Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 50



Lúc này, sắc trời cũng đã rạng đông.

Bàn ghế tại tiền viện đã được sắp xếp tề chỉnh. Bởi đây là thọ yến dành cho nữ quyến, nên không cần bày biện các bàn tiệc nam nữ riêng biệt, người trong gia đình đều ngồi chung một bàn. Mấy chục chiếc bàn thấp đã được chuẩn bị sẵn.

Tiền viện vừa vặn sắp bày tiệc, cổng chính vẫn chưa mở, thì một bà tử vội vàng chạy đến báo: “Đại tiểu thư, đã có chuyện chẳng lành xảy ra rồi, mong ngài mau nghĩ cách xử trí.”

Thọ yến lần này phần lớn đều do Tạ Phinh đích thân lo liệu, bởi vậy gia bộc bèn trực tiếp tìm nàng báo cáo.

Tạ Phinh trong lòng có chút phiền muộn, kẻ này thật chẳng biết nhìn người, ở đây có nhiều trưởng bối như vậy, há chẳng phải muốn khiến nàng mất hết thể diện sao?

Nàng nén giận, cất tiếng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Một bà tử vội vàng đáp lời: “Đại tiểu thư, vừa nãy phòng bếp định bắt tay chế biến món ăn thì mới phát hiện ra số cá được đưa tới sáng nay chỉ nhỏ cỡ bàn tay, cá nhỏ thì thôi đi, nhưng đều là cá c.h.ế.t cả, phải làm sao bây giờ?”

“Cái gì?” Lão thái thái không thể tin nổi: “Làm gì có nhà nào tổ chức tiệc mừng thọ lại dùng cá chết?”

Chẳng phải đây là điềm gở, nguyền rủa bà ta c.h.ế.t sớm sao?

Tạ Phinh vội nói: “Đưa ta tới đó xem thử.”

Mí mắt phải của lão thái thái giật giật, trong lòng vẫn cảm thấy bất an: “Canh giờ còn sớm, khách khứa cũng chưa tới ngay đâu, chúng ta cùng đi nhìn xem.”

Tạ Trung Thành, Tạ Cảnh Ngọc và Tạ Thế An ở lại tiền viện, lão thái thái cùng các nữ quyến liên quan đi thẳng tới phòng bếp.

Khi nhìn thấy những con cá nhỏ trắng bệch phơi bụng nổi lềnh bềnh trên mặt nước, sắc mặt lão thái thái hoàn toàn tối sầm: “Là ai phụ trách mua cá?”

Một bà tử tâu: “Mọi chuyện mua sắm ở phòng bếp đều do Hạ quản sự lo liệu.”

Tạ Phinh nắm chặt khăn tay.

Uổng công nàng tin tưởng Hạ Húc như vậy, gần như giao phó hết mọi việc cho hắn, không ngờ tên khốn này lại gây họa lớn cho nàng!

Cá nhỏ thì cũng đành, nhưng ở đây đều là cá chết, như vậy là đã tham ô bao nhiêu bạc chứ!

“Lão thái thái, cháu... là cháu không biết nhìn người.” Tạ Phinh cúi đầu nói: “Cháu sẽ lập tức cho người đi mua cá mới về ngay.”

Nguyên thị thở dài: “Đợi cá mua về tới nơi thì yến hội đã bắt đầu rồi, e rằng không còn kịp nữa.”

Đào di nương mở lời: “Vậy thì bỏ luôn món cá này đi là được.”

“Tiệc mừng thọ không thể thiếu cá.” Vân Sơ điềm nhiên nói: “Cá này mới c.h.ế.t khoảng nửa canh giờ, nếu làm món nào có vị đậm đà một chút thì có thể át đi vị không tươi của cá.”

Lão thái thái nhìn về phía Vân Sơ: “Con có chắc là được không?”

“Vân phủ có một món ăn gọi là cá chua cay, cá được chiên trong dầu nóng, hơn nữa còn có vị giấm chua nồng, người bình thường sẽ khó mà phát hiện ra.” Vân Sơ nói: “Vũ di nương, ngươi biết làm món này, hãy giao cho ngươi.”

Nhìn vẻ ung dung tự tại của nàng khiến đám người còn đang hoảng loạn bỗng trở nên yên tâm, tựa như chuyện cá c.h.ế.t cũng chẳng phải việc gì to tát.

Thính Vũ bước lên trước: “Vâng.”

Trong số bốn nha đầu bên cạnh phu nhân, nàng là người có tài nấu nướng khéo léo nhất, lúc này mới cảm thấy bản thân có đất dụng võ.

Nàng giao hài tử cho nhũ mẫu, cất bước đi vào phòng bếp, khi đang đi thì lại nghe Nguyên thị lên tiếng: “Sơ nhi, mọi chuyện trong phủ chúng ta vẫn phải nhờ con làm chủ, may mà có con ở đây, nếu không thật không biết phải làm sao mới tốt...”

Gà Mái Leo Núi

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Giang di nương phụ họa nói: “Phu nhân có tài quản gia, chuyện nhỏ thế này há có thể làm khó người.”

Thính Vũ cắn môi, rõ ràng là nàng đã giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt, nhưng tất cả mọi người chỉ khen phu nhân, hoàn toàn lãng quên nàng...

Ánh mắt lão thái thái tràn ngập phức tạp.

Lẽ ra lão thái thái muốn tổ chức một yến tiệc mừng thọ hoàn hảo để thu hồi quyền chưởng gia của Vân Sơ, thế nhưng tiệc thọ còn chưa bắt đầu đã phát sinh chuyện không may, lại đành phải nhờ Vân Sơ đứng ra dàn xếp mọi sự...

Bà ta không thể không thừa nhận, đích nữ phủ Tướng quân quả thực cao minh hơn người.

“Kiểm tra toàn bộ vật phẩm đã được mua về từ sáng nay.” Vân Sơ lạnh lùng nói: “Tất cả những người đã làm việc lâu năm trong phòng bếp, chút việc vặt vãnh này đáng lẽ phải tự mình giải quyết ổn thỏa, nếu thật sự không xử lý được thì lập tức bẩm báo.”

“Tuân lệnh!”

Bọn nha hoàn, bà tử trong phòng bếp tức thì đồng thanh đáp lời.

Mới bấy giờ lão thái thái mới dẫn nhóm nữ quyến trở lại tiền viện để tiếp đón tân khách.

Vân Sơ trên môi khẽ nở một nụ cười trào phúng.

Nàng tuy đã liệu trước tiệc mừng thọ lần này sẽ không quá suôn sẻ, nhưng không ngờ lại xảy ra sự cố nghiêm trọng đến vậy.

Yến tiệc còn chưa bắt đầu mà đã xuất hiện một thùng cá đã chết, trong lòng nàng nghi ngại không biết đằng sau còn bao nhiêu chuyện bất trắc đang chờ đợi.

Dù cho Hạ Húc thực sự đại gan mua về một thùng cá chết, cớ sao nàng cứ có cảm giác như có kẻ nào muốn hãm hại người khác đến c.h.ế.t nghẹn thì phải...

Bà tử trong phủ tuy trong lòng có phần bất bình với Tạ Phinh nhưng cũng không dám làm càn trong tiệc mừng thọ.

Vân Sơ trầm ngâm chốc lát, khe khẽ thở dài, e rằng lão thái thái đơn thuần chỉ là kém may mắn mà thôi...

Lão thái thái cùng Nguyên thị và các công tử, tiểu thư ngồi trong chính sảnh tiền viện nói chuyện, còn các di nương thì không được phép tham dự những yến tiệc như thế này. Vân Sơ cùng Tạ Cảnh Ngọc, trưởng tử Tạ Thế An và trưởng nữ Tạ Phinh ra cổng lớn nghênh đón tân khách.

Người tới chúc mừng đầu tiên ngay sau đó là cấp dưới của Tạ Cảnh Ngọc, Hồ đại nhân, đưa theo thê quyến đến chúc mừng thọ.

“Tạ đại nhân, Tạ phu nhân.” Hồ đại nhân chắp tay chào hỏi: “Đây là chút tấm lòng thành mọn của hạ quan, mong hai vị không chê mà chấp nhận cho.”

Tạ Cảnh Ngọc chắp tay đáp lễ: “Thế An, dẫn Hồ đại nhân vào chỗ an tọa.”

Hồ đại nhân nhìn Tạ Thế An, cảm thán nói: “Hai năm trước hạ quan tới Tạ phủ lần đầu, Tạ thiếu gia lúc đó còn là một đứa trẻ con, mới đó mà bây giờ đã cao lớn đến nhường này rồi.”

Tạ Thế An và Hồ đại nhân tùy ý trò chuyện rồi bước vào tiền viện.

Vân Sơ khẽ nở nụ cười thanh nhã, chào hỏi Hồ phu nhân.

Hồ phu nhân nhìn sắc mặt có vẻ tiều tụy, tái nhợt của Vân Sơ rồi trong lòng khẽ cảm thán nói: “Nghe nói Tạ phu nhân nhiễm bệnh nặng, lúc này còn phải lo liệu đại tiệc mừng thọ, quả thực là quá vất vả cho phu nhân.”

“Không dám nhận.” Vân Sơ mở miệng nói: “Tiệc thọ lần này đều do ái nữ của ta tự tay sắp xếp, ta cũng chỉ đưa ra vài góp ý nhỏ, mọi chuyện lớn nhỏ còn lại đều do nó quyết định. Có Phinh nhi hỗ trợ, sau này ta cũng sẽ được rảnh rang hơn nhiều phần.”

Hồ phu nhân ngỡ ngàng nhìn Tạ Phinh: “Tạ tiểu thư mới chỉ tầm mười ba, mười bốn tuổi, lại có thể đích thân lo liệu một yến tiệc lớn thế này ư?”

Tạ Phinh mở miệng nói, ánh mắt đầy vẻ tự mãn: “Tất cả đều nhờ vào sự dạy dỗ chu đáo của mẫu thân.” Lời này chính là ngầm thừa nhận mọi chuyện chuẩn bị cho yến tiệc mừng thọ đều do một tay nàng sắp xếp.