Vân Sơ khẽ nhíu đôi mày thanh tú.
Chốn cung cấm chẳng yên ổn, các thế lực lại móc nối chằng chịt, kẻ thiếu mưu lược như Khánh Hoa ắt sẽ rất dễ bị cuốn vào vòng xoáy tranh đoạt.
Song Khánh Hoa chính là nữ nhi ruột thịt của Hoàng thượng, con gái đến thăm phụ thân bệnh nặng, quả tình chẳng tìm ra cớ gì để ngăn cản.
Nàng ngập ngừng chốc lát rồi cất lời: “Trong phủ ta vẫn còn nhiều sân viện bỏ không, ta sẽ khuyên nhủ mẫu thân, bảo người ở lại cùng ta.”
Cuộc chiến đoạt đích này, nếu không cẩn trọng một phen, ắt sẽ mất mạng như chơi.
Tuy nàng chẳng mấy ưa thích Khánh Hoa, song nàng ta lại là thân tỷ của Sở Dực, ít nhiều cũng nên dè chừng.
“Cháu biết gần đây trong cung chẳng được yên bình, cháu sẽ thuyết phục mẫu thân, xin cữu mẫu chớ lo lắng.” Mạnh Thâm nghiêm túc đáp.
Năm nay tiểu tử đã mười tuổi, không còn là tiểu nhi vô tri nữa rồi.
Gần đây ngoại công bệnh nặng, trong cung lại xảy ra muôn vàn biến cố, cháu ở Quốc Tử Giám cũng cảm nhận được khí tức căng thẳng ấy.
Nó cũng chẳng biết bản thân có thể làm gì, chỉ đành gắng sức đọc sách mà thôi.
Đêm đó, Vân Sơ trằn trọc không sao an giấc.
Từ ngày gả vào phủ Sở Dực, nàng hiếm khi phải nhọc lòng mưu tính những việc này. Giờ đây Sở Dực rời kinh, nàng chỉ có thể một mình suy tư cho đến tận sáng sớm, quả thực hao tâm tổn sức vô cùng.
Sáng tinh mơ, quản sự trong phủ đến bẩm báo công việc, Vân Sơ liền giao phó tất cả cho Thính Sương xử lý.
Thu Đồng đến tây sương phòng truyền đạt tin tức thám tử dò la được cho nàng nghe: “Mấy ngày nay Trang Thân Vương phi đã bái phỏng một số thế gia đại tộc, các phủ hầu, phủ bá trong kinh thành, nghe nói đã hào phóng tặng rất nhiều của hồi môn ra ngoài.”
Vân Sơ khẽ nhếch khóe môi.
Nữ tử dùng của hồi môn của mình để trải đường cho phu quân, quả là một hành vi thiếu khôn ngoan.
Đời trước nàng cũng từng như vậy, đời này Tô Tử Nguyệt cũng dấn bước vào vết xe đổ ấy.
Nàng rơi vào kết cục bị độc chết, không biết Tô Tử Nguyệt rồi sẽ ra sao...
Thu Đồng tiếp tục bẩm báo: “Trang Thân Vương Sở Thụy âm thầm triệu kiến người của Phùng gia và Lâm gia...”
Vân Sơ hiểu rõ điều này hơn ai hết.
Phùng gia là nhà mẹ đẻ của Thái Hậu, còn Lâm gia là nhà mẹ đẻ của mẫu phi Sở Thụy.
Hai gia tộc này, Phùng gia đã bị lưu đày, Lâm gia chỉ là một quan lại lục phẩm nhỏ bé...
Sở Thụy rốt cuộc đang toan tính điều gì?
Vân Sơ nhíu chặt đôi mày thanh tú.
Trong thân thể Sở Thụy có một tử cổ, nếu hắn thúc giục tử cổ khiến Hoàng thượng đề bạt người Lâm gia thì Lâm gia sẽ quật khởi, trở thành trợ lực đắc lực cho Sở Thụy.
Nếu g.i.ế.c Sở Thụy không phải một việc dễ dàng, chi bằng tìm cách khiến Hoàng thượng không thể nào cảm nhận được sự khống chế của cổ trùng...
“Thính Sương, chuẩn bị đôi chút, ta muốn vào cung.”
Vân Sơ lập tức thay xiêm y, mang theo hai nha hoàn ngự xa giá vào cung.
Đến cửa cung, xuống xe ngựa, nàng cùng nha hoàn đi bộ đến Dưỡng Tâm Điện. Ngoài điện, chư vị thái y đang quỳ rạp, cùng với cung nữ và thái giám.
Ngày hôm qua Cao công công tử vong, Hoàng thượng lập tức hôn mê, liên tục thổ huyết. Toàn bộ Thái Y Viện đều tới bắt mạch mà vẫn không tìm ra căn nguyên bệnh tình.
“Phế vật, một lũ phế vật! Khụ khụ khụ!”
Âm thanh giận dữ của Hoàng thượng từ trong đại điện vọng ra.
“Hoàng thượng, xin bớt giận.” Thục phi ôn nhu nói: “Đây là phương t.h.u.ố.c mà mười mấy vị thái y dày công nghiên cứu chế biến, Hoàng thượng hãy dùng t.h.u.ố.c đi, thần thiếp xin hầu hạ ngài uống.”
E rằng Hoàng thượng cũng không còn sức lực nữa, chẳng hề cự tuyệt mà thuận theo dùng thuốc.
Uống xong một chén thuốc, cảm xúc của người ổn định hơn nhiều, chư vị thái y run rẩy cáo lui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc này, Phàn Minh mới đi vào đại điện bẩm báo: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Thái Tử Phi cầu kiến.”
Hoàng đế nhắm hai mắt, cất tiếng: “Tuyên!”
Vân Sơ cúi đầu bước vào, thành kính hành lễ rồi mới cất lời: “Bệnh tình của phụ hoàng chẳng hề thuyên giảm, mỗi lần Thái Tử viết thư gửi về đều hỏi thăm long thể của phụ hoàng. Nhi tức hận không thể gánh vác mọi nỗi thống khổ thay cho phụ hoàng, nay đã trù tính kỹ lưỡng, quyết định dọn vào Đông Cung, ở bên hầu hạ phụ hoàng. Cúi xin phụ hoàng ân chuẩn.”
Hoàng đế bất chợt mở mắt.
Sở dĩ Người nghi kỵ Dực nhi còn vì một nguyên nhân khác, chính là Dực nhi cứ trì hoãn việc dọn vào Đông Cung.
Trong cung có Ngự Lâm Quân nằm dưới sự khống chế của Người, cả hoàng cung này đều là phạm vi thế lực của thiên tử.
Mà Dực nhi khước từ tiến vào địa phận của Người, khiến Người khó tránh khỏi nghi kỵ.
Lúc này, Thái Tử Phi lại tự nguyện dâng tấu thỉnh cầu muốn nhập Đông Cung.
Hoàng đế hờ hững cất lời: “Là con dọn vào Đông Cung một mình hay là cùng với các hài tử?”
“Đương nhiên là cùng với bọn nhỏ.” Vân Sơ cúi đầu đáp lời: “Du ca nhi và Trường Sinh thường xuyên nhắc đến hoàng tổ phụ, từ lúc Giác ca nhi ra đời tới nay, phụ hoàng cũng chưa được mấy lượt diện kiến. Sau khi tiến cung, các hài tử có thể thường xuyên tới Dưỡng Tâm Điện trò chuyện cùng phụ hoàng, có lẽ long thể của phụ hoàng ắt sẽ thuyên giảm đôi phần.”
Hoàng đế khẽ nắn vuốt ngón tay.
Dực nhi mang quân chinh phạt, nếu hắn dám vọng động thì Vân Sơ và ba hài tử chính là con tin quý giá nhất.
Người chẳng có lẽ gì để chối từ.
Người ung dung phán rằng: “Vậy ngay hôm nay hãy chuyển đến Đông Cung đi, trẫm sẽ lệnh cho Nội Vụ Phủ sắp đặt chu toàn.”
“Dạ, phụ hoàng.”
Vân Sơ rời khỏi Dưỡng Tâm Điện.
Trở lại vương phủ, nàng lập tức cho người thu xếp gọn gàng. Nếu đã chẳng thể an nhiên nơi phủ đệ, vậy thì nửa đời còn lại của nàng cứ để chìm nổi trong cấm cung này vậy.
Nàng cho người chuyển hết của hồi môn cùng hành lý lên xe ngựa, một tay ôm Giác ca nhi, tay còn lại nắm Trường Sinh, còn Du ca nhi theo sau lưng. Cả bốn người cùng ngồi trong chiếc xe ngựa đầu tiên.
Khi ánh chiều dần buông, xe ngựa đã tới cửa hoàng cung.
Chúng quan Nội Vụ Phủ đã túc trực sẵn, cung kính nghênh đón Thái Tử Phi và hoàng tôn vào Đông Cung.
Đông Cung đã bố trí sẵn hạ nhân túc trực. Mỗi vị chủ tử đều có ít nhất mười sáu cung nhân hầu hạ, cùng vô số cung tỳ, ma ma cấp thấp. Hơn nữa, Vân Sơ còn mang theo tâm phúc của mình tiến cung, Đông Cung vốn lạnh lẽo nay tức thì trở nên rộn ràng, tấp nập.
Sở Hoằng Du ngước nhìn một tòa gác mái rồi nói: “Đó chính là Trích Tinh Lâu mà Sở Lan từng khoe với ta. Ai da, chẳng hay Sở Lan giờ đây ra sao?”
Sở Trường Sinh tiếp lời: “Nàng ở bên cạnh song thân ruột thịt, còn có huynh đệ tỷ muội, đây chính là phúc phận lớn lao nhất thế gian.”
Gà Mái Leo Núi
Vừa vặn mọi sự đã thu xếp ổn thỏa thì Vân Phi đã tới. Bà mỉm cười nói: “Sơ nhi đã vào cung rồi, từ nay về sau, ta lại có thêm người bầu bạn trò chuyện.”
Trò chuyện cùng Vân Phi một lúc lâu, Vân Sơ mới lấy ra một chiếc hộp nhỏ bên hông, nhẹ giọng nói: “Cô cô, kế đến Sở Thụy ắt hẳn sẽ toan tính tìm cách đột nhập Dưỡng Tâm Điện. Trong thân hắn mang cổ trùng, nếu hắn túc trực bên cạnh phụ hoàng, phụ hoàng Người ắt sẽ mơ hồ mà hành xử nhiều điều hồ đồ, quá đáng...”
Vân Phi khẽ đưa mắt nhìn chiếc hộp nọ, bên trong chính là hương liệu. Dường như mang hương Long Tiên, song lại pha lẫn một mùi hương lạ lẫm khác.
“Cứ để phụ hoàng say giấc suốt chín ngày đêm.” Vân Sơ tiếp tục nói: “Sau chín ngày thì cổ trùng trong cơ thể phụ hoàng đã chết, mọi chuyện ắt sẽ dễ bề xử lý hơn nhiều.”
Vân Phi kinh hãi: “Dưỡng Tâm Điện có Ngự Lâm Quân gác, mỗi ngày đều có mấy chục vị thái y đến bắt mạch, điều này e là thập phần khó khăn... Hơn nữa, long thể Hoàng Thượng vốn đã suy kiệt tận xương tủy, ta e rằng một khi say giấc, Người sẽ vĩnh viễn không thể tỉnh dậy thêm lần nữa...”
“Đây là hương Ngô đại phu cố ý điều chế, trong đó có pha trộn các hương liệu khác cùng Long Tiên Hương, tuyệt nhiên không gây hại cho thân thể.” Vân Sơ chậm rãi cất lời: “Hiện giờ Sở Dực không có mặt ở kinh thành. Nếu Hoàng Thượng xảy ra bất trắc, triều chính ắt sẽ đại loạn… Kẻ không muốn nhìn thấy cục diện đó nhất chính là con. Bởi vậy, xin cô cô cứ yên tâm, con sẽ không để Hoàng Thượng gặp chuyện không may.”
Vân phi tiếp nhận hộp hương liệu, đôi tay khẽ run rẩy.
Nhưng trong thâm tâm bà ấy rất rõ, một khi để Sở Thụy chiếm được tiên cơ, thì việc Hoàng Thượng liệu có tỉnh lại hay không, ắt chẳng còn trọng yếu nữa.
Để bản thân có thể kế vị danh chính ngôn thuận, Sở Thụy tất nhiên sẽ mượn tay Hoàng Thượng, trừ khử tất cả những người thừa kế hợp pháp. E rằng, tất cả hoàng tử đều khó thoát cái chết…
“Được!”
Vân phi dứt khoát đồng ý.