Vân phi thở dài nói: “Thuở trước, Hoàng thượng có Trang Thân Vương phi hầu bệnh, nên chẳng tới lượt chúng ta. Hiện giờ không hiểu vì lẽ gì, Hoàng thượng lại chán ghét Trang Thân Vương phi. Chúng ta cũng nên làm tròn bổn phận phi tử của mình. Chư vị muội muội nếu có nhàn rỗi, hãy đến Dưỡng Tâm Điện bái kiến Hoàng thượng. Nếu có thể lưu lại hầu bệnh, ấy cũng xem như lập công lớn lao.”
Hoàng đế lâm bệnh mấy tháng ròng, cũng là mấy tháng không hề triệu kiến ai thị tẩm, duy chỉ quan tâm đến Lê đại tiểu thư kia.
Tuy Lê đại tiểu thư đã hóa điên, nhưng ai có thể đảm bảo nàng ta sẽ điên loạn cả đời?
Nếu bệnh điên này khỏi hẳn, Lê đại tiểu thư một khi nhập cung, đám phi tử như bọn họ sẽ hóa thành vật bài trí mà thôi.
Bọn phi tử này đã sớm muốn đến Dưỡng Tâm Điện thử vận may, song lại e sợ nếu mình tiên phong ắt sẽ bị trách cứ, nên mới nín nhịn cho đến tận giờ phút này.
Có Vân phi mở lời, bọn phi tử này làm sao còn nhịn được nữa? Chúng vừa rời khỏi Vân phi cung đã lập tức chuẩn bị d.ư.ợ.c thiện, canh bổ linh tinh rồi tìm mọi cách mò tới Dưỡng Tâm Điện.
Chiều hôm đó, toàn bộ phi tần hậu cung đều tề tựu tại Dưỡng Tâm Điện một chuyến.
Cao công công phiền muộn không nguôi.
Y viện cớ rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, đi đến Công bộ lén lút gặp Sở Thụy sau hòn giả sơn.
“Vương gia, tình cảnh thế này e rằng không ổn.” Cao công công khẽ khàng nói: “Hoàng thượng bệnh trọng, việc hậu phi hầu bệnh vốn hợp tình hợp lý. Nếu cứ mãi chặn hậu phi bên ngoài cửa, sợ rằng lão nô sẽ khiến chúng sinh lòng nghi ngờ.”
Khóe môi Sở Thụy khẽ hé nụ cười.
Hắn ta đã nhận được tin tức Vân Sơ hồi Vân gia một chuyến vào hôm qua.
Đây là ý đồ cố tình gây ra sự hỗn loạn trong hậu cung, hòng để Vân phi đến Dưỡng Tâm Điện hầu bệnh, tiện tay đút t.h.u.ố.c giải cho Hoàng thượng.
Hắn ta chậm rãi cất lời: “Lát nữa ta sẽ đến Dưỡng Tâm Điện bẩm báo vài việc cơ mật với Hoàng thượng, đến lúc đó ngươi cứ tùy cơ ứng biến.”
Cao công công gật đầu, bèn quay trở về Dưỡng Tâm Điện.
Đúng lúc ấy, một vị phi tử đứng ngoài cửa, giọng bi thiết cầu xin: “Thiếp thân lo lắng long thể Hoàng Thượng, nên mới mạo muội tới hầu bệnh. Kính xin Hoàng Thượng ban cho thiếp một ân điển, thiếp đã lâu không được diện kiến Người...”
Phàn Minh đứng sừng sững ngoài cửa đại điện, lạnh nhạt cất lời: “Lý tài tử, xin mời hồi phủ!”
Lý tài tử tức giận dậm chân thùm thụp: “Phàn đại nhân ngay cả vào bẩm báo cũng chưa, đã vội vàng đuổi ta đi, thật đúng là vô lý!”
Cao công công vội vàng bước tới, khom lưng nói: “Lão nô sẽ vào trong bẩm báo một tiếng.”
Ông ta đẩy cửa đi vào, thấy Hoàng Thượng đang nằm trên long sàng, dung nhan Người vô cùng tái nhợt, đôi môi vẫn còn dính một vệt máu.
Ánh mắt ông ta chợt ánh lên vẻ áy náy, đành quay mặt đi chỗ khác.
Thật sự không thể trách ông ta... Ông ta hầu hạ Hoàng Thượng nhiều năm như vậy, coi long thể Người còn trọng yếu hơn cả tính mạng mình. Thế nhưng, mới cách đây không lâu, ông ta thỉnh cầu Hoàng Thượng ban cho dưỡng tử của mình một chức quan, lại bị Người từ chối thẳng thừng, không chút lưu tình.
Hoàng Thượng có biết bao nhi tử để nương cậy tuổi già, mà ông ta lại chỉ có duy nhất một dưỡng tử để nối dõi tông đường.
Một yêu cầu cỏn con như vậy mà Hoàng Thượng cũng chẳng chịu đáp ứng, khiến ông ta cảm thấy bao nhiêu năm nay bản thân trung thành tận tâm, đến cuối cùng cũng chỉ như một trò cười.
Cao công công còn chưa kịp mở miệng bẩm báo chuyện của Lý tài tử, thì tiếng của Phàn Minh đã vang vọng: “Khải bẩm Hoàng Thượng, Trang Thân Vương đã tới, có chuyện trọng yếu cần bẩm báo.”
Hoàng Thượng hé mắt, Cao công công vội vàng bước tới đỡ Người dậy, để Người tựa vào đầu giường.
Chẳng mấy chốc, Sở Thụy cúi đầu bước vào, khom mình hành lễ, sau đó bẩm báo về tình hình lũ lụt ở phương Nam...
Trang Thân Vương vừa bẩm báo xong, Hoàng Thượng đã ho khan kịch liệt.
Cao công công nhân cơ hội cất lời: “Khải bẩm Hoàng Thượng, Lý tài tử có chuẩn bị canh bổ, chi bằng để nàng tiến vào hầu hạ Hoàng Thượng dùng chút canh này, may ra long thể sẽ khá hơn phần nào chăng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hoàng Thượng lạnh lùng cất tiếng: “Bảo nàng lui đi.”
“Hoàng thúc, Thụy nhi có đôi lời chẳng hay có nên bẩm tấu chăng?” Sở Thụy ngẩng đầu nhìn Hoàng Thượng, thấy Người khẽ gật đầu, hắn mới dám tiếp lời: “Hiện giờ long thể Hoàng Thượng bệnh nặng, Thái tử lại đang xuất chinh, lòng người biến động, trong cung quả thực có không ít kẻ không đáng tin cậy. Song, cũng có những người đáng để tin tưởng.”
Hoàng Thượng nhìn sâu vào mắt Sở Thụy, chợt cảm thấy một trận choáng váng ập tới.
Kế đó đã xảy ra chuyện gì, Người hoàn toàn không hay biết, chỉ nhớ Người đã hạ ý chỉ, truyền Thục phi nương nương, mẫu thân của Thất hoàng tử, đến Dưỡng Tâm Điện để hầu hạ bệnh tình.
Sở Thụy đứng ngoài cửa Dưỡng Tâm Điện, nhìn Thục phi hầu bệnh bên trong, khóe môi hắn khẽ nhếch lên nụ cười thâm thúy.
Hắn mong đợi không biết Vân Sơ kế đó sẽ dùng đến thủ đoạn gì.
Mệnh lệnh vừa ban ra, đã có một đám đại thần lũ lượt tới cầu thân.
Bởi vì triều hội bị gián đoạn, nên các đại thần mỗi ngày chỉ có thể tới Dưỡng Tâm Điện để bẩm báo công vụ với Hoàng Thượng. Một số việc nhỏ bọn họ có thể tự quyết, nhưng những việc trọng đại vẫn cần Hoàng Thượng đích thân quyết định.
Các quan Nhất phẩm, Nhị phẩm trong triều đều tề tựu, cùng những quan viên phụ trách chấp hành mệnh lệnh cũng có mặt.
Nhìn sơ qua đã thấy hơn ba mươi đại thần tiến vào đại điện, đông nghịt quỳ gối bên dưới.
Hoàng Thượng xoa xoa ấn đường.
Gần đây long thể bất an, Người cứ cảm thấy đã lãng quên không ít sự tình.
Người càng u mê, lại càng đa nghi, dường như mỗi một kẻ cận kề bên Người đều không đáng tin cậy.
Người giơ tay lạnh nhạt cất tiếng: “Có việc khải tấu, vô sự thì lui ra.”
Các đại thần Nhất phẩm, Nhị phẩm nối tiếp tấu trình một vài việc quan trọng. Một số vấn đề như mở kho bạc đang được ưu tiên hàng đầu, chư vị đại thần đã bàn bạc thảo luận không ít thời gian.
Cuối cùng, Vân Trạch tiến lên thi lễ, cất lời bẩm tấu: “Khải bẩm Hoàng Thượng, mấy ngày trước vi thần đến Ninh Khê xử lý đồn điền đã phát hiện một phần mộ án ngữ long mạch trên núi.”
Hoàng đế khẽ nhíu mày: “Lời ấy là sao?”
“Long mạch vốn là linh địa phong thủy của hoàng lăng, là nơi an nghỉ vĩnh hằng của hoàng thất Đại Tấn ta. Thế mà nay, lại phát hiện có kẻ tu sửa mồ mả tổ tông nhà mình sâu trong chốn rừng rậm, cố tình án ngữ long mạch.” Vân Trạch nhấn mạnh từng lời: “Vi thần đã đặc biệt nhờ Quốc sư đến xem xét. Quốc sư nói, Hoàng Thượng hiện giờ bệnh tật triền miên trên long sàng, rất có thể là do có người đã cướp đoạt linh khí của long mạch!”
“Cái gì, lại có chuyện động trời như vậy!”
Long nhan của Hoàng đế lập tức biến sắc.
Từ cuối năm ngoái đến nay, ngài vẫn luôn lâm bệnh, uống vô số thang t.h.u.ố.c mà long thể vẫn chẳng hề thuyên giảm.
Lúc trước Dực nhi từng nói ngài trúng cổ độc, ngài đã cố ý mời toàn bộ danh y của Thái Y Viện tới bắt mạch, nhưng tất cả đều nói chỉ là nhiễm phong hàn, không hề có triệu chứng trúng độc.
Ngài sai Cao công công đến dân gian tìm kiếm danh y tới bắt mạch, kết quả vẫn y như vậy.
Cũng chính từ lúc đó, ngài đã bắt đầu nghi ngờ Dực nhi.
Vì vậy, cho dù trong lúc ý chí hôn mê, ngài đã hạ thánh chỉ bảo Dực nhi chinh phạt Đông Lăng, nhưng ngài vẫn chẳng hề có ý thu hồi thánh chỉ.
Hoàng đế nén cơn thịnh nộ nói: “Vân ái khanh, ngươi nói tường tận xem, người đâu, mau đi mời Quốc sư!”
Vân Trạch chắp tay đáp: “Sự tình này trọng đại, trước khi tra xét rõ ràng, vi thần cũng không dám tấu trình lên Thánh thượng, nên đã tự ý phái người điều tra chủ nhân của mộ phần đó là ai. Được hay, chủ nhân của mộ phần đó họ Cao, là người kinh thành, đã chuyển dời mộ đến đó từ tháng mười một năm ngoái. Nếu không phải dân thôn khai khẩn đất hoang đến chỗ rừng rậm đó, e là ba bốn năm sau cũng không có ai phát hiện ra long mạch đã bị mộ phần của kẻ khác chiếm dụng...”
Vừa nghe hắn nói đến họ Cao, Sở Thụy đột nhiên giật mình thon thót.
Hôm qua Vân Sơ về Vân gia không phải để truyền thư nhờ Vân phi gây rối loạn ở hậu cung, mà là để lập kế đối phó Cao công công ư?
Gà Mái Leo Núi
Quả nhiên, Vân Trạch lập tức nói tiếp: “Chủ nhân mộ phần kia chính là tổ tiên của Cao công công, bên cạnh mộ lớn còn có vài mộ nhỏ khác, chính là song thân phụ mẫu của Cao công công...”