“Ta nói ta không đi, ta không đi!” Sở Hoằng Du dùng cả tay chân quấn chặt lấy Vân Sơ: “Ta phải ở lại đây, không đi, không đi!”
Thu Đồng tiến lên, túm lấy cổ áo tiểu hài tử, nhấc bổng nó lên: “Tiểu thế tử, tuy ngài là hài tử, nhưng cũng là nam nhân khác giới, ở lại chỗ phu nhân chẳng hợp lễ nghĩa. Nô tỳ xin đưa ngài về vương phủ.”
“Hu hu hu, ta không đi!” Hai chân tiểu gia hỏa quẫy đạp loạn xạ trong không trung: “Ta vất vả lắm mới tìm được cơ hội lén lút rời khỏi vương phủ, lại khó khăn lắm mới trà trộn được vào Tạ phủ, sao người lại nỡ vội vàng đuổi ta đi như thế? Ta sẽ chẳng thích người nữa đâu, đáng ghét, hu hu hu...”
A Mao lập tức tiếp lời: “Mấy hôm trước, tiểu thế tử nghe tin Tạ phu nhân lâm bệnh, đã bắt đầu ăn uống không ngon, giấc ngủ chập chờn, gầy sút đi mấy cân rồi. Khó khăn lắm mới chờ được ngày Vương gia xuất phủ, tiểu thế tử mới tìm được cơ hội trốn thoát ra ngoài. Tiểu thế tử từ bé đã thiếu thốn tình thương của mẫu thân, Tạ phu nhân coi như là rủ lòng thương xót tiểu thế tử của bọn ta đi...”
Vân Sơ khẽ khựng lại.
Nàng ôm lấy hài tử đang quẫy đạp lung tung trong không trung kia vào lòng.
Nàng biết tiểu thế tử Bình Tây Vương đã được bốn tuổi, nhưng nếu so với Tạ Thế Doãn đồng tuổi, hài tử này quả thực quá gầy yếu, cứ ngỡ là hài tử mới ba tuổi vậy.
Nàng nhẹ giọng nói: “Vậy ta cho phép ngươi ở lại đây đêm nay, nhưng đến sáng mai phải rời đi ngay, có được không?”
Tiểu gia hỏa nín bặt tiếng khóc, nở nụ cười tươi roi rói, rúc vào lòng nàng.
Đêm đã về khuya, vạn vật tĩnh lặng.
Sở Hoằng Du hưng phấn đến mức chẳng tài nào chợp mắt, hai tay hai chân quấn chặt lấy Vân Sơ.
Vân Sơ quả thực đau đầu như búa bổ, tuy nàng tự tay nuôi nấng Tạ Thế Doãn, nhưng từ trước đến nay Tạ Thế Doãn chưa từng dám làm càn đến thế.
“Ngươi đừng nhắm mắt, chúng ta hãy trò chuyện đi.”
Tiểu gia hỏa tựa vào lòng nàng, ra sức kéo mi mắt nàng lên.
“Tiểu thế tử, ngươi có hay giờ này là canh mấy rồi không?” Vân Sơ đau đầu: “Hài tử ngủ sớm mới chóng lớn được, mau ngủ đi.”
“Ta tên Sở Hoằng Du, người gọi ta là Du ca nhi là được, nghe thân thiết hơn nhiều.” Tiểu gia hỏa quàng cổ nàng, làm nũng thưa: “Vậy ta phải gọi người là gì đây?”
Vân Sơ thật chẳng biết làm sao với hài tử này: “Ngươi gọi ta là a di là được.”
“Không được, a di nghe có vẻ xa cách quá.” Sở Hoằng Du nghiêng đầu suy nghĩ một hồi lâu: “Ta gọi người là mẫu thân, có được không?”
Vân Sơ hoảng sợ: “Du ca nhi, lời này tuyệt đối không thể nói bậy bạ. Nếu để người ngoài nghe thấy, ta sẽ gặp họa sát thân đấy.”
Đứa bé vội vàng nói: “Ta biết người đã thành thân nên không thể làm mẫu thân của ta được. Vậy thế này đi, sau này lúc không không ai, ta sẽ gọi người là mẫu thân, như vậy người sẽ không gặp phải chuyện không hay nữa đâu.”
“Nàng...”
Lời muốn cự tuyệt đã đến đầu lưỡi, song Vân Sơ lại không cách nào thốt nên lời.
Tâm nàng khẽ dịu đi, vốn muốn cố giữ vẻ lạnh nhạt để đứa bé này sớm rời đi, nhưng giờ phút này lại khó lòng kiềm chế được cảm xúc của mình, khẽ duỗi tay ôm đứa bé vào lòng.
“Ôi chao, người thơm ngát làm sao!” Sở Hoằng Du nhắm nghiền mắt lại, thầm thì: “Thật giống hương vị của mẫu thân trong giấc mộng. Ta thật lòng rất yêu quý người!”
Đứa bé lẩm bẩm đôi lời, chỉ chốc lát đã chìm vào giấc mộng đẹp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vân Sơ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đứa bé.
Đứa bé này giống hệt hài tử trong giấc mộng của nàng như tạc, nàng cũng đã sớm mở lòng mình với nó.
Nàng thật lòng mong hài tử còn sống, mong hài tử có thể ngủ cạnh bên nàng, nhưng tất thảy cũng chỉ là vọng tưởng xa vời mà thôi...
Vân Sơ cũng dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng hôm sau, chóp mũi nàng bỗng dưng ngứa ngáy, chợt hắt hơi một tiếng rồi bừng tỉnh mở mắt.
Tức thì, nàng trông thấy đứa bé kia đang cầm một sợi chỉ, cố tình quét nhẹ lên chóp mũi nàng. Thấy nàng hắt hơi, tiểu tử liền lộ ra nụ cười đắc ý vì kế sách nhỏ đã thành.
“Mẫu thân, người đã tỉnh giấc rồi ư? Chúc người một ngày mới an lành.”
Tiếng “mẫu thân” ấy cũng không khiến Vân Sơ nảy sinh bất kỳ sự bài xích nào với đứa trẻ này.
Nàng bế đứa bé lên, ôn tồn nói: “Du ca nhi, thay xiêm y đi, chúng ta cùng dùng bữa sáng thôi.”
Sở Hoằng Du ngoan ngoãn để nàng thay xiêm y, rồi nắm tay nàng cùng đến thiên thính.
Vì nàng đổ bệnh nên đám người đến thỉnh an vừa tới trước cửa đã bị Thính Sương thỉnh mời quay về. Các nha hoàn khác trong viện đều bận rộn công việc, thiên thính chỉ còn lại vài nha hoàn thân cận.
“Du ca nhi thích dùng món gì?” Vân Sơ khẽ cười ôn tồn hỏi. “Món bánh bao sữa dê này không tồi, con nếm thử xem sao?”
Sở Hoằng Du khẽ ngẩng cằm, đáp: “Con muốn người đút cho con ăn.”
Vốn tưởng sẽ bị cự tuyệt, nhưng Vân Sơ lại gắp bánh bao đưa tới bên môi đứa bé. Nó liền há miệng cắn lấy một miếng. Hương vị bánh bao tuy không khác gì ở Vương phủ, nhưng chẳng hiểu sao nó lại cảm thấy ngon miệng lạ thường, ăn hết một chiếc lại muốn ăn chiếc nữa, liên tiếp chén đến bảy tám chiếc, đều do Vân Sơ đích thân đút cho nó ăn.
“Mẫu thân, người thật tốt bụng, con thực sự rất yêu quý người!”
Dường như nó chưa từng được hạnh phúc đến vậy, cả người cứ ngỡ như đang đắm mình trong hũ mật ngọt, ngỡ như một giấc mộng hão huyền.
Vân Sơ khẽ mỉm cười nhìn nó, dịu dàng hỏi: “Du ca nhi, con đã no bụng chưa?”
Sở Hoằng Du xoa xoa cái bụng nhỏ tròn xoe của mình, khẽ đáp: “Thật chưa từng được no đến vậy.”
Vân Sơ đứng dậy: “Đã no rồi vậy thì con đi thôi.”
Gà Mái Leo Núi
Lời vừa dứt, như sét đánh ngang tai, khiến Sở Hoằng Du kinh ngạc đến đỗi ngây dại cả người.
Nữ nhân này bỗng nhiên đối xử tốt với nó nhường này, há chẳng phải là để tiện bề xua đuổi nó đi ư?
Vừa rồi hạnh phúc bao nhiêu, giờ khắc này lại đau khổ bấy nhiêu.
Nó chớp chớp đôi mắt, dòng lệ tựa hạt châu thi nhau tuôn rơi lã chã.
Vân Sơ vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm, cất lời: “Tiểu thế tử đã ở ngoài suốt một đêm dài, nay đã đến lúc phải hồi phủ rồi.”
Sở Hoằng Du bỗng nhiên bật khóc nức nở, tiếng khóc nghẹn ngào hòa lẫn hơi thở dồn dập.