Lý Thiếu bảo đột nhiên ngẩng phắt đầu.
Hắn nhìn về phía Sở Dực, biểu cảm lạnh nhạt của vị Thái tử kia cho thấy lời hắn nói ra không phải dọa suông, mà là thực sự muốn làm như vậy. Đây không phải là thương lượng, mà chỉ đơn thuần là một lời thông báo.
Hắn ta vừa mở miệng định nói gì đó, chợt nghe Sở Dực tiếp lời: “Bổn cung biết trong số các ngươi vẫn còn có kẻ qua lại với Nhân Vương, có kẻ trung thành với Cung Hi Vương, thậm chí ngay cả tứ đệ đoản mệnh của bổn cung cũng có trung thần ủng hộ. Nếu bây giờ các ngươi chịu đứng ra thành thật với bổn cung, nói thẳng các ngươi không muốn trung thành với Đông Cung, thì bổn cung sẽ kính trọng sự thành khẩn thẳng thắn của các ngươi, đưa các ngươi đến bên cạnh chủ tử chân chính của mình.”
“Nhưng nếu các ngươi tiếp tục che giấu...” Ngữ khí của Sở Dực dần trở nên lạnh lẽo, tựa như một tảng băng ngàn năm: “Bổn cung cũng chỉ có thể khiến cả gia tộc của các ngươi xuống gặp Diêm Vương.”
“Rắc!”
Hắn vừa nói vừa bẻ gãy chiếc bút lông trong tay.
Âm thanh đó cũng đ.á.n.h vỡ trái tim yếu ớt của không ít người.
“Bổn cung cho các ngươi mười hai canh giờ, quá hạn không chờ!”
Hắn đứng dậy, phất tay áo rời đi.
Sở Dực không về vương phủ mà đích thân đi gặp mấy vị đại thần trong triều. Những vị này đều là những người hắn sắp đề bạt, cũng là những trung thần có thể tin tưởng được.
Dưới sự thị uy sấm rền gió cuốn của Sở Dực, một đám người bất trung ở Đông Cung đã bị đá ra ngoài. Ngay sau đó, hắn lại đề bạt một số đại thần thân tín lên để trợ giúp bản thân.
Cùng lúc đó, t.h.u.ố.c giải cửu hắc cổ cũng đã được bào chế xong.
“Thái tử Điện hạ, Thái tử Phi, t.h.u.ố.c giải này chia làm hai loại.” Ngô Vân cầm hai bình sứ đưa qua, giọng nói cung kính: “Thuốc viên màu trắng dùng để ngăn chặn cổ phát triển, phòng ngừa cổ trùng tiếp tục ăn mòn thân thể Hoàng Thượng. Nó được chia thành chín lần dùng, mỗi lần dùng thì một điểm đen trên n.g.ự.c Hoàng Thượng sẽ tự động biến mất, cho đến khi hoàn toàn tan biến. Còn t.h.u.ố.c viên màu đen dùng để diệt trừ tử cổ, chỉ cần cho kẻ mang tử cổ uống, chỉ một viên duy nhất là tử cổ sẽ c.h.ế.t trong cơ thể ký chủ, liên hệ giữa người đó và Hoàng Thượng cũng tự động giải trừ.”
Sở Dực vội vàng nói lời cảm tạ: “Vất vả Ngô đại phu rồi. Bây giờ ta sẽ mang viên t.h.u.ố.c giải màu trắng này vào cung ngay.”
Điều khiến hắn lo lắng nhất chính là thân thể của phụ hoàng.
Đang định bước ra cửa, chợt thấy Trình Tự vội vã đi tới: “Điện hạ, Cao công công tới tuyên thánh chỉ của Hoàng Thượng.”
Sở Dực cùng Vân Sơ không khỏi liếc nhìn nhau.
Cả hai đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương. Sao thánh chỉ lại tới đúng lúc này?
Hai người vội thay đổi xiêm y, lập tức đến tiền viện tiếp chỉ.
“Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu rằng, nay Đông Lăng ngang nhiên nhòm ngó quốc thổ Đại Tấn, lại cả gan bắt cóc Quận chúa Đại Tấn của trẫm, uy h.i.ế.p sự an nguy của muôn dân bá tánh. Trẫm ngày đêm trằn trọc không yên, thật khó lòng tĩnh tâm. Thái tử điện hạ Sở Dực kiêu dũng thiện chiến, dụng binh như thần, trẫm đặc biệt sắc phong Thái tử làm Đại tướng quân tiên phong, Uy Võ tướng quân làm phó tướng, mang theo tám vạn tinh binh thẳng tiến Đông Hải, thảo phạt Đông Lăng, lập uy chấn thiên hạ cho nước ta! Khâm thử!”
Vân Sơ vô cùng kinh ngạc.
Từ xưa đến nay, Hoàng đế cùng Thái tử về cơ bản không lên chiến trường. Nếu đến mức trữ quân phải thân chinh, ấy là khi hai phe cứ mãi giằng co, bản quốc rơi vào thế yếu, cần quân vương đích thân xuất trận để chấn hưng sĩ khí.
Thế nhưng hiện tại, chiến sự còn chưa nổ ra mà đã phái Thái tử ra tiền tuyến, việc này quả thực bất hợp lý.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là số lượng hoàng tử ở lại kinh thành chẳng còn bao nhiêu. Dù nhìn từ phương diện nào, Hoàng Thượng cũng không thể để Sở Dực mang binh đi đ.á.n.h Đông Lăng.
“Vâng, nhi thần tiếp chỉ, phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Sở Dực giơ tay, tiếp nhận thánh chỉ.
“Hoàng Thượng truyền khẩu dụ, ba ngày sau Thái tử điện hạ khởi hành xuất phát!” Cao công công đỡ Sở Dực đứng dậy: “Hoàng Thượng bệnh nặng nên không thể đích thân tới đưa tiễn.”
Sở Dực thản nhiên đáp: “Cao công công cứ về đi, không cần tiễn.”
Cửa vương phủ chậm rãi khép lại.
Vân Sơ cất lời: “Cần phải trừ diệt tử cổ ngay lập tức mới có thể xoay chuyển cục diện.”
Kẻ đứng sau lợi dụng cổ trùng khiến Hoàng Thượng hạ thánh chỉ, dã tâm của bọn chúng đã quá rõ ràng. Bởi lẽ Sở Dực đã biết đến sự tồn tại của cổ trùng, bọn chúng ắt muốn hãm hại Sở Dực, khiến Hoàng Thượng lập tân Thái tử.
“Tử cổ phải giết, Đông Lăng cũng phải diệt.” Sở Dực vuốt tóc Vân Sơ: “Nếu một ngày chưa diệt trừ được Đông Lăng, các hài tử sẽ không được an toàn, thánh chỉ này ta buộc phải nhận.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ánh mắt Vân Sơ vô cùng phức tạp.
Tuy Đông Lăng là một đảo quốc nhỏ hẹp, song thực lực của bọn chúng cũng không hề yếu kém. Một số đảo quốc lân cận đều đã bị chúng thôn tính, binh lực ít nhất cũng phải trên hai ba vạn người.
Hoàng Thượng lại chỉ điều động tám vạn binh mã để thảo phạt Đông Lăng.
Sở Dực dù có dụng binh như thần thì cũng khó lòng chiếm được thế thượng phong ở một đất nước hiểm trở, dễ phòng khó công như Đông Lăng.
Bọn họ chỉ còn vỏn vẹn ba ngày.
Vân Sơ lập tức viết thư cho Vân phi.
Sáng ngày hôm sau, Vân phi tức tốc tổ chức yến tiệc ngắm hoa.
Lúc này đã là đầu hạ, hoa cỏ trong Ngự Hoa Viên đua nhau khoe sắc thắm, bướm dập dìu khắp nơi, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
“Gần đây Hoàng Thượng lâm bệnh, cả triều đình và hậu cung đều chìm trong sự trầm mặc u uất. Hôm nay bổn cung tổ chức tiệc ngắm hoa là để mọi người thư giãn đôi chút.” Vân phi mỉm cười nói: “Thái y đã chẩn đoán Hoàng Thượng chỉ là bị phong hàn xâm nhập, không có gì đáng ngại. Chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt, qua đợt này là sẽ ổn, mọi người không cần quá lo lắng.”
Trưởng công chúa lên tiếng: “Còn phải đa tạ Tử Nguyệt hầu bệnh tận tình mới khiến bệnh tình của Hoàng Thượng nhanh chóng thuyên giảm như vậy.”
Trưởng công chúa và đương kim Hoàng thượng là huynh muội cùng một mẫu thân, trời sinh cũng có hảo cảm với người Tô gia, liền kéo Tô Tử Nguyệt ngồi cạnh mình hàn huyên.
Tô Tử Nguyệt mím môi, e lệ nói: “Đây đều là những việc Tử Nguyệt nên làm.”
“Trang Thân Vương phi quá khiêm tốn rồi.” Vân Sơ nở nụ cười trên gương mặt: “Ta có một muội muội cũng trạc tuổi Trang Thân Vương phi, nhìn Trang Thân Vương phi cứ như nhìn thấy muội muội ruột của ta vậy.”
Tô Tử Nguyệt càng thêm ngượng ngùng: “Vậy ta đây cả gan xưng tỷ muội với Thái tử phi.”
“Đây là bánh hoa quế tự tay ta làm, tuy dùng hoa quế phơi khô từ năm trước song hương vị cũng không tệ.” Vân Sơ cầm mâm bánh hoa quế đưa qua: “Tử Nguyệt muội muội, nếm thử chăng?”
Ân phi gật đầu: “Bánh hoa quế này quả nhiên không tệ, Sơ nhi phải truyền lại công thức cho Quách ma ma đó, ta cũng muốn làm ít một.”
Gà Mái Leo Núi
Tô Tử Nguyệt do dự một hồi.
Phu quân đã dặn dò nàng không được phép ăn uống bất kỳ thứ gì bên ngoài, cũng không được uống nước ở bên ngoài, e rằng cổ trùng trong cơ thể sẽ c.h.ế.t đi.
Song dưới mắt của bao người như vậy, hẳn Thái tử phi sẽ không dám hạ độc vào thức ăn chăng?
Nếu nàng ngã xuống trước mặt mọi người, Thái tử phi ắt khó thoát tội.
Nghĩ đoạn, Tô Tử Nguyệt nhận lấy bánh hoa quế, c.ắ.n một ngụm nhỏ, cất lời: “Đa tạ Thái tử phi tỷ tỷ.”
Một ngụm bánh hoa quế vừa trôi xuống, nàng đột nhiên cảm thấy lồng n.g.ự.c đau đớn kịch liệt, trái tim không ngừng co rút, tay chân khó bề cử động.
Song chuyện này chỉ xảy ra trong tích tắc, nàng nhanh chóng khôi phục lại, phảng phất sự không thoải mái vừa rồi chỉ là ảo giác.
“Tử Nguyệt muội muội, vị bánh có ngon chăng?”
Vân Sơ mỉm cười hỏi.
Ngô Vân từng nói khi tử cổ c.h.ế.t đi, ký chủ sẽ có phản ứng, xem ra tử cổ đầu tiên đã vong rồi.
Tô Tử Nguyệt nhìn dung nhan tươi cười của Vân Sơ, thầm nhủ hẳn bản thân đã đa nghi quá chừng.
Nàng cười đáp: “Đây là lần đầu tiên ta được nếm thứ bánh hoa quế ngon đến thế.”
Chẳng rõ vì lẽ gì mà nàng lại cảm thấy có chút hoảng hốt trong lòng.
Nàng đứng dậy, cất lời: “Đã đến giờ hoàng thúc dùng thuốc, ta cần trở về Dưỡng Tâm Điện. Các vị nương nương, Tử Nguyệt xin cáo từ trước.”
“Trang Thân vương phi, ta cũng muốn đi. Đã lâu rồi ta chưa gặp hoàng tổ phụ.” Sở Hoằng Du nhảy từ bàn của hài tử sang, hồ hởi nói: “Ta vừa viết xong một bài văn mới, nhân lúc này để hoàng tổ phụ cho lời bình chăng?”
Thằng bé vừa nói vừa nắm c.h.ặ.t t.a.y Vân Sơ: “Sáng nay mẫu thân và phụ vương chẳng phải còn nhắc tới bệnh tình của hoàng tổ phụ ư? Đi thôi, đi cùng nhau!”
Những phi tử khác cũng muốn đi, song mấy ngày nay, mỗi lần bọn họ tới đó đều bị Hoàng thượng giận mắng đuổi đi. Ngày nào cũng là cảnh mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh, bởi vậy bọn họ chẳng thiết tới nữa.