“Chi bằng hành sự ngay đêm nay.” Vân Sơ đứng dậy: “Con sẽ cùng cô cô đi.”
Đôi cô cháu rời Đông Cung, thẳng tiến đến Dưỡng Tâm Điện.
Sắc trời tĩnh mịch, toàn bộ hoàng cung đã lên đèn, Dưỡng Tâm Điện sáng rực đèn đuốc. Bên ngoài điện có đông đảo thị vệ túc trực, trước cửa đại điện là một nhóm cung nữ thái giám, trong điện, Thục phi đang hầu hạ Hoàng Thượng.
“Vân phi nương nương, Thái Tử Phi, xin dừng bước.” Phàn Minh rút bội kiếm ra, ngăn cản bước chân của hai người: “Trời đã tối, Hoàng Thượng cần nghỉ ngơi. Hai vị có chuyện gì thì ngày mai hẵng đến.”
“Phàn đại nhân, chi bằng chúng ta bàn bạc một đôi lời?” Vân Sơ khẽ cười: “Mời ngài đi lối này.”
Phàn Minh nhíu mày: “Tại hạ và Thái Tử Phi quả thực không có gì đáng bàn.”
“Phàn đại nhân là người phụ hoàng tín nhiệm nhất, chẳng lẽ không muốn suy xét cho tính mạng của phụ hoàng sao?” Nụ cười trên gương mặt Vân Sơ dần dần nhạt đi: “Hiện giờ bệnh tình của phụ hoàng ngày càng nguy kịch. Ngoài việc bị ảnh hưởng do Cao công công mượn long mạch, ta nghĩ vẫn còn có nguyên nhân khác. Phàn đại nhân không muốn lắng nghe sao?”
Phàn Minh trầm tư một lát, cuối cùng vẫn theo Vân Sơ đến một khóm trúc rậm rạp bên cạnh Dưỡng Tâm Điện.
Đúng lúc này, Vân phi lén liếc mắt ra hiệu cho hai cung nữ canh cửa. Một cung nữ ngó nghiêng khắp chốn, thấy không ai chú ý, lập tức tiến về phía Vân phi. Khoảnh khắc nàng lướt qua Vân phi, một hộp hương liệu đã được kín đáo trao vào tay nàng.
Cung nữ xoay người đi vào trong đại điện, thong thả đổ đi ít hương tro cũ, rồi thay vào đó hương liệu mới.
Vân Sơ nhìn Phàn Minh đang đứng trước mặt, khẽ cất lời, giọng trầm thấp: “Mấy vị thái y đó ngày nào cũng đến bắt mạch cho Hoàng Thượng, nhưng bệnh tình của người chẳng hề chuyển biến tốt đẹp chút nào. Phàn đại nhân có từng nghi ngờ điều này không?”
Phàn Minh lạnh lùng đáp: “Thái Tử Phi rốt cuộc muốn nói điều gì?”
“Hoàng Thượng tín nhiệm Phàn đại nhân đến vậy, chi bằng Phàn đại nhân nhờ Phàn gia tìm các đại phu dân gian vào cung chữa bệnh cho Hoàng Thượng.” Vân Sơ thấy Vân phi đã xong việc, liền khẽ cụp mắt, chậm rãi nói: “Việc này tin hay không, tùy Phàn đại nhân định đoạt. Lời cần nói, ta đã nói cạn rồi.”
Nàng nói xong, liền cùng Vân phi quay mình rời bước.
Phàn Minh đứng trong sân Dưỡng Tâm Điện, nhíu mày suy tư hồi lâu.
Gà Mái Leo Núi
Hắn chỉ là một hán tử thô kệch, chẳng thấu đáo những tranh đoạt âm mưu chốn triều chính này. Nhưng hắn có thể cảm nhận rất rõ thân thể của Hoàng Thượng ngày một suy yếu.
Tiếng chuông canh ba vừa vang lên, Phàn Minh đang chuẩn bị trở về chợp mắt đôi lát, thì lại thấy Thục phi từ trong điện vọt ra, gương mặt nàng hoa dung thất sắc, cất lời: “Không hay rồi, Phàn đại nhân! Mau, mau mời thái y, mau lên!”
Phàn Minh lập tức trầm mặc: “Hoàng Thượng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Cứ cách hai canh giờ là Hoàng Thượng phải dùng thuốc. Ta canh đúng thời gian liền đ.á.n.h thức Hoàng Thượng, nhưng đã cất tiếng gọi mãi mà người vẫn không tỉnh.” Thục phi sợ tới mức mặt mày trắng bệch: “Phàn đại nhân không tin, có thể tự mình vào đại điện kiểm chứng.”
Phàn Minh lập tức vội vã bước vào đại điện.
Hắn bước đến, cất tiếng gọi hai lần nhưng Hoàng Thượng chẳng hề phản ứng. Hắn khom lưng, lay người Bệ hạ một hồi lâu, nhưng đôi mắt ngài vẫn khép chặt không hề động đậy.
Hắn bất giác nhớ lại lời Thái Tử Phi đã nói.
Lẽ nào những vị thái y kia quả thực có vấn đề?
Giờ khắc này nếu gọi thái y đến khám bệnh, chẳng phải sẽ càng tạo cơ hội cho bọn họ bỏ thêm thuốc, khiến Hoàng Thượng hôn mê lâu hơn sao?
“Thỉnh Thục phi nương nương hãy tận tâm hầu hạ Hoàng Thượng. Hạ quan đi một lát sẽ trở về ngay!”
Phàn Minh bước ra ngoài, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn đám Ngự Lâm Quân.
“Từ giờ trở đi, bất luận kẻ nào cũng không được rời khỏi Dưỡng Tâm Điện. Nếu có kẻ tự tiện xông vào Dưỡng Tâm Điện, g.i.ế.c không tha!”
“Vâng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mấy chục Ngự Lâm Quân quỳ xuống lĩnh mệnh.
Phàn Minh không chút chậm trễ, trực tiếp đến Đông Cung.
Vân Sơ vừa dỗ Giác ca nhi an giấc, đang ngồi đọc sách trong hoa các Đông Cung.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của nàng, hạ nhân liền tới báo Phàn đại nhân cầu kiến.
Phàn Minh bước vào Đông Cung.
Hắn đi vào hoa các, chắp tay nói: “Thỉnh an Thái Tử Phi. Đêm khuya quấy rầy, hy vọng không phiền Thái Tử Phi nghỉ ngơi.”
Vân Sơ khẽ nhíu đôi mày liễu, lộ vẻ ưu sầu: “Phàn đại nhân đêm khuya đến đây, hiển nhiên có việc quan trọng, ngài cứ việc bày tỏ.”
“Hoàng Thượng vẫn hôn mê bất tỉnh, gọi thế nào cũng chẳng hề tỉnh dậy.” Phàn Minh ngẩng đầu: “Hạ quan nghĩ, có lẽ lời Thái Tử Phi từng nói là sự thật, trong số các thái y kia có kẻ phản tặc. Song... Thục phi nương nương hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng cũng có điều bất thường.”
Vân Sơ hơi trầm ngâm, đoạn cất lời: “Thục phi nương nương đã sinh ra Thất hoàng tử. Hiện giờ Thất hoàng tử chỉ có phong hào mà không có đất phong. Nếu Hoàng Thượng gặp chuyện không may vào lúc này, e rằng sẽ vô cùng bất lợi cho cả Thục phi và Thất hoàng tử. Phàn đại nhân e đã lo nghĩ quá nhiều rồi chăng.”
Lời nàng thốt ra như sấm bên tai, khiến hắn bừng tỉnh khỏi cơn mê. Phàn Minh lập tức gật đầu lia lịa, quả thực như vậy! Thất hoàng tử tuổi còn nhỏ, nếu Hoàng Thượng băng hà, Thất hoàng tử sẽ mất đi chỗ dựa vững chắc, há chẳng phải sẽ mặc cho tân hoàng xử trí hay sao?
Nếu xét từ góc độ này, Thái Tử Phi hẳn cũng sẽ không mưu hại Hoàng Thượng.
Bởi lẽ Thái Tử đang chinh chiến xa. Nếu Hoàng Thượng xảy ra biến cố vào giờ phút này, e rằng không có ai đăng cơ, triều đình cùng hậu cung tất sẽ đại loạn...
Nghĩ đến đây, Phàn Minh càng thêm kiên định, chắp tay hỏi: “Vậy theo Thái Tử Phi, người nào có thể mua chuộc thái y hãm hại Hoàng Thượng?”
Vân Sơ khẽ rũ mắt.
Gần đây Sở Thụy cùng Tô Tử Nguyệt khắp nơi lôi kéo quan hệ, kết giao không ít gia chủ phu nhân của các thế gia đại tộc. Nàng không dám chắc Phàn gia có phản chiến giữa đường hay không.
Ngay cả Cao công công còn có thể phản bội, thì cớ gì chuyện này lại không thể xảy ra?
Lần này nàng sẽ không hoàn toàn tín nhiệm Phàn Minh.
“Chuyện này, xin giao cho Phàn đại nhân điều tra vậy.” Vân Sơ chậm rãi nói: “Xin Phàn đại nhân mau chóng sắp xếp đại phu dân gian đến chẩn trị cho Hoàng Thượng. Ngoài ra, nếu chuyện Hoàng Thượng hôn mê truyền ra ngoài, e rằng chắc chắn sẽ khiến triều dã chấn động. Về việc này, Phàn đại nhân nghĩ nên xử trí ra sao?”
“Hạ quan đã phong tỏa Dưỡng Tâm Điện.” Phàn Minh đáp lời: “Nhưng giờ Thìn mỗi buổi sáng, chư vị đại thần đều đến Dưỡng Tâm Điện để hội báo những chuyện quan trọng. Trong Dưỡng Tâm Điện còn có rất nhiều tấu chương cần phê duyệt. Những việc này đều phải được xử lý, không thể lừa dối bọn họ quá lâu.”
Những việc này Vân Sơ đã liệu tính xong xuôi: “Phàn đại nhân cứ yên tâm, mọi chuyện xin cứ giao cho ta lo liệu. Bây giờ chúng ta trước hết hãy mau đến vấn an Hoàng Thượng, sau đó cũng cần phái người báo tin cho Vân phi.”
Phàn Minh định từ chối, nhưng chợt nghĩ hiện giờ Vân phi đang chưởng quản hậu cung, lại là thân cô cô của Thái tử phi.
Như vậy, Dưỡng Tâm Điện giờ đây đã hình thành thế chân vạc ba phe: thứ nhất là Ngự Lâm quân do hắn dẫn đầu, tuyệt đối trung thành với Hoàng Thượng; thứ hai là phe Đông Cung do Thái tử phi cùng Vân phi đứng đầu; thứ ba là trận doanh của Thục phi và Thất hoàng tử, vốn giữ thái độ trung lập... Binh pháp từng dạy, thế chân vạc ba bên là thế trận vững chãi nhất. Ba phe cùng trấn giữ Dưỡng Tâm Điện, e rằng tạm thời sẽ không có biến cố gì xảy ra.
Lúc Vân Sơ cùng Phàn Minh vừa kịp tới Dưỡng Tâm Điện thì Vân phi cũng đã có mặt.
Thục phi đang níu lấy tay Vân phi mà khóc nức nở: “Tỷ tỷ, vậy phải làm sao bây giờ, có khi nào Hoàng Thượng sẽ...”
“Không thể nào xảy ra chuyện đó được!” Vân phi khẽ mím môi: “Hoàng Thượng luôn tín nhiệm Thục phi muội muội. Thục phi muội muội hãy ở lại trong điện túc trực bên cạnh Hoàng Thượng. Dẫu Hoàng Thượng hôn mê bất tỉnh, nhưng t.h.u.ố.c thang vẫn cần được dùng đủ liều lượng.”
Phàn Minh cất lời ngăn lại: “Tạm thời chưa nên dùng t.h.u.ố.c của Thái Y Viện. Trước rạng đông, ta sẽ phái vài lang trung đến bắt mạch cho Hoàng Thượng. Dưỡng Tâm Điện này xin giao phó cho chư vị nương nương.”
Hắn chắp tay cáo lui, dặn dò Ngự Lâm quân canh giữ Dưỡng Tâm Điện nghiêm ngặt rồi mới rời cung.
Sau khi hắn đi, Thục phi tiếp tục hầu hạ Hoàng Thượng.
Các cung nữ, thái giám của Dưỡng Tâm Điện không biết đã xảy ra chuyện gì, ai nấy đều thất thần hoảng sợ.