Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 411



“Giác ca nhi, ngoan nào.” Sở Dực vận trên mình thiết giáp lạnh lẽo nhưng ngữ khí lại dịu dàng khôn xiết: “Vi phụ sẽ sớm ngày chiến thắng trở về, mẫu tử các con chớ lo lắng!”

Hắn sờ đầu ba đứa nhỏ rồi xoay người cất bước rời đi.

Đi tới cửa, hắn quay đầu đối diện với đôi mắt đã hoe đỏ lệ của Vân Sơ.

Hắn vẫn chẳng kìm lòng được, xoay người đi tới hôn lên đôi mắt nàng một cái rồi mới quyết chí xoay mình, biến mất khỏi cổng lớn.

Thái Tử suất lĩnh đại quân xuất chinh, bá quan văn võ cả triều ra đưa tiễn, bách tính toàn thành đứng ven đường ngóng trông Sở Dực đi xa.

Tuy Sở Dực dặn dò Vân Sơ đừng đến đưa tiễn nhưng nàng vẫn chẳng kìm lòng được, khoác lên mình bộ xiêm y mộc mạc, dắt theo hai nha hoàn chen vào trong đám người.

Nàng đứng giữa đám đông nhìn nam nhân cao lớn ngồi trên đại mã.

Lúc trước đồng ý gả cho hắn, trong lòng nàng chỉ yêu thích hắn năm phần.

Sau khi trở thành thê tử của hắn, sinh hạ Giác ca nhi thì năm phần kia đã hóa thành trọn vẹn mười phần.

Hắn cũng giống như bọn nhỏ, hóa thành một phần không thể thiếu trong sinh mệnh nàng.

Sở Dực dẫn quân rời khỏi kinh thành, tiến đến cửa thành.

Hoàng Thượng cùng bá quan văn võ tề tựu, nâng chén tiễn hành, khí thế ngút trời.

Từ xa, Vân Sơ trông thấy bóng Hoàng Thượng đứng trên tường thành, nàng phát hiện người phải nhờ Cao công công và một lão tỳ dìu đỡ mới có thể đứng vững chãi.

Chẳng phải Ngô Vân đã nói sau khi uống ba viên t.h.u.ố.c đầu tiên thì thân thể Hoàng Thượng sẽ khôi phục đáng kể sao, cớ sao nàng cứ cảm giác thân thể người suy yếu đi nhiều đến thế?

Hay là...

Nghĩ đến đây, lòng Vân Sơ trĩu nặng ưu tư.

Nàng kiềm nén nỗi lòng bước ra khỏi đám người, đi tới dưới tường thành chờ Ân Phi.

Ân Phi đã khóc cạn khô nước mắt, hệt như khi con trai lần đầu xuất chinh diệt phỉ, bà ấy cũng khóc đến ruột gan đứt đoạn.

“Mẫu phi.” Vân Sơ đi đến bên cạnh bà ấy: “Thái Tử đi lần này chắc chắn sẽ bình an thắng lợi quay về, như vậy mới có thể ngồi vững ngôi vị trữ quân, mẫu phi nên biết bảo trọng thân thể của mình mới phải.”

Ân Phi lấy tay dụi mắt, thở dài nói: “Ai, cho dù bình an quay về thì cũng phải chừng nửa năm trời, chỉ cần nghĩ tới chuyện này là ta lại khó chịu... Ta không rõ, Dực nhi là Thái Tử, tại sao phải mang binh đi đ.á.n.h giặc, cớ sao Hoàng Thượng có thể hạ chỉ như vậy chứ...”

“Mẫu phi, xin người cẩn trọng ngôn từ.” Vân Sơ liếc nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Con có lời muốn nói với mẫu phi, chúng ta lên xe ngựa của con ngồi đi.”

Ân Phi tâm thần suy nhược, cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều mà theo Vân Sơ lên xe ngựa.

Vừa vào xe thì Vân Sơ cất lời: “Con muốn nhờ mẫu phi xem giúp, trên n.g.ự.c phụ hoàng có bao nhiêu điểm đen.”

“Cái gì?” Ân Phi tròn xoe mắt: “Sơ nhi, con, con muốn làm gì?”

Vân Sơ chần chừ một lát.

Ân Phi tính tình chất phác, không hề có tâm địa sâu xa, nếu biết Hoàng Thượng trúng cổ độc, ắt hẳn bà ấy sẽ tâu với Hoàng Thượng, e rằng khi ấy, Ân Phi cũng sẽ bị Hoàng Thượng nghi ngờ.

Nàng dừng một chút rồi nói: “Đây là lời dặn của Thái Tử, rằng có thể liên kết với thiên tượng để xem xét vận mệnh, cũng là để liệu định trận chiến này sẽ thắng hay bại.”

“Thì ra là vậy...” Ân Phi gật đầu: “Cứ yên lòng, đêm nay ta sẽ hỏi tường tận cho con.”

Chưa đến chạng vạng, tin tức từ trong cung đã truyền ra —— trên long thể của Hoàng Thượng hiện lên tổng cộng chín đốm đen.

Lòng Vân Sơ chợt chùng xuống đáy cốc.

Mấy ngày qua nàng đã đưa cho Cao công công tổng cộng ba viên t.h.u.ố.c giải, hẳn là trên long thể Hoàng Thượng chỉ còn lại sáu đốm đen mà thôi.

Như vậy, xem ra Cao công công chẳng hề dâng t.h.u.ố.c cho Hoàng Thượng.

Là Cao công công đã khải bẩm hết thảy mọi việc với Hoàng Thượng nên ngài từ chối dùng thuốc, hay là...

Không, nếu Cao công công thẳng thắn bẩm báo, Hoàng Thượng nhất định sẽ hạ chiếu truyền nàng nhập cung, cũng sẽ gặng hỏi rốt cuộc đây là loại linh d.ư.ợ.c gì...

Chẳng lẽ Cao công công cũng đã trúng cổ độc!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vân Sơ chẳng những không hề suy sụp, trái lại còn thấy may mắn khôn xiết. Nếu không phải xảy ra chuyện này, nàng sẽ không bao giờ ngờ được tử cổ lại ẩn mình trên thân Cao công công.

Rạng sáng hôm sau là ngày mười lăm.

Vân Sơ theo lệ thường vào cung thỉnh an.

Lúc nàng đến cửa Dưỡng Tâm Điện thì nhìn thấy một vị phi tử mang vẻ mặt não nề, bưng chén canh tẩm bổ từ trong đại điện bước ra.

Trong đại điện ngoài kẻ hầu người hạ, còn có Phàn Minh, thống lĩnh Ngự Lâm Quân, canh gác nghiêm ngặt trước cửa lớn.

Nàng từng nghe Sở Dực thuật lại, phụ thân của Phàn Minh là bằng hữu thân cận từ thuở nhỏ của Hoàng Thượng, vì bảo hộ Hoàng Thượng mà vong mạng nên Hoàng Thượng đích thân đề bạt Phàn Minh lên làm thống lĩnh Ngự Lâm Quân, quản lý toàn bộ Ngự Lâm Quân của Đại Tấn, chỉ nghe lệnh Hoàng Thượng.

Trong tình thế này, Hoàng Thượng lại cho Phàn Minh canh giữ ở Dưỡng Tâm Điện, đủ thấy ngài tin cậy người này đến nhường nào.

“Bái kiến Thái Tử Phi.” Cao công công tiến đến hành lễ: “Sáng nay Hoàng Thượng ho khan rất lâu, long thể bất an, không muốn yết kiến bất kỳ ai, kính xin Thái Tử Phi hồi phủ, ngày khác lại đến.”

Vân Sơ từ trong tay áo lấy ra một bình sứ đưa cho y: “Số t.h.u.ố.c giải còn lại đều nằm cả ở đây, làm phiền Cao công công dâng cho phụ hoàng dùng. Chỉ cần t.h.u.ố.c đến bệnh trừ, phụ hoàng sẽ sớm phục hồi long thể để thượng triều.”

Gà Mái Leo Núi

Cao công công lập tức tiếp lấy bình sứ, không ngừng khúm núm đảm bảo.

Vân Sơ tiếp tục nói: “Ta nghe Thái Tử từng nhắc, Hoàng Thượng có vẻ yêu thích một loại điểm tâm dân gian, nên ta đặc biệt sai người mua về, làm phiền Cao công công chuyển đến Hoàng Thượng.”

Cao công công nói: “Gần đây Hoàng Thượng long thể mệt mỏi, khẩu vị không ngon, có lẽ sẽ không động đũa. Nhưng đây cũng là tấm lòng thành của Thái Tử Phi, chi bằng để lão nô xin thử một phen.”

Y bưng mâm điểm tâm tiến đến cửa đại điện, định cất lời thì Phàn Minh, thống lĩnh Ngự Lâm Quân, đã lạnh lùng cất lời: “Phàm là vật phẩm nào, trước khi được đưa vào Dưỡng Tâm Điện đều phải trải qua bước thử độc. Cao công công, xin mời.”

Dưới ánh mắt của bao người, Cao công công chẳng hề mảy may nghi ngờ Vân Sơ có động chạm gì vào số điểm tâm này, đích thân nếm thử. Sắc mặt y vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh mà bước vào đại điện.

Chẳng mấy chốc, y bưng khay điểm tâm trở ra: “Lão nô khuyên nhủ hồi lâu, Hoàng Thượng vẫn chẳng chịu dùng...”

Vân Sơ đoan trang nhìn gương mặt của Cao công công, trong lòng đã tường tận.

Nàng khẽ mỉm cười, nói: “Vậy ta xin cáo lui, hẹn ngày khác lại đến thỉnh an.”

Vừa xoay người đi, nụ cười trên mặt nàng đã lập tức biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt lạnh lẽo như băng sương.

Sau khi dùng t.h.u.ố.c giải cổ, kẻ trúng cổ ắt sẽ cảm thấy đau đớn dữ dội, phản ứng phải tương tự như Tô Tử Nguyệt từng trải qua. Ấy vậy mà Cao công công này lại chẳng hề có dấu hiệu gì.

Cao công công chẳng hề trúng cổ độc, y thật sự đã phản bội Hoàng Thượng.

Không trúng tử cổ, không bị cổ trùng mê hoặc tâm trí, đầu óc vẫn tỉnh táo sáng suốt, vậy mà vẫn lựa chọn con đường phản bội.

Khó trách đế vương lại đa nghi đến vậy, người phụ nữ yêu sâu đậm ba mươi năm hóa ra là giả dối; Hoàng hậu, người thê tử kết tóc trăm năm, lại mưu toan ám sát, bức vua thoái vị; nô tài hầu hạ bên mình năm mươi năm cũng có thể trở mặt phản bội. Bao nhiêu hoàng tử, ai nấy đều mang lòng riêng... Cao xứ bất thắng hàn, lời ấy quả không sai.

Vân Sơ rời hoàng cung, bèn trở về Vân gia một chuyến.

Nàng lưu lại Vân gia ước chừng hai canh giờ, rồi mới hồi vương phủ, vừa lúc nhận được lá thư đầu tiên từ Sở Dực.

Trong thư, hắn hỏi thăm tình hình của nàng và các hài tử, cũng giản dị thuật lại tình cảnh bản thân. Hành trình thuận lợi vô cùng, ước chừng vài ngày nữa là sẽ tới Hải Thành...

Vân Sơ dịu dàng chấp bút hồi âm cho Sở Dực, rồi sai người ra roi thúc ngựa đưa thư đi.

Nàng ôm Giác ca nhi ngồi trên giường, những ý niệm liên miên bất tuyệt cứ thế lướt qua tâm trí.

Nàng suy tư, lúc này ngoài Cao công công ra, Hoàng thượng còn tín nhiệm ai nhất?

Thống lĩnh Ngự Lâm Quân Phàn Minh tuy quả thực được Thánh Thượng tin dùng, nhưng nàng lại không tài nào tin tưởng được kẻ này.

Giờ đây, phải chọn ai để đảm nhiệm việc đút t.h.u.ố.c giải cho Hoàng thượng?

Suy đi tính lại, Vân Sơ trong lòng đã có đáp án, nàng bèn sai người vào cung truyền lời đến Vân phi.

Sáng hôm sau, chúng phi tần theo lệ thường tề tựu tại cung Vân phi thỉnh an.

Tuy Vân phi không phải Hoàng hậu, song hiện tại người chấp chưởng lục cung, quyền hành tựa như Hoàng hậu. Bởi vậy, chúng phi tử ở hậu cung đều xem Vân phi là người đứng đầu.

Đương nhiên, trong số đó cũng có kẻ không phục, chính là Ân phi. Song Sở Dực đã dặn dò tỉ mỉ, Ân phi tuy không cố ý nhắm vào Vân phi, nhưng thái độ của nàng ta cũng chẳng khá hơn là bao.

Hiện giờ Hoàng thượng bệnh nặng, tình cảnh của chúng phi tần cũng đỗi bi thảm.