Vừa hay có không ít tân khách tề tựu nơi cửa lớn, khi nghe thấy yến tiệc thọ này là do một tiểu cô nương mới mười ba tuổi tổ chức, họ đều lộ vẻ tán thưởng cùng kinh ngạc.
Tạ Phinh với vẻ đắc ý nghiễm nhiên đón nhận mọi lời khen ngợi ấy.
Đúng lúc này, từ phía xa một bà tử vội vã chạy đến.
Trong lòng Tạ Phinh chợt cảm thấy bất an, nàng vội vàng nói: “Vãn bối còn có việc cần phải xử lý gấp, xin thứ lỗi, ta tạm thời không thể tiếp đón quý vị thêm nữa.”
Nàng bước nhanh theo bà tử đến một góc khuất hơn, ánh mắt lộ vẻ khó chịu, nhíu mày nói: “Lại có biến cố gì nữa đây?”
“Đại tiểu thư, số thịt dê thịt heo mua về đều thiếu ít nhất mười cân.” Bà tử vỗ đùi nói: “Giờ đây sai người đi mua e cũng chẳng còn kịp nữa…”
Tạ Phinh tức giận cắn răng.
Hạ Húc kia rốt cuộc có phải là cữu cữu (cậu ruột bên mẹ) của nàng ta không, sao lại dám hãm hại nàng ta đến mức này.
Nàng ta nắm chặt vạt khăn, hạ giọng nói: “Vậy hãy giảm bớt số lượng mỗi phần một chút. Khách khứa hôm nay đều là bậc quan gia quyền quý, chắc sẽ không để tâm một hai miếng thịt này đâu.”
Bà tử mấp máy môi, cuối cùng vẫn nuốt lại những lời định nói, rồi nhận lệnh quay về nhà bếp tiếp tục công việc.
Tạ Phinh chỉnh đốn lại tâm trạng, liền bước đến cạnh Vân Sơ tiếp tục đón khách.
Mỗi vị phu nhân đến đây đều ân cần hỏi thăm bệnh tình của Vân Sơ. Dù Vân Sơ cố nói mình vẫn ổn, nhưng sắc mặt nàng tái nhợt, thân hình suy nhược, chỉ cần nhìn qua đã biết nàng đang cậy mạnh miễn cưỡng ra đón khách.
Đúng lúc này, xe ngựa Vân gia cũng vừa tới nơi.
Lần trước, Vân gia công khai đón đích tử, đích nữ xấu số của Tạ gia về an táng cạnh mộ tổ tiên Vân gia, chẳng khác nào công khai vả mặt Tạ gia. Bởi vậy, mọi người đều tò mò, Vân Sơ bệnh tình như vậy, giờ đây Vân gia sẽ đối đãi với Tạ gia ra sao, liệu có còn giữ thể diện hay sẽ tỏ thái độ không vừa lòng.
Vân Sơ đích thân ra đón và dẫn người Vân gia vào chúc thọ.
Vân gia tới ba người: Vân phu nhân Lâm thị, đại tẩu Vân gia Liễu Thiên Thiên, cùng nhị tiểu thư Vân gia Vân Nhiễm.
“Chúc thọ tinh của chúng ta nhật nguyệt đồng huy, xuân thu bất lão.” Lâm thị sai người trình lễ vật lên: “Chút lễ mọn này, xin bày tỏ tấm lòng thành kính.”
Thọ lễ là một bình hoa lớn cao bằng một người, trên thân bình khảm đầy hoa thược dược và nạm chỉ vàng tinh xảo, vô cùng quý giá, trị giá thấp nhất cũng phải năm trăm lượng bạc trắng.
Vân Sơ có chút đau lòng vì khoản bạc này, nhưng có mấy lời nàng không tiện nói rõ với mẫu thân, nói nhiều e sẽ khiến mẫu thân thêm lo lắng cho cuộc sống của mình.
Các phu nhân xung quanh nhìn thấy phần thọ lễ này thì ngầm hiểu rằng, mối thông gia giữa Vân gia và Tạ gia vẫn còn được giữ vững.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Có Vân gia làm chỗ dựa, thái độ của đám phu nhân kia đối với Tạ lão thái thái cũng trở nên ân cần hơn nhiều phần.
Nữ quyến cùng lão thái thái ở phòng khách chuyện trò, đám nam nhân đã có Tạ Cảnh Ngọc chiêu đãi, còn Tạ Trung Thành và Tạ Thế An thì phụ trách đón khách.
Một lúc sau cũng đã tới giờ đãi tiệc, mọi người dựa theo cấp bậc quan tước lục tục vào chỗ ngồi.
Đúng lúc này, thị vệ ngoài cửa đột nhiên cất cao giọng hô: “Tuyên Võ hầu đến!”
Tạ lão thái thái lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Tuyên Võ hầu là bậc quý nhân mà Tạ gia căn bản không thể nào với tới được. Bà ta cũng không gửi thiệp mời đến phủ Tuyên Võ hầu, cớ sao hầu gia lại hạ cố đến đây?
Sắc mặt Tạ Cảnh Ngọc đột nhiên thay đổi, có chút khó coi ngẩng đầu, nhìn về phía người đang bước vào.
Tuyên Võ hầu thừa kế tước vị do tổ tiên truyền lại vào ba năm trước, năm nay chỉ mới ngoài hai mươi. Chàng vận trên người một bộ xiêm y màu bạc, tay cầm quạt giấy, dáng vẻ phong độ nhẹ nhàng, phi phàm.
“Vãn bối tới chúc thọ lão thái thái.” Tần Minh Hằng bước vào, xếp gọn quạt giấy, dâng lễ vật: “Đây là bạch ngọc cao dưỡng nhan chỉ có trong cung. Nữ tử trẻ tuổi bôi lên sẽ giúp da trắng mịn như tuyết, người già bôi lên có thể xóa nếp nhăn. Vãn bối chúc lão thái thái sinh thần đại cát, phúc thọ miên trường, càng sống càng trẻ.”
Nghe nói là cống phẩm trong cung, lão thái thái mắt sáng bừng, vội vàng đứng dậy nói: “Tuyên Võ Hầu đặc biệt tới chúc thọ, thật sự khiến lão thân đây hổ thẹn quá đỗi.”
“Lão thái thái hà tất phải khách sáo như vậy? Ta và Tạ đại nhân là hảo bằng hữu, tới chúc thọ cũng là chuyện nên làm.” Tần Minh Hằng liếc nhìn Tạ Cảnh Ngọc, cất lời: “Xem ra Tạ đại nhân không mấy hoan hỉ khi trông thấy ta thì phải?”
Tạ Cảnh Ngọc khẽ siết chặt nắm đấm, mở miệng đáp: “Tuyên Võ Hầu quang lâm thật khiến Tạ gia vẻ vang. Mời Hầu gia an tọa.”
Gà Mái Leo Núi
Hầu gia là tước vị hiển hách, đứng trên vạn phẩm quan, bởi thế mà vị trí ngồi của Tần Minh Hằng cũng cao hơn Vân Sơ, gần hàng ghế chủ nhà của Tạ phủ.
Ở giữa Vân Sơ và vị Tiểu Hầu gia ấy chỉ cách một Tạ Cảnh Ngọc cùng một lối đi nhỏ.
Không rõ có phải nàng đa nghi không, nhưng lại cảm thấy từ khi vị Tiểu Hầu gia này bước vào cửa, ánh mắt của hắn dường như cứ chăm chú nơi nàng.
Lúc nàng ngoảnh đầu nhìn sang thì lại thấy Tiểu Hầu gia đang nói chuyện với người khác, cứ như thể nàng thật sự đã nghĩ quá nhiều.
Ngay khi nàng cho rằng mình đã đa nghi, Tần Minh Hằng bỗng nhiên hướng ánh mắt về phía nàng, cất tiếng hỏi: “Nghe nói Tạ phu nhân mắc bạo bệnh nguy kịch, chẳng hay bệnh tình đã thuyên giảm phần nào chưa?”
Mỗi vị khách đến dự tiệc đều sẽ hỏi thăm vài câu khách sáo, Vân Sơ vẫn chưa nhận thấy điều gì bất thường, đang định mở miệng đáp lời.
Tạ Cảnh Ngọc đã vội vàng lên tiếng trước một bước: “Đa tạ Hầu gia quan tâm. Chuyết kinh ta chỉ là cảm phong hàn, chẳng nghiêm trọng như những lời đồn thổi bên ngoài, hiện giờ thân thể đã khá hơn nhiều rồi.”
Tạ Trung Thành cũng đứng dậy cất lời: “Cảm tạ các vị đại nhân, phu nhân, thiên kim, thiếu gia đã bớt chút thời gian đến tham gia tiệc sinh thần của lão mẫu hạ quan. Hôm nay chuẩn bị vài ly rượu nhạt, chẳng thể bày tỏ hết được tấm lòng thành kính. Nếu có chỗ nào chiêu đãi sơ sài, thiếu sót, mong các vị thứ lỗi. Bây giờ, chúng ta hãy cùng cạn chén!”
Mọi người đang ngồi ở đó đều đồng loạt nâng chén.