Khánh Hoa xoa xoa thái dương.
Đường sá xa xôi vất vả, nàng ta vốn đã mệt mỏi, nay trong chốc lát lại phải tiếp nhận nhiều tin tức kinh thiên động địa đến thế, khiến đầu óc nàng ta sắp nổ tung.
Nàng ta vô cùng lo lắng nhìn về phía Hoàng Thượng đang nằm trên long sàng.
Động tĩnh lớn đến thế mà phụ hoàng vẫn không hề phản ứng gì, quả thực giống như một... t.h.i t.h.ể không hồn.
Nàng ta khiếp sợ thốt lên: “Ta cũng xin ở lại Dưỡng Tâm Điện hầu bệnh.”
“Chẳng cần nhiều người kề cận hầu bệnh đến thế.” Vân Sơ khẽ nói: “Nhị tỷ mệt mỏi rồi, hãy dùng bữa trước, rửa mặt rồi ngủ một giấc cho khỏe. À phải rồi, Thâm ca nhi vẫn luôn miệng nhắc đến nhị tỷ mãi không thôi.”
Vốn dĩ ban đầu nàng muốn Khánh Hoa tới phủ Bình Tây Vương nghỉ ngơi, nhưng bây giờ e là không thể được nữa rồi.
Gà Mái Leo Núi
Sở Thụy ắt sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào.
Nàng lo lắng Khánh Hoa sẽ trở thành một quân bài trong tay Sở Thụy.
Ở lại trong cung vẫn thích hợp hơn vài phần.
Chỉ hy vọng hai ngày tới đây có thể bình an vô sự trải qua.
Khánh Hoa quả nhiên cũng thương nhớ nhi tử, bèn đi theo Vân Sơ tới Đông Cung.
Đám cung nhân lục tục dâng thức ăn lên, bày đầy một bàn. Mạnh Thâm dùng cơm cùng Khánh Hoa, còn Vân Sơ thì kề bên chăm sóc Giác ca nhi.
“Thâm ca nhi, con chẳng cần bận tâm đến những biến cố nơi triều đình cùng hậu cung, cứ chuyên tâm đèn sách cho tốt là được.” Khánh Hoa dặn dò: “Không lâu nữa là đến kỳ thi Hội rồi, dù tuổi con còn nhỏ nhưng tài học đã hơn người, có thể thử một lần. Phụ thân ký thác kỳ vọng rất cao vào con, con phải nỗ lực tranh đua một phen, sau này làm quan cũng có thể tương trợ cữu cữu của con.”
Dùng bữa xong, Khánh Hoa đã vô cùng mệt mỏi.
Nàng ta đương nhiên sẽ không ở lại Đông Cung, mà là trở về Trường Thu Cung của Ân phi. Nơi đó vẫn còn tẩm cung của nàng ta trước khi xuất giá.
Chính điện Trường Thu Cung là nơi Ân phi cư ngụ, còn một trong hai chính điện phụ là nơi ở của công chúa Khánh Hoa. Cung nữ hầu hạ nàng cũng đều là những người nàng quen thuộc.
Cung nữ pha nước ấm, thả một chút trầm hương an thần vào, Khánh Hoa cởi bỏ xiêm y, ngồi vào bồn tắm, nhắm mắt dưỡng thần.
Sau khi tắm gội, toàn thân nàng đều được thả lỏng. Nàng khoác áo ngoài, bước vào tẩm điện an giấc.
Trước khi ngủ, nàng còn nghĩ nếu nghỉ ngơi đủ rồi thì sẽ đến Dưỡng Tâm Điện đợi, không biết vì sao mà trong lòng nàng lại cảm thấy vô cùng lo lắng cho phụ hoàng...
Chẳng hay đã ngủ bao lâu, nàng bỗng nhiên nghe thấy tiếng người vang vọng bên tai, là giọng của một nam nhân.
“Công chúa Khánh Hoa, đã tỉnh rồi sao?”
Nàng tức khắc bật mở mắt.
Một gương mặt thanh tú văn nhã đập vào tầm mắt nàng.
Nàng kinh hãi: “Sở Thụy!”
Nàng ngẩng đầu, lúc này mới nhận ra bản thân lại đang nằm dưới nền đất lạnh, bên trên là xà ngang mục ruỗng, song cửa tứ phía đều hư hại, cũng chẳng biết đây là chỗ nào.
“Sở Thụy! Ngươi dám bắt cóc công chúa Đại Tấn! Ngươi không muốn sống nữa sao!” Khánh Hoa tức giận nói: “Tuy rằng ngươi có công hộ giá, song suy cho cùng ngươi chỉ là nhi tử của tiên Thái tử, chẳng đáng một đồng xu nhỏ! Ngươi mau thả ta, ta có thể thỉnh cầu phụ hoàng tha cho tội c.h.ế.t của ngươi!”
“A.”
Sở Thụy nhếch mép cười nhạt đầy vẻ châm biếm.
Vốn tưởng rằng sau khi Tô Tử Nguyệt hạ cổ Ân phi thì tử cổ sẽ phát huy uy lực lớn lao, ai ngờ tử cổ vừa vào người ký chủ đã bị tiêu vong.
Tử cổ trong thân thể hắn cũng ngày càng yếu đi, bởi vì —— cổ đực kia sắp chết, tử cổ cũng không thể kích động nổi nữa.
Hắn lâm vào đường cùng, đành liều mình hành sự.
“Công chúa Khánh Hoa, giữa ta và nàng không đến nỗi sống c.h.ế.t tương tàn.” Sở Thụy mỉm cười nói: “Chi bằng chúng ta hợp tác được không?”
Tuy bây giờ đã là mùa hạ nhưng nơi đây vô cùng lạnh lẽo.
Khánh Hoa chỉ khoác một bộ xiêm y mỏng, từ đầu đến chân đều cảm thấy hơi lạnh thấu xương.
Nàng nhìn trái nhìn phải, trong phòng này chỉ có nàng và Sở Thụy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sở Thụy thể trạng vốn suy nhược, ắt hẳn nàng có thể thoát khỏi tay hắn.
Nàng chậm rãi chống tay ngồi dậy, ngay khi nàng toan xoay người thì một tiếng “vút” xé gió lao tới, tựa hồ có vật gì vừa xẹt qua tai nàng, “xoạt” một tiếng, găm thẳng vào cây cột trước mặt.
Nàng sờ lỗ tai, bàn tay dính đầy m.á.u tươi.
Vành tai nàng bị cắt mất một miếng thịt nhỏ, m.á.u tươi không ngừng trào ra.
Huyết châu tí tách rơi trên vai, nhuộm đỏ dần vạt y phục.
Sở Thụy nở nụ cười ẩn ý, cất lời: “Công chúa Khánh Hoa, hiện tại chúng ta có thể nói chuyện hợp tác được chưa?”
Khánh Hoa run rẩy xoay người, lúc này nàng mới phát hiện có một tiểu nội thị đang đứng trong góc tối.
Trong tay tiểu nội thị kia là vài mũi phi đao bén nhọn.
Nàng chắc chắn nếu còn dám bỏ trốn, những mũi phi đao kia sẽ lập tức cắt ngang yết hầu nàng.
“Ngươi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì!”
Khánh Hoa khó nhọc thốt ra những lời này.
“Như vậy mới đúng chứ.” Nụ cười của Sở Thụy càng thêm thâm sâu: “Đứng làm chi? Mời ngồi, vừa dùng trà vừa đàm luận.”
Tiểu nội thị kia mang đến một chiếc bàn nhỏ, đoạn rót cho mỗi người một chén trà thơm.
Hương trà thoang thoảng bay lượn, song Khánh Hoa lại không chút nhúc nhích.
“Sao, trà không hợp khẩu vị nàng sao?”
Lời Sở Thụy vừa dứt, Khánh Hoa lập tức run rẩy bưng chén trà lên.
Nàng phát hiện kẻ trước mắt ta quả là một tên cuồng vọng, cớ sao phụ hoàng lại dung túng cho kẻ này tồn tại? Hắn ta đáng lẽ phải quy tiên cùng Thái Hậu từ lâu rồi!
Nỗi sợ hãi cùng phẫn nộ ngập tràn trong lòng Khánh Hoa, song nàng vẫn không dám bộc lộ ra ngoài. Run rẩy nâng chén trà, lại chẳng dám uống, e rằng chính mình cũng sẽ trúng phải tử cổ như mẫu phi.
Lúc này, Sở Thụy mới mở miệng: “Tử cổ trong người Ân phi đã bị Vân Sơ hóa giải, ta đành phải tìm ngươi trợ giúp. Ngươi muốn trách thì cứ trách Vân Sơ đi, vốn dĩ ngươi đâu cần phải chịu kiếp nạn này.”
Khánh Hoa c.ắ.n chặt khớp hàm.
Nếu Vân Sơ không phát giác mẫu phi trúng tử cổ, e rằng chẳng ai hay biết phụ hoàng giờ đây đã lâm vào cảnh hiểm nguy gì... Nàng ta thầm cảm tạ trời đất vì Vân Sơ là một người thông minh tài trí.
Chỉ tiếc nàng ta quá đỗi ngu muội, hoàn toàn không biết làm sao để thoát thân khỏi tình cảnh này.
“Ta mời Công chúa Khánh Hoa tới đây là muốn nhờ ngươi giúp một chuyện.” Sở Thụy bày ra thái độ hòa nhã: “Ngươi hãy viết một bức thư cho Mạnh Thâm. Ta bảo gì, ngươi cứ thế chép lại.”
Đồng tử Khánh Hoa co chặt: “... Được.”
Mặc cho đó là chuyện gì, trước cứ ưng thuận đã, rồi sẽ có kế sách sau.
Công chúa mất tích, chắc chắn mọi người sẽ sớm phát giác, ắt sẽ có người nhanh chóng tới cứu giúp ta...
Tiểu thái giám mang giấy bút lên.
Sở Thụy thản nhiên nói: “Thâm nhi, vi nương đang bị giam cầm. Con hãy khiến Hoàng Thượng dùng d.ư.ợ.c gói này, vi nương sẽ được an toàn vô sự.”
Hắn ta nói xong thì lấy một gói t.h.u.ố.c đặt lên tờ giấy.
Khánh Hoa chỉ mới viết hai chữ “Thâm nhi” thì đã không viết được nữa: “Đây là loại t.h.u.ố.c gì?”
“Đây không phải là chuyện Công chúa nên hỏi.”
Sở Thụy vừa dứt lời thì Khánh Hoa đã buông bút: “Nếu đã nói chuyện hợp tác thì ta đây cũng có quyền được biết, ta... A!”
Tiểu thái giám cầm chén trà lạnh lùng hắt vào mặt nàng ta.
Tuy nước trà không còn nóng nhưng một bậc Công chúa lại bị kẻ hạ tiện đối đãi khinh bạc đến vậy, quả thực còn nhục nhã ê chề hơn cả việc bị bạt tai.
“Thưa Công chúa, nói là hợp tác, ấy là Vương gia đã ban cho người chút thể diện mà thôi.” Tiểu thái giám cười lạnh: “Vương gia phủ ta đã ban cho Công chúa thể diện, người nên biết trân trọng mới phải.”
Khánh Hoa lau nước trà trên mặt, bả vai run rẩy: “Vậy ta không hợp tác nữa, Sở Thụy, ngươi c.h.ế.t ý này đi, ta tuyệt đối không thể làm chuyện mưu hại phụ hoàng... A!!”