Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 44



Thính Tuyết khẽ mở lời: “Phu nhân, sáng nay nô tỳ đã dò hỏi, Bình Tây Vương hiện vẫn đang trấn áp bọn phỉ tặc trên một ngọn núi cách Kinh thành trăm dặm, e rằng chưa thể lập tức hồi kinh được.”

Khi trước, phu nhân giữ Tam thiếu gia lại nuôi dưỡng. Nha hoàn ấy là người chuyên hầu hạ Tam thiếu gia, rất thấu hiểu tính cách của hài tử nhỏ tuổi này, cảm nhận được vị tiểu thế tử kia thật sự yêu mến phu nhân.

Phu nhân đã chịu quá nhiều khổ sở, có một người chân tình yêu mến phu nhân ở lại bên cạnh cũng không phải chuyện xấu... Nàng ta hy vọng tiểu thế tử có thể sớm ngày giúp phu nhân xóa tan ưu phiền trong lòng.

Thính Sương cũng khẽ cất lời: “Bình Tây Vương phủ hiện tại vẫn yên bình, cho thấy chưa ai hay tin tiểu thế tử lén trốn ra ngoài, phu nhân xin chớ lo lắng.”

Vân Sơ khẽ thở dài.

Trong lòng nàng bỗng dưng dâng lên chút thương cảm dành cho hài tử này. Mới chỉ bốn tuổi, đi suốt đêm mà chẳng về nhà, cả một vương phủ rộng lớn như thế lại chẳng một ai hay biết. Nếu có mẫu thân của đứa nhỏ ở đó, làm sao đến nỗi để nó thất lạc thế này mà không ai phát hiện?

Thính Phong bước vào tâu bẩm: “Phu nhân, đại nhân đã đến.”

Vân Sơ liếc mắt nhìn giờ khắc, giờ khắc này hẳn vừa hạ triều. Trước kia, Tạ Cảnh Ngọc sau khi hạ triều sẽ đi xử lý những công vụ còn tồn đọng, xong xuôi lại cùng các đồng liêu xã giao, bận rộn đến tận tối mịt mới về phủ. Nay công vụ đã dẹp bỏ, xã giao cũng không còn, nàng có thể đoán ra mục đích hắn đến Sanh Cư là gì.

Nàng duỗi tay lau nước mắt cho Sở Hoằng Du, rồi mở miệng nói: “Nếu con muốn ở lại nơi ta thì phải ngoan ngoãn vâng lời, không được để bất cứ ai ngoài kia hay biết đến sự hiện diện của con. Con làm được không?”

Sở Hoằng Du hiện rõ vẻ không thể tin nổi: “Mẫu thân, người thật sự không nỡ đuổi con đi sao?”

“Chỉ tạm thời cho con nương náu nơi này mà thôi.” Vân Sơ vuốt tóc nó: “Ngoan ngoãn đợi ở đây, không được phép gây ra bất kỳ tiếng động nào.”

Nàng đứng dậy bước ra hiên sảnh.

Nàng đứng trên thềm đá, thấy Tạ Cảnh Ngọc đang đứng dưới mái hiên trước sân.

Tạ Cảnh Ngọc đã tuổi hai mươi tám, song trông vẫn như chàng thiếu niên năm nào, đủ sức khiến mọi nha hoàn đều phải dõi theo.

Gà Mái Leo Núi

Đời trước, nàng cam tâm tình nguyện nuôi nấng biết bao thứ tử thứ nữ, có lẽ cũng chỉ để chờ mong một ngày Tạ Cảnh Ngọc có thể đoái hoài đến nàng chăng? Nhưng sau khi sống lại, nàng chỉ còn lại sự chán ghét tột cùng đối với nam nhân này.

“Sao đại nhân lại về phủ sớm như vậy?”

Ngữ khí của nàng lạnh nhạt vô cùng, rõ ràng đã hiểu, nhưng vẫn cố hỏi cho ra lẽ.

Tạ Cảnh Ngọc hỏi han ân cần: “Thân thể của nàng đã khá hơn chút nào chưa?”

Vân Sơ gật đầu: “Chẳng đáng ngại.”

Thấy nàng không muốn nói thêm, Tạ Cảnh Ngọc cũng không hỏi tiếp, hắn ngừng một lát rồi nói: “Hai ngày nữa là sinh thần của lão thái thái, phu nhân có thể dự yến không?”

“Mấy ngày nay ta ăn uống không ngon miệng, e rằng tham dự yến hội sẽ làm ảnh hưởng đến khẩu vị của các quan khách, nhưng mà ——” Nàng lại tiếp lời: “Năm nay Tạ phủ không tổ chức tiệc ngắm hoa, cũng chỉ có tiệc mừng thọ này để mọi người tụ hội, cùng nhau vui chơi náo nhiệt, ta tất nhiên cũng phải tự mình ra mặt tiếp đón khách nhân, phu quân cứ yên tâm.”

 

Tạ Cảnh Ngọc khẽ thở phào nhẹ nhõm. Hắn còn tưởng bản thân phải hao tổn ba tấc lưỡi để thuyết phục, không ngờ Vân Sơ lại sảng khoái đồng ý đến thế. Quả là hắn lấy bụng tiểu nhân mà đo lòng quân tử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn định mở miệng nói tiếp thì lại thấy Thính Vũ bưng một chén canh bổ bước vào trong viện: “Phu nhân bệnh đã lâu chưa khỏi, thiếp cố ý hầm bổ canh tẩm bổ mà mang tới, không ngờ đại nhân cũng đang ở đây.”

Tạ Cảnh Ngọc thờ ơ nói: “Hầu hạ chư vị phu nhân các ngươi cho thật chu đáo.”

Hắn dứt lời, liền xoay người rời khỏi Sanh Cư.

Nhìn bóng lưng hắn, Thính Vũ khôn xiết thất vọng. Khó khăn lắm mới gặp được vị đại nhân, mà còn chẳng kịp nói lấy đôi ba lời tử tế.

Vân Sơ vốn định tới thiên thính, lại trông thấy Thính Vũ bưng một chén canh bước đến trước mặt nàng.

Vân Sơ nhìn Thính Vũ, sắc mặt có chút phức tạp.

Thính Vũ và Thính Sương đồng niên, năm nay đã đôi mươi, cũng đã là mẫu thân của một hài nhi lên bốn.

Từ thuở nhỏ đã có ký ức, Thính Vũ cùng Thính Sương đã hầu hạ bên người nàng. Thính Sương trầm tĩnh, Thính Vũ cẩn thận, hai người họ cùng nàng tình thâm như tỷ muội.

Năm nàng mười hai tuổi, bất cẩn sa chân xuống hồ nước. Chính Thính Vũ đã liều mình nhảy xuống cứu nàng thoát hiểm, nhưng nàng ấy lại chẳng kịp bơi vào bờ, thành thử ra hôn mê nửa tháng trời.

Thính Vũ đã cứu nàng, bởi vậy dù nàng ấy lén lút trèo lên giường Tạ Cảnh Ngọc, nàng cũng chưa từng mảy may oán trách.

Cho đến tận lúc Vân gia gặp biến cố, Thính Vũ lại chọn đứng về phía Tạ gia, thậm chí còn sai khiến Tạ Thế Doãn dâng ly rượu độc kia đến trước mặt nàng.

Chuyện kiếp trước, nàng không tài nào buông bỏ.

Thính Vũ đã cứu nàng nhưng cũng chính nàng ấy phản bội nàng, ân oán giữa hai người xem như đã thanh toán sòng phẳng. Bởi vậy, nàng luôn giữ thái độ lạnh nhạt với Thính Vũ.

Nhưng Thính Vũ lại cứ hết lần này đến lần khác muốn tiếp cận nàng.

Kẻ nào lòng mang tham niệm, sớm muộn cũng bị chính sự tham lam ấy phản phệ.

“Mẫu thân!”

Đang lúc trầm tư, Tạ Thế Doãn đã nhào vào lòng nàng.

Hài tử này từ khi chào đời đã được nuôi dưỡng bên người nàng. Ngoại trừ lúc đến chỗ Thính Vũ b.ú sữa, thì thời gian còn lại đều ở bên nàng.

Cho đến khi Doãn ca nhi lên ba tuổi, mới chuyển ra khỏi phòng nàng, đến thiên viện cùng Thính Vũ cư ngụ.

“Mẫu thân, đã lâu lắm rồi con chưa dùng bữa với người, cũng đã lâu lắm chưa được gặp người.” Tạ Thế Doãn mím môi tủi thân: “Chẳng lẽ mẫu thân không còn yêu thương con nữa ư?”

Vân Sơ cười nhạt: “Doãn ca nhi đã lớn khôn, phải hiểu lễ nghĩa, quy củ.”

Thính Vũ vội vàng kéo nhi tử về: “Sau này thiếp thân sẽ nghiêm khắc quản giáo Doãn ca nhi. Phu nhân mau dùng bữa khi canh còn ấm nóng.”