Sở Thụy nắm chặt mái tóc của nàng ta, cả thân người Công chúa đều bị kéo ngược về phía sau.
“Nếu dùng lời lẽ ôn hòa mà nàng vẫn không nghe, vậy chỉ đành dùng thủ đoạn thô bạo mà thôi.” Sở Thụy nở nụ cười ghê rợn, đoạn rút ra một chiếc kéo, cắt phăng mái tóc của Khánh Hoa.
Khánh Hoa kêu la t.h.ả.m thiết.
Vốn nàng ta vô cùng coi trọng dung nhan của mình, bởi vậy năm kia mới tìm đến đồ đệ của thần y để cầu xin linh d.ư.ợ.c bảo dưỡng nhan sắc.
Mái tóc mà nàng ta hằng tự hào nhất giờ đây rơi lả tả tán loạn dưới đất, khiến nàng ta gần như phát cuồng.
“Nếu Công chúa không chịu viết thư thì chốc nữa lưỡi kéo này sẽ cắt vào mặt Công chúa.” Sở Thụy cười nói: “Tóc bị cắt rồi còn có thể mọc lại, nhưng nếu trên mặt đã có vết sẹo thì sẽ vĩnh viễn là một phụ nhân xấu xí, nhan sắc tàn phai.”
“A a a! Ta liều c.h.ế.t với ngươi! Sở Thụy! Đồ lòng lang dạ thú! Phụ hoàng đã giữ lại cái mạng ti tiện của ngươi mà ngươi lại dám hãm hại Người! Ta nhất định phải g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi!”
Khánh Hoa phẫn nộ muốn siết cổ Sở Thụy nhưng lại bị tiểu thái giám kia đẩy xuống đất.
Sở Thụy khụy người xuống, đặt lưỡi kéo bén ngót ngay dưới mí mắt Khánh Hoa, dùng sức ấn một cái. Huyết châu lập tức rỉ ra.
Khánh Hoa đau đến mức ngất lịm đi.
Tiểu thái giám mang một thùng nước tới hắt lên mặt Khánh Hoa.
Khánh Hoa choàng tỉnh vì sặc nước, nhìn thấy gương mặt của Sở Thụy, lá gan như muốn nứt toác. Nàng ta thét lên: “Ngươi g.i.ế.c ta! Ngươi hãy trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t ta đi!!”
Sắc mặt Sở Thụy trầm xuống.
Sở dĩ hắn ta bắt Khánh Hoa đến đây là bởi trong suy nghĩ của hắn, Công chúa là một kẻ ngu dốt, chỉ cần kết hợp uy h.i.ế.p lẫn dụ dỗ một phen, ắt nàng ta sẽ hết lòng phục vụ hắn.
Chẳng ngờ hắn vừa đ.ấ.m vừa xoa đến bước này mà Khánh Hoa vẫn không muốn hợp tác, thậm chí chỉ nguyện tìm đường chết.
Sở Thụy trầm giọng nói: "Đi, bắt Mạnh Thâm tới đây."
Khánh Hoa kinh hãi thốt lên: "Nếu ngươi dám động đến cốt nhục của ta, ta có thành quỷ cũng quyết không tha cho ngươi! Sở Thụy! Ân oán người lớn chớ liên lụy hài tử! Ngươi đừng động vào Thâm ca nhi, không được động vào nó!"
"Không động cũng được, nhưng ngươi phải viết cho xong bức thư này!"
Khánh Hoa phẫn uất khóc rống.
Phụ hoàng và nhi tử, nàng phải chọn một người sao?
Chọn ai? Nên chọn ai đây?
Tai nàng đau, đầu đau, mặt đau, cả người ướt đẫm nước trà, nàng đã lớn chừng này, chưa bao giờ gặp phải những chuyện như vậy.
"Ta, ta..."
Khánh Hoa không ngừng khóc.
Nàng theo bản năng muốn cứu Thâm ca nhi.
Nhưng mà, nếu nàng viết phong thư này thì phụ hoàng chắc chắn sẽ xảy ra chuyện!
Phụ hoàng gặp biến, Sở Thụy đăng cơ, Sở Dực sẽ chết, nàng cũng sẽ chết, Thâm ca nhi liệu còn có thể sống sót sao?
Tổ chim ngã, trứng nào lành lặn?
Tuy nàng ngu muội đến mấy cũng chẳng thể không thấu đạo lý đơn giản ấy.
"Không... Ta không viết!"
Khánh Hoa nhắm hai mắt lại.
Một bàn chân đá thẳng vào mặt nàng.
Đầu nàng đập mạnh xuống đất, tức thì hôn mê bất tỉnh.
"Vương gia!" Vị tiểu thái giám kia ngẩng đầu: "Hiện giờ khắp chốn trong cung đang lùng sục công chúa Khánh Hoa, muốn bắt Mạnh Thâm lúc này e là rất khó."
Sở Thụy nện một quyền vào tường.
Chuyện hắn đã nắm chắc trong lòng bàn tay mà lại không thể hoàn thành.
Chỉ cần đợi thêm mấy ngày nữa, lão già kia vừa băng hà, hắn ta cũng chẳng thể xoay chuyển được cục diện nữa.
Chỉ còn lại một cách...
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có rất nhiều ánh lửa bùng lên.
"Chẳng lành rồi! Có người tìm tới!" Tiểu thái giám thay đổi sắc mặt: "Vương gia, tiểu nhân xin phò trợ ngài thoát thân!"
Sở Thụy nở nụ cười quỷ dị: "Lui gì chứ? Cứ ở đây đợi đi, đến lúc giao phong chính diện rồi."
Tiếng bước chân rộn ràng bên ngoài càng ngày càng gần.
Ánh lửa từ bốn phương tám hướng sáng bừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trời đã về chiều, màn đêm buông xuống.
Vân Sơ cùng Phàn Minh dẫn theo Ngự Lâm Quân bao vây một tòa viện tử đổ nát.
Viện tử này đã từng là nơi Thái Hậu lễ Phật, sau khi Thái Hậu qua đời thì không còn ai trông nom tiểu viện này nữa, hư hại cũng chẳng có người tu sửa, dần dần trở nên hoang tàn.
Ánh mắt Vân Sơ lạnh lẽo, nàng không ngờ Sở Thụy lại dám động thủ ở trong cung.
Chó cùng rứt giậu, Sở Thụy đã dụng hết bản lĩnh của mình, chỉ còn có thể dùng tới kế hèn hạ nhất.
Nàng nhỏ giọng nói: "Để lại vài người canh giữ các lối ra vào, những người còn lại theo ta vào trong!"
Nàng đang muốn cất bước thì Phàn Minh liền tiến lên một bước, chắn trước nàng: "Cẩn thận có kẻ đ.á.n.h lén, để ta vào trước, Thái Tử Phi hãy đi phía sau hạ quan."
Lúc trước hắn chỉ thấy Thái Tử Phi là một nữ tử tuyệt sắc. Nhưng trải qua mấy ngày cận kề, hắn mới chợt nhận ra, tài năng của Thái Tử Phi còn đủ sức lấn át dung mạo nghiêng nước nghiêng thành của nàng.
Bề ngoài, Vân Phi cùng Hứa Thái Sư khống chế Dưỡng Tâm Điện, song kỳ thực, người thực sự quyết đoán mọi sự lại là Thái Tử Phi.
Hắn không tự chủ mà tuân theo mọi lời nàng sai bảo, dốc hết sức mình bảo vệ nàng.
Vạn nhất Thái Tử Phi gặp chuyện chẳng lành, Dưỡng Tâm Điện ắt sẽ mất đi chỗ dựa vững chắc.
Cất bước đi vào, Vân Sơ vừa liếc mắt đã nhìn thấy công chúa Khánh Hoa nằm liệt dưới đất, sống c.h.ế.t bất minh.
"Thái Tử Phi đã tới." Sở Thụy ngồi trên ghế, thần sắc thong dong: "Mang nhiều người như vậy, cũng quá coi trọng ta rồi."
“Trang Thân Vương to gan!” Phàn Minh giận dữ quát lớn: “Dám cả gan bắt cóc Khánh Hoa công chúa, tội đáng tru di cửu tộc!”
Hắn vung tay ra hiệu, Ngự Lâm Quân lập tức tiến về phía Sở Thụy.
Cùng lúc đó, Vân Sơ vội vã xông tới bên Khánh Hoa, đưa tay dò xét hơi thở của nàng. Nàng vẫn còn hơi ấm, Vân Sơ khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là —— mái tóc Khánh Hoa đã tiêu tán, trên mặt có những vết rạch sâu hoắm, vành tai cũng bị khuyết một mảng thịt… Không biết nàng đã phải chịu bao nhiêu khổ nhục?
Vân Sơ ngẩng đầu, nhìn thấy tiểu công công bên cạnh Sở Thụy đã bị khống chế, nhưng trên khóe môi Sở Thụy lại nở nụ cười quỷ mị, khiến Vân Sơ bất an vô cùng.
Nàng lập tức ra lệnh cho bà ma ma phía sau nhanh chóng bế Khánh Hoa đến Thái Y Viện.
Vân Sơ bước lên phía trước, Ngự Lâm Quân tự động tránh đường, nàng đi thẳng tới trước mặt Sở Thụy.
Sở Thụy lẳng lặng nhìn nàng: “Thái Tử Phi, muốn c.h.é.m muốn giết, cứ tùy ý ngươi. Dù sao, tính mạng này của ta cũng do ngươi cứu về.”
Vân Sơ lấy một trường bình sứ từ trong tay áo ra, rút ra một viên đan d.ư.ợ.c rồi phân phó: “Kìm chặt cằm hắn ta.”
Phàn Minh hung bạo bóp cằm Sở Thụy, ép hắn há miệng.
Vân Sơ đang định đút viên đan d.ư.ợ.c vào miệng hắn, bỗng nhiên một luồng kình phong đột ngột ập tới.
Chỉ thấy một thanh đoản kiếm nhắm thẳng vào cổ tay Phàn Minh.
Tay phải Phàn Minh trúng chiêu, theo bản năng buông lỏng Sở Thụy.
Phốc!
Sở Thụy phun ra một ngụm m.á.u tươi, tà mị lên tiếng: “Thái Tử Phi, chung quy ngươi vẫn chậm một nhịp.”
Nói xong, hắn xoay người nhìn về phía cửa điện, yếu ớt thốt lên: “Hoàng thúc! Cứu Thụy nhi với!”
Vân Sơ xoay người, thấy Hoàng Thượng đang đứng ngoài cửa.
Nàng khó thể tin vào cảnh tượng trước mắt.
Hoàng Thượng đã uống Ngô Vân tán do chính Người tự nghiên cứu chế, lẽ ra vô phương cứu chữa, cớ gì Người lại có thể tỉnh giấc?
Gà Mái Leo Núi
Người đỡ lấy Hoàng Thượng chính là Vân phi.
Vân phi nhìn Vân Sơ, chỉ khe khẽ lắc đầu.
Lúc thiếp và Thục phi hầu hạ tại Điện Dưỡng Tâm, Hoàng Thượng đang nằm trên long tháp bỗng nhiên bật dậy, rồi bất ngờ phun ra một ngụm huyết đen.
Chúng ta còn chưa kịp phản ứng, Người đã lê thân xuống long tháp, chẳng màng xiêm y mà chạy vội tới đây.
Chưa kịp mang giày, trên người Người chỉ khoác độc một kiện áo trong, thiếp đã cưỡng ép Người khoác thêm một kiện áo ngoài...
“Thụy nhi!”
Hoàng Thượng đẩy Vân phi ra xa, lê đôi chân trần mà tiến về phía Sở Thụy.
“Phàn Minh, một thị vệ hèn mọn như ngươi, lại dám ra tay với Vương gia do Trẫm thân phong! Ai đã ban cho ngươi lá gan to tày trời như vậy?” Hoàng Thượng đảo mắt qua Phàn Minh, rồi dừng lại trên người Vân Sơ: “Ngươi quả nhiên là nhi tức hiếu thảo của Trẫm, nhân lúc Trẫm bệnh nặng mà ra tay với Trang Thân Vương. Ngươi...”
“Hoàng Thượng!” Phàn Minh quỳ xuống đất: “Mọi chuyện đều là ý đồ của vi thần, không liên quan đến Thái Tử Phi, kính xin Hoàng Thượng trị tội!”
Hoàng Thượng nhấc chân định đá ngã Phàn Minh. Song Phàn Minh vẫn đứng vững, trái lại chính Người lại lảo đảo, suýt chút nữa ngã khuỵu xuống đất.