thượng uống t.h.u.ố.c đi.”

Hoàng Thượng nhìn nàng, có chút hoảng hốt.

Ngài quả thật nhớ tới Tô phi đã mất từ lâu, mẫu thân thân sinh của ngài chính là Tô phi, đã qua đời lúc ngài mới vài tuổi.

Ngài cũng không còn nhớ rõ dung mạo của Tô phi nữa, chắc là sẽ không khác thiếu nữ trước mắt này là bao.

“Theo lẽ thì ngươi cũng nên gọi trẫm một tiếng biểu thúc.” Hoàng Thượng chậm rãi mở miệng: “Cũng có thể gọi hoàng thúc giống Thụy nhi.”

“Vâng, hoàng thúc.” Tô Tử Nguyệt nhận chén t.h.u.ố.c trong tay ma ma: “Hoàng thúc, Tử Nguyệt xin đút ngài uống thuốc.”

Hoàng Thượng không tiếp tục kháng cự, chậm rãi uống xong chén t.h.u.ố.c kia.

Cao công công mừng phát khóc: “Từ khi Hoàng Thượng sinh bệnh tới nay, mỗi lần uống t.h.u.ố.c đều là vấn đề lớn, Trang Thân Vương phi thật sự đã giúp một việc lớn!”

Tô Tử Nguyệt thoáng nhìn Sở Thụy rồi nói: “Trước khi Tử Nguyệt nhập kinh, tổ phụ đã dặn dò Tử Nguyệt phải tận hết khả năng để báo đáp ân đức hoàng thúc ban cho Tô gia. Nếu không nhờ hoàng thúc nâng đỡ thì sao Tô gia có thể trở thành hoàng thương... Tử Nguyệt chỉ là một nữ tử, không có năng lực gì, nguyện ở lại bên cạnh hoàng thúc hầu bệnh, khẩn cầu hoàng thúc đồng ý!”

“Nếu ngươi đã có lòng như vậy thì cứ ở lại đi.” Hoàng Thượng khụ khụ nói: “Cao công công, thu dọn sương phòng ở Dưỡng Tâm Điện, cho Tử Nguyệt vào ở.”

Cao công công cúi đầu, lập tức đi làm.

Mới vừa đi tới cửa thì đã thấy Vân Sơ đưa theo hai đứa nhỏ đến trước cửa Dưỡng Tâm Điện, ông ta vội vàng hành lễ: “Bái kiến Bình Tây Vương phi, bái kiến tiểu thế tử, tiểu quận chúa.”

Vân Sơ lo lắng nói: “Nghe nói phụ hoàng bệnh nặng, hai đứa nhỏ cũng lo lắng nên mới tới đây thỉnh an.”

Đời trước, cho tới khi nàng chết, thân thể Hoàng Thượng cũng không xảy ra vấn đề gì, sao đột nhiên lại bệnh tới nông nỗi này?

Không đợi Cao công công bẩm báo, Sở Hoằng Du đã nhảy vào trong đại điện: “Hoàng tổ phụ, thân thể của ngài đã khá hơn chưa? Con và Trường Sinh rất lo lắng.”

Sau khi dùng thuốc, tinh thần Bệ hạ khởi sắc hơn hẳn, người gượng mình ngồi dậy.

Thấy hai đứa nhỏ tiến vào, trên mặt Bệ hạ lộ ra nét tươi cười: “Bây giờ Quốc Tử Giám đã khai giảng trở lại rồi, hai đứa con đừng để chậm trễ việc học hành.”

Sở Trường Sinh nhẹ nhàng đáp lời: “Việc học hành há nào sánh bằng việc thăm viếng hoàng tổ phụ? Hoàng tổ phụ, người nhất định phải chăm uống thuốc, mau mau khỏe lại đó.”

Trong lúc hai đứa nhỏ trò chuyện cùng Bệ hạ, Vân Sơ đã chú ý thấy trong điện còn có hai người khác, chính là Trang Thân Vương và phu nhân của chàng, vừa mới thành thân ngày hôm qua.

“Hoàng Thượng!” Một ma ma tiến vào bẩm báo: “Lê tiểu thư đã dùng thuốc, đầu óc tuy thanh tỉnh nhưng đang tìm Hoàng Thượng khắp nơi!”

Lê Tĩnh Xu chân chính tuy tuổi đã cao, nhưng bởi chưa từng thành thân nên người trong cung vẫn thường gọi nàng là Lê tiểu thư.

Lê Tĩnh Xu lâm chứng điên loạn, dưới sự can ngăn của chư cung nhân, hiện giờ nàng không còn ở Dưỡng Tâm Điện mà lại ngụ tại Nguyệt Hoa Cung ngay kề bên.

Bệ hạ lập tức đỡ ma ma đứng dậy, chẳng màng thân mình còn ho khan, vội vã bước ra khỏi đại điện.

Chư cung nhân trong điện cũng lũ lượt theo ra ngoài, đại điện tức thì trở nên vắng lặng.

Vân Sơ nhìn hai đứa nhỏ, cất lời: “Mau đến Quốc Tử Giám đi học đi, đừng để muộn giờ.”

Sở Hoằng Du cùng Sở Trường Sinh ngoan ngoãn đáp: “Vậy bọn con xin phép đi trước nhé mẫu thân, Thụy bá bá, bá nương, hẹn gặp lại.”

“Bình Tây Vương phi.”

Tô Tử Nguyệt mỉm cười chào hỏi.