Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 407



Sở Dực chợt vỡ lẽ.

Người hạ cổ độc cho phụ hoàng chính là Lê Tĩnh Hoa.

Khó trách trong yến tiệc mừng thọ năm ấy, phụ hoàng lại dung túng Lê Tĩnh Hoa không hề giới hạn như vậy, thậm chí còn muốn biếm truất Vân phi vào lãnh cung, thì ra là do cổ độc này tác quái.

Hắn cau mày: “Nếu trong cơ thể Lê Tĩnh Hoa có mẫu cổ, vậy tại sao phụ hoàng mang tử cổ trong người lại ra lệnh xử tử nàng ta?”

“Cửu Hắc cổ này có một điều kiện tiên quyết, đó chính là những người trúng cổ đều phải có tình cảm ràng buộc với tử cổ. Dù là thân tình, tình yêu, tình bạn, thậm chí chỉ là sự thương hại, chỉ cần trong lòng có tình thì cổ độc này sẽ phát huy hiệu lực.” Ngô Vân khoác lại xiêm y cho hoàng đế: “Kế đó, ta phải lấy huyết nơi đầu ngón tay của Hoàng Thượng làm t.h.u.ố.c dẫn để nghiên cứu t.h.u.ố.c giải, xin Thái tử điện hạ hỗ trợ.”

Trong y thư của sư phụ hắn có ghi chép lại loại bí thuật Tây Vực này. Sư phụ đã tốn hơn hai mươi năm mới nghiên cứu ra phương cách giải cổ, ghi chép cực kỳ cẩn trọng, tỉ mỉ, nhưng thứ này cần thời gian để chế luyện.

Ngô Vân rút ngân châm từ trong hòm t.h.u.ố.c ra. Sở Dực nâng tay hoàng đế, chuẩn bị lấy huyết.

Trong lòng hắn chợt nghĩ, nếu quả thật cổ độc chỉ phát huy hiệu quả khi có tình cảm ràng buộc, vậy thì phạm vi kẻ khả nghi sẽ được thu hẹp đáng kể.

Hơn nữa, người hạ độc là Lê Tĩnh Hoa, kẻ dùng tử cổ chắc chắn có liên quan đến nàng ta. Chỉ cần điều tra kỹ lưỡng một chút là có thể tra ra ngay.

Ngân châm trong tay Ngô Vân vừa chích nhẹ vào ngón tay hoàng đế thì người trên long sàng đột nhiên bừng tỉnh.

“Các ngươi đang làm gì!”

Hoàng đế đột ngột rụt tay về.

Gà Mái Leo Núi

Ngô Vân chỉ kịp lấy được ba bốn giọt huyết thì bàn tay kia đã rụt về.

Hắn vội vàng cất giữ số huyết ấy, rồi quỳ xuống hành lễ.

“Phụ hoàng đã tỉnh.” Sở Dực quỳ một gối xuống đất: “Nhi thần mạo muội lấy huyết của phụ hoàng là để nghiên cứu t.h.u.ố.c giải, kính xin phụ hoàng thứ tội!”

Hoàng đế lạnh lùng nói: “Thuốc giải gì?”

“Hoàng Thượng trúng cổ độc, cái gọi là phong hàn chẳng qua chỉ là vỏ bọc che đậy cổ độc trong thân mà thôi.” Ngô Vân ngẩng đầu nói: “Cần phải lấy huyết của người trúng cổ để điều chế t.h.u.ố.c giải, xin Hoàng Thượng vươn ngón trỏ...”

“Người hạ cổ phụ hoàng chính là Lê Tĩnh Hoa.” Sở Dực chậm rãi mở miệng: “Nàng ta đã qua đời, mẫu cổ cũng đã vong, song vẫn còn ba tử cổ. Phụ hoàng cũng sẽ bị tử cổ mê hoặc, làm ra những hành vi trái với bản tâm, vậy nên cần phải mau chóng giải độc.”

“Cái gì?!”

Hoàng đế đột nhiên ho khan.

Ngài nhớ lại, khi Lê Tĩnh Hoa còn sống đã từng đích thân vào bếp, tự tay làm cho ngài một bữa ăn, rồi còn đút thức ăn cho ngài. Chẳng lẽ ngài đã trúng cổ từ lúc ấy sao?

Tuy rằng đó là Lê Tĩnh Xu giả mạo, nhưng dù sao cũng đã ở bên ngài ba mươi năm. Nàng ta đã lừa gạt ngài suốt ba mươi năm, lại còn dám hạ cổ ngài ư?

Trên đời này, còn gì để ngài có thể tin tưởng được nữa!

“Khụ khụ khụ khụ!”

Hoàng đế kịch liệt ho khan, lỡ tay hất đổ chén t.h.u.ố.c trên án kỷ.

Cửa đại điện bật mở, Tô Tử Nguyệt cùng Cao công công lập tức xông vào, người trước người sau.

“Hoàng thúc!” Tô Tử Nguyệt quỳ gối bên cạnh long sàng: “Tay hoàng thúc sao lại chảy huyết? Mau! Người đâu, mau băng bó vết thương cho Hoàng Thượng!”

Ánh mắt lạnh lẽo của Sở Dực dừng lại trên thân Tô Tử Nguyệt.

Phụ hoàng chưa từng đến Tô gia An Định, song lại đối xử với Tô Tử Nguyệt khác hẳn với mọi người. Hơn nữa, Tô Tử Nguyệt còn có được tiếng nói trọng lượng trước mặt phụ hoàng.

Khả năng cao là trong cơ thể Tô Tử Nguyệt cũng có một cổ trùng, lợi dụng chút tình cũ của phụ hoàng đối với Tô gia để thúc đẩy cổ trùng phát tác.

Mà Tô Tử Nguyệt lại là chính phi của Sở Thụy, vậy cổ trùng thứ hai sẽ nằm trong người Sở Thụy ư?

Vậy còn cổ trùng thứ ba, rốt cuộc nằm trên thân ai?

Hắn lạnh lùng cất lời: “Phụ hoàng cần tịnh dưỡng, mời Trang Thân Vương phi tạm lánh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tô Tử Nguyệt khẽ nhướng mắt nhìn về phía Hoàng đế.

Hoàng đế ôm n.g.ự.c ho khan vài tiếng, chậm rãi mở miệng: “Tử Nguyệt cứ ở lại hầu bệnh, các ngươi đều lui ra cả đi.”

Trong mắt Sở Dực hiện lên sát ý.

Không thể giữ lại Tô Tử Nguyệt này.

Cánh cửa đại điện chậm rãi khép lại.

Cao công công đứng bên ngoài, nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng rất yêu thích Trang Thân Vương phi, có Trang Thân Vương phi ở lại hầu bệnh, có lẽ Hoàng Thượng sẽ mau chóng phục hồi. Thái Tử điện hạ không cần quá lo lắng.”

Sở Dực gật đầu: “Vậy làm phiền Cao công công để tâm nhiều một chút, có chuyện gì bất thường phải lập tức đến báo với bổn cung.”

“Vâng, Điện hạ.”

Rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, Ngô Vân lên tiếng: “Lúc nãy Điện hạ đã động sát tâm sao?”

Sở Dực không hề giấu giếm: “Nàng ta ở Dưỡng Tâm Điện mà vẫn có thể tự ý ra vào tẩm điện của phụ hoàng. Nàng ta có thể làm rất nhiều chuyện, nàng ta buộc phải chết.”

“Trong cơ thể nàng ta có tử cổ, lúc Hoàng Thượng vẫn còn tình cảm với nàng ta, nếu ký chủ c.h.ế.t trước thì cổ trùng trong người Hoàng Thượng sẽ bạo động, long thể sẽ bị tổn thương nặng nề. Phải diệt trừ cổ trùng này trước đã.” Ngô Vân bình thản đáp: “Khoảng bảy ngày là ta có thể nghiên cứu chế tạo ra t.h.u.ố.c giải, xin Điện hạ kiên nhẫn một chút.”

Ánh mắt Sở Dực trầm xuống.

Hắn là nhi tử thứ ba của phụ hoàng, từ nhỏ đến lớn tuy không được sủng ái nhiều, nhưng phụ hoàng cũng chưa bao giờ khắt khe với hắn.

Dù là dưới góc độ phụ tử hay quân thần, hắn đều không hy vọng phụ hoàng phải bỏ mạng bất đắc kỳ tử.

Tiễn Ngô Vân xong, Sở Dực triệu tập thuộc hạ phụ tá.

Thiếu phó, Thiếu bảo của Thái Tử hiện tại đều là những người cũ trước kia. Sau khi Sở Dực được phong làm Thái Tử, hắn chưa từng gặp riêng những người này.

“Tham kiến Thái Tử điện hạ!”

Phe phái của Thái Tử cũng khoảng năm sáu chục người, đều là quan đại thần, chuyên giúp Thái Tử bày mưu tính kế.

Nhưng trong số đó, đa phần là người được tiên Hoàng Hậu đề bạt, còn có một số người thuộc Công Tôn gia.

Sở Dực ngồi vào vị trí của mình, nhìn đám người kia, khóe môi khẽ gợi lên ý cười: “Hôm qua Lý Thiếu bảo viết thư cho huynh trưởng của bổn cung, trong thư viết gì vậy?”

Lý Thiếu bảo lập tức ngây dại.

Hắn ta âm thầm viết thư cho tiền Thái Tử điện hạ, hiện tại chính là Nhân Vương. Chuyện này được thực hiện vô cùng kín kẽ, tại sao Thái Tử điện hạ lại biết được?

Hắn ta bị đ.á.n.h không kịp trở tay, lắp bắp nói: “Hồi... hồi Điện hạ, vi thần chỉ là viết thư vấn an Nhân Vương, không có ý gì khác.”

“Thật ư!”

Sở Dực lạnh lùng ném một phong thư lên bàn.

Lý Thiếu bảo sợ tới mức trợn tròn mắt, đầu gối mềm nhũn quỳ sụp xuống đất.

“Bảo Nhân Vương hồi kinh, khuyên bảo Nhân Vương trở lại làm Thái Tử, đây là điều ngươi gọi là vấn an sao?” Sở Dực nâng chân, lạnh lùng đá văng Lý Thiếu bảo: “Kích động mâu thuẫn giữa bổn cung và Nhân Vương, ý đồ mưu loạn, ngươi đáng chịu tội gì!”

“Điện hạ bớt giận, bớt giận!”

Lý Thiếu bảo quỳ xuống đất xin tha mạng.

Hắn ta đã theo tiền Thái Tử mười mấy năm, mọi việc của tiền Thái Tử đều do hắn ta an bài. Sau khi tiền Thái Tử bị phế, hắn ta chỉ hận không thể đi theo.

Trong mắt Lý Thiếu bảo, võ phu là hạng người thô thiển, thiếu mưu lược, căn bản không thể nào thống trị một quốc gia. Dẫu tiền Thái tử có phần bình thường, nhưng dù sao cũng vẫn hơn hẳn một kẻ võ phu. Quan trọng nhất là tiền Thái tử do đích thân hắn một tay nâng đỡ, hắn làm sao có thể đầu nhập vào trướng của kẻ khác?

Bởi vậy, hắn ta không ngừng viết thư, mong tiền Thái tử hồi kinh, sau đó mới từ từ mưu tính kế sách. Hắn tuyệt nhiên không ngờ, lại bị đương kim Thái tử Sở Dực tóm trúng thóp.

“Nếu ngươi không muốn làm việc cho bổn cung, vậy cũng không cần miễn cưỡng lẫn nhau làm gì.” Sở Dực bình thản nói, ngữ khí không chút gợn sóng: “Bổn cung sẽ đưa ngươi đến đất phong của Nhân Vương, để ngươi tiếp tục phụ tá Nhân Vương, cả người nhà của ngươi cũng sẽ được đi cùng.”