Sở Thụy vội vàng đỡ lấy Hoàng Thượng: “Hoàng thúc có sao không?”
Hoàng Thượng há miệng thở dốc.
Sáu ngày liền Người chưa hề ăn uống, bị cổ trùng triệu hoán mà lê thân tới nơi này. Vừa đến được mục tiêu, thân thể Người lập tức suy kiệt.
Một đám cung nhân vội vã tiến lên đỡ lấy Hoàng Thượng.
Gà Mái Leo Núi
Hoàng Thượng thở dốc, cất lời tra hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Hoàng Thượng, Khánh Hoa công chúa mất tích, Thái Tử Phi và Phàn đại nhân vừa hay đang điều tra nội cung.” Vân phi cất lời tâu: “Chính là Trang Thân Vương đã bắt cóc Khánh Hoa công chúa...”
“Hoang đường!” Hoàng đế lạnh lùng nói: “Vân phi chấp chưởng phượng ấn, lại tùy ý để nam tử Ngự Lâm Quân điều tra hậu cung, đây là thất trách, tức khắc thu hồi phượng ấn, biếm Vân phi vào lãnh cung!”
Vân phi khẽ run lên.
Cuối cùng nàng cũng rõ tại sao Sơ nhi lại kiêng kị cổ trùng kia như thế, thì ra uy lực của nó lớn đến nhường ấy.
Chỉ cần Sở Thụy chạm mặt Hoàng thượng là Người sẽ chẳng còn là vị Hoàng thượng như thuở nào nữa.
“Phàn Minh lạm dụng chức quyền, cách chức điều tra tức khắc!” Ngực Hoàng đế phập phồng kịch liệt, giận dữ nói: “Người đâu, đỡ trẫm về Dưỡng Tâm Điện, Thụy nhi, sau này ngươi cứ ở lại Dưỡng Tâm Điện với trẫm!”
Sở Thụy cúi đầu: “Vâng, hoàng thúc.”
Một đám cung nhân tiến lên đỡ Hoàng đế rời khỏi viện tử, dùng liễn kiệu đưa Người cùng Sở Thụy về Dưỡng Tâm Điện.
Sở Thụy ngồi trên liễn kiệu, quay đầu mỉm cười với Vân Sơ.
Y đã dùng hai mươi năm dương thọ của mình để tiếp thêm sức sống cho tử cổ trong người, nhờ vậy mới có thể triệu hồi cổ đực kia.
Giả như y có thể sống đến sáu mươi thì nay chỉ còn bốn mươi tuổi, tức là, y chỉ còn sống được khoảng mười năm.
Dẫu phải trả giá đắt như vậy, song khi được nhìn thấy gương mặt kinh ngạc của Vân Sơ, y cảm thấy hết thảy đều đáng giá.
Y tha thiết muốn biết Vân Sơ còn có chiêu trò gì ẩn giấu.
Liễn kiệu mau chóng về tới Dưỡng Tâm Điện.
Sở Thụy được đỡ xuống, chậm rãi cất lời: “Hoàng thúc, cung nhân trong điện này đều cần đổi mới.”
Y biết rõ những người này đều là tâm phúc của Vân phi.
Hoàng đế gật đầu: “Được, trẫm giao việc này cho Thụy nhi, còn chức thống soái Ngự Lâm Quân cũng giao cho ngươi xử lý. Trẫm mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.”
Thân thể Người thật sự suy kiệt, vừa ngã xuống long sàng đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Sở Thụy giơ tay lau vết m.á.u dính trên khóe miệng.
Y thấy Hứa thái sư vội vã tiến vào điện, lập tức nở nụ cười châm biếm: “Mấy ngày nay Hứa thái sư giả mạo Hoàng thượng phê duyệt tấu chương, không biết tư vị đó ra sao?”
Hứa thái sư giận dữ mắng: “Sở Thụy ngươi thật to gan, dám hạ độc Hoàng thượng, ta tất yếu diệt ngươi!”
Hứa thái sư rút chủy thủ trong n.g.ự.c áo, đ.â.m thẳng về phía Sở Thụy.
Sở Thụy dễ dàng tránh né như trở bàn tay, khiến Hứa thái sư lập tức ngã nhào lên long sàng, chủy thủ trong tay chỉ cách Hoàng đế trong gang tấc.
“Hứa thái sư muốn ám sát Hoàng thượng ư?” Sở Thụy cười khẽ: “Nhưng Hứa thái sư cả đời trung thành vì nước, bổn vương thật sự không đành lòng nhìn một trung thần như ngươi ngã xuống. Chi bằng, Thái sư nguyện trung thành với bổn vương?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hứa thái sư nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi đừng hòng mơ tưởng!”
“Ta cho Hứa thái sư thời gian bảy ngày suy nghĩ.” Sở Thụy gằn từng chữ một: “Bảy ngày sau, nếu Hứa thái sư không quy phục thì toàn bộ Hứa gia sẽ chôn cùng ngươi!”
Đêm buông màn tối đen như mực.
Mây đen che khuất vầng trăng bạc, chẳng hề lọt qua một tia sáng nào.
Lãnh cung tiêu điều, thường xuyên vọng lại tiếng khóc văng vẳng của nữ tử, trông vô cùng quỷ dị và đáng sợ.
“Sơ nhi, ta không sao đâu.” Vân phi mỉm cười, cất lời: “Đa số nữ nhân bị đày vào lãnh cung đều sẽ thương tâm, khổ sở, rồi phát điên, bởi các nàng còn điều để chờ mong. Còn ta, mọi hy vọng, mọi mong chờ đã không còn nữa, đây cũng chỉ là đổi chỗ ở mà thôi, chẳng có gì đáng bận lòng.”
Vân Sơ gật đầu: “Cô cô cứ ở đây trước, con sẽ cho người đưa đồ tới.”
Đợi khi Vân phi đã an vị trong lãnh cung, Vân Sơ mới nặng nề thở dài một hơi.
Nàng ngẩng đầu nhìn màn đêm đen kịt, trong ánh mắt lộ rõ vẻ suy sụp chưa từng thấy.
Chỉ hai ngày nữa thôi, chỉ còn hai ngày nữa là đại sự sẽ thành, vậy mà… lại…
Song nàng chỉ thất vọng trong khoảnh khắc, rồi nhanh chóng trấn tĩnh trở lại. Giờ đây Sở Thụy đã vào Dưỡng Tâm Điện, tất sẽ thay đổi toàn bộ thái giám, cung nữ. Bên cạnh Hoàng Thượng chẳng còn một thân thuộc nào, việc đưa t.h.u.ố.c giải cũng đừng hòng nghĩ tới. Phép tắc nhanh nhất bấy giờ là phải bắt sống Sở Thụy, cường thế tiêu diệt tử cổ, rồi đoạn tuyệt sinh mệnh Sở Thụy.
Vân Sơ trầm tư suy nghĩ, bước chân lại hướng về Đông Cung. Vừa bước vào trong, chợt thấy một bóng hình nhỏ bé bừng tỉnh, đứng dậy cất tiếng: “Mẫu thân, người có sao không ạ?”
“Du ca nhi, sao con còn chưa an giấc?” Dung nhan Vân Sơ hiện lên vẻ tươi cười: “Chỉ còn một canh giờ nữa là trời hửng sáng, con còn phải tới Quốc Tử Giám, mau mau đi nghỉ đi.”
“Mẫu thân, con có thể giúp gì được không ạ?” Sở Hoằng Du vô cùng lo lắng, nói: “Đừng thấy con tuổi còn nhỏ, con có thể làm được rất nhiều việc, con thật sự muốn trợ giúp mẫu thân.”
Vân Sơ khẽ xoa mặt hài tử: “Con có lòng như vậy, mẫu thân thực sự rất vui mừng, nhưng bấy giờ quả không có việc gì cần con trợ giúp cả. Khi nào mẫu thân cần, mẫu thân sẽ nói với con, được không nào?”
“Cũng cần phải mách bảo con nữa.” Sở Trường Sinh từ trong cánh cửa bước ra, nhẹ giọng nói: “Ca ca, mẫu thân, con cũng đã trưởng thành rồi.”
Vân Sơ dắt tay hai hài tử đi vào trong, mẫu tử bọn họ cùng nhau chợp mắt an nghỉ.
Nhưng nàng chỉ ngủ được chốc lát đã tỉnh giấc, nhẹ nhàng cẩn trọng ngồi dậy, ăn mặc chỉnh tề rồi đi tới Trường Thu Cung.
“Sơ nhi, Sơ nhi...” Hốc mắt Ân phi vốn chỉ vừa ửng đỏ, vừa nhìn thấy Vân Sơ liền tựa như tìm được nơi nương tựa, lập tức thất thố bật khóc nức nở: “Khánh Hoa, nàng ấy phải làm sao đây? Dung nhan nàng đã bị hủy hoại rồi, giờ biết tính sao đây...”
Vân Sơ trầm mặc nhìn Khánh Hoa đang nằm trên giường bệnh, trong lòng cũng không biết nên mở lời thế nào cho phải. Khi hay tin Sở Thụy bắt cóc Khánh Hoa, điều mà nàng lo lắng nhất chính là Khánh Hoa sẽ bị Sở Thụy mua chuộc... dẫu sao trong mắt nàng, Khánh Hoa vốn là kẻ thiếu suy nghĩ. Song điều khiến nàng không ngờ tới là Khánh Hoa thà chịu tra tấn giày vò, chứ tuyệt không phản bội Hoàng Thượng. Dẫu Khánh Hoa chẳng quá thông minh, song nàng cũng giữ được kiêu ngạo vốn có của một công chúa hoàng thất.
“Thâm nhi... Thâm ca nhi!” Khánh Hoa kinh hãi kêu thất thanh rồi choàng tỉnh.
Khi nhìn thấy hai người trước mặt mình, nàng mới khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Ta đã được cứu rồi phải không? Thâm ca nhi cũng không sao chứ?”
Ân phi gật đầu: “Thâm ca nhi vẫn bình an, thằng bé còn chưa hay tin con gặp chuyện. Con cứ nghỉ ngơi cho tốt trước đã, ngoan nào.”
Lúc này Khánh Hoa mới chợt nhớ ra điều gì đó, nàng đưa tay sờ lên mặt, sờ vành tai, sờ mái tóc. Ngay khoảnh khắc ấy, nước mắt nàng trào tuôn như mưa, khóc đến nỗi toàn thân run rẩy không thôi.
“Khánh Hoa, Khánh Hoa của ta!” Ân phi cũng khóc rống, ôm lấy Khánh Hoa mà gào thét.
Chờ khóc đủ rồi, Khánh Hoa mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười khó coi: “Con chỉ là bị hủy dung thôi, chẳng có gì đáng ngại... chỉ cần phụ hoàng bình an là được...”
Nàng vừa dứt lời, Ân phi lại càng khóc t.h.ả.m thiết hơn.