Chỉ là vừa nếm chén rượu, sắc mặt quần thần lập tức biến đổi. Tiệc mừng thọ vốn là một yến tiệc long trọng, không biết Tạ gia nghĩ thế nào mà lại chuẩn bị loại rượu tầm thường như vậy.
Nhưng khách dù sao cũng phải theo chủ, chủ nhà chuẩn bị ra sao, khách cũng chỉ có thể theo đó mà uống, chẳng một ai dám hé răng.
Chỉ có Tần Minh Hằng khẽ tặc lưỡi, cất lời: “Chậc chậc, đây là lần đầu tiên ta uống thứ rượu nhạt nhẽo đến thế. Tạ đại nhân, rượu nhà ngươi cũng như con người ngươi vậy, vô vị đến nhạt nhẽo.”
Tạ Cảnh Ngọc cắn môi thật chặt.
Tần Minh Hằng hiển nhiên là tới gây sự, nhưng Hầu gia có thân phận địa vị cao quý, hắn ta chẳng có cách nào đuổi người đi.
Gà Mái Leo Núi
Vân Sơ cũng cảm giác được vị Tuyên Võ Hầu này hình như muốn đối địch với Tạ Cảnh Ngọc, nhưng Tạ Cảnh Ngọc chỉ là một quan ngũ phẩm nhỏ nhoi, vốn không có tư cách tiếp xúc với bậc quyền quý như thế, làm sao lại có thể đắc tội Tuyên Võ Hầu?
Nhưng đây cũng không phải chuyện nàng bận tâm, nàng ngồi ở ghế ngồi của mình, khóe miệng khẽ lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, trò chuyện xã giao với các vị phu nhân kế bên.
Lúc này, đoàn nha hoàn bưng món ăn đầu tiên lên.
Mỗi bàn đều được chuẩn bị mâm cỗ tựa nhau, với bốn món mặn, bốn món xào nóng, bốn món rau dầm, cùng bốn món tráng miệng và hoa quả, trông bề ngoài cũng khá thịnh soạn.
Nhưng Vân Sơ nhận thấy mỗi chén chỉ được múc lưng chừng, hiển nhiên là do người bên dưới đã ăn chặn, bớt xén nguyên liệu.
Chư vị nam nhân có lẽ sẽ không mấy lưu tâm đến những việc nhỏ nhặt này, song các phu nhân nơi đây đều là chủ mẫu đương gia, há có thể không nhìn ra điều bất nhã trong đó? Họ bắt đầu đưa mắt nhìn nhau, thật sự lấy làm lạ.
Tạ gia dẫu sao cũng là phủ quan Ngũ phẩm, tuy xuất thân hàn môn nhưng cũng làm quan nhiều năm, hẳn phải tích lũy được chút gia sản. Cớ sao ngay cả một bữa tiệc mừng thọ cũng kém cỏi đến vậy?
Tạ lão thái thái trong lòng không khỏi hối hận.
Bà không nên giao một đại sự như yến tiệc mừng thọ cho một cô nương chưa xuất các như Tạ Phinh đảm nhiệm.
Nhìn ánh mắt chư vị phu nhân kia xem, tất thảy đều là sự khinh thường, cứ như Tạ gia này của họ không xứng được bày lên bàn tiệc vậy.
Tạ Phinh đến cả nhìn lão thái thái cũng chẳng dám, nàng cúi đầu thật thấp, trong lòng không ngừng thầm rủa Hạ Húc xảo trá, gây chuyện.
“Chư vị hẳn có điều không hay biết.” Vân Sơ cất lời: “Mùa xuân phương Nam không mưa, ắt đến mùa thu sẽ chẳng có thu hoạch. Khi ấy, e rằng nạn lưu dân sẽ nổi lên khắp nơi. Lần này, Tạ gia tổ chức tiệc mừng thọ không dám phô trương lãng phí. Bởi vậy, yến tiệc này đành chịu chút tiếng cười chê, dùng số bạc này cứu tế, chắc chắn có thể cứu vớt hàng vạn sinh linh. Mặt mũi và mạng người, cái nào nặng cái nào nhẹ, ta tin trong lòng chư vị tự có minh xét.”
“Hay lắm!” Tần Minh Hằng dẫn đầu vỗ tay tán dương: “Tạ phu nhân có tấm lòng lo cho dân cho nước như vậy, thật sự khiến tại hạ hổ thẹn!”
Lão thái thái quả thực khâm phục nàng dâu này. Mắt thấy tiệc mừng thọ này sắp bị người đời chê cười, thế mà mấy lời nói của nàng lại biến điều chê cười của Tạ gia thành công đức vô lượng.
Ngay cả Tuyên Võ hầu cũng trầm trồ khen ngợi. Giờ đây, còn ai dám dị nghị yến tiệc của Tạ gia không xứng được bày lên bàn tiệc nữa chứ?
Quả nhiên, sự khinh thường trong mắt mọi người cũng vơi bớt đi vài phần, họ xì xào tán dương Tạ gia đã tích được công đức lớn, lão thái thái chắc chắn sẽ được phúc thọ miên trường.
Lão thái thái cầm đũa, nói: “Chư vị đàm đạo đã lâu, hẳn đã cảm thấy đói bụng, chúng ta hãy dùng bữa trước vậy.”
Bà kẹp một miếng cá, trong lòng không khỏi tán thưởng: thật không hổ danh tài nấu nướng của Vân gia, ngay cả cá tầm thường cũng có thể trở nên tươi ngon đến vậy.
Ngay lúc bà đang cảm thán, dưới sảnh lại truyền đến những lời lẽ khó lọt tai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tần Minh Hằng ăn một miếng thịt viên, lập tức nhả ra, cao giọng nói: “Ta chỉ biết Tạ đại nhân là Hộ bộ Lang trung, chớ nào hay Tạ phủ còn kiêm nghề buôn muối nữa!”
Các khách nhân cũng bắt đầu xì xào bàn tán sôi nổi.
“Các món này quá mặn, thật khó nuốt trôi.”
“Sao có thể mặn đến vậy chứ, uống cạn hai chén trà vẫn không vơi bớt vị mặn, chẳng lẽ muốn làm c.h.ế.t khát khách nhân ư?”
“Đầu bếp Tạ phủ để xảy ra sai sót lớn lao đến vậy, có thể thấy việc quản lý nội viện hẳn có điều bất ổn. Chủ mẫu đương gia là đích nữ Vân phủ, sao lại chẳng hề am hiểu việc quản gia chút nào?”
“Chẳng qua là Tạ phu nhân gần đây mang bệnh, nhìn sắc mặt kia xem, chắc chắn bệnh còn chưa khỏi hẳn, làm sao còn tinh lực dư dả để lo chuyện trong phủ? Rốt cuộc vẫn là do đại tiểu thư Tạ gia kém cỏi, làm hỏng bét cả yến tiệc mừng thọ trọng đại này.”
“Nghe đồn là thứ nữ do ngoại thất sinh ra, bỗng chốc chiếm đoạt danh vị đích nữ, làm sao có thể thấu hiểu chuyện tề gia quản lý?”
“Mới vừa rồi Vân phu nhân còn đứng ra đỡ lời, giờ món ăn lại mặn chát đến vậy, e rằng có nói gì cũng khó lòng chấp nhận.”
“...”
Tạ lão thái thái đích thân nếm thử vài món, tất thảy đều mặn chát đến không thể nuốt trôi.
Nếu chỉ một món có vấn đề thì còn có thể cho là đầu bếp sơ suất, song tất cả các món đều bị bỏ muối quá tay đến thế, chắc chắn là có kẻ cố tình giở trò.
Lão thái thái tức giận khôn nguôi, hoàn toàn không biết nên giải thích sao cho vẹn toàn.
Nguyên thị chưa từng trải qua tình cảnh oái oăm như vậy, chỉ còn biết gượng cười.
Tạ Phinh cúi đầu thật thấp, cố gắng thu mình lại, mong không ai để ý đến sự hiện diện của nàng.
“Ta thay mặt Tạ gia tạ tội cùng chư vị.” Vân Sơ đứng dậy, chân thành xin lỗi: “Tiệc mừng thọ phát sinh chuyện lớn thế này, cũng là bởi ta quản lý bất cẩn. Ta ở đây, xin tự phạt ba chung rượu.”
Nàng vừa cầm chung rượu lên thì Tần Minh Hằng đã cất lời: “Khắp kinh thành ai chẳng rõ Vân phu nhân đang mang bệnh, tiệc thọ này vốn không phải do phu nhân đích thân xử lý, chẳng đến lượt nàng phải gánh vác hình phạt này.”
“Ta là đương gia chủ mẫu của Tạ phủ, cho dù không đích thân ta chuẩn bị, nhưng cũng là do ta quản giáo bất cẩn, đáng chịu phạt.” Vân Sơ cầm lấy chén rượu, ngửa đầu uống cạn.
Tần Minh Hằng chau chặt đôi mày, toan đứng dậy, thì lại thấy chung rượu trong tay Vân Sơ bị Tạ Cảnh Ngọc đỡ lấy, trực tiếp uống cạn cả ba chung.
Ánh mắt Tần Minh Hằng trầm xuống, khóe môi khẽ nhếch, ý vị thâm trường: “Tạ đại nhân cùng Vân phu nhân quả là phu thê tình sâu nghĩa nặng, thật khiến người đời phải ngưỡng mộ.”
Không biết vì lẽ gì mà Vân Sơ lại cảm thấy những lời ấy tràn đầy ý trào phúng, châm biếm.
Nàng gạt bỏ cảm giác khó chịu thoáng qua trong lòng, cất lời: “Tạ phủ sẽ tức tốc phái người đến tửu lâu gần nhất, chuẩn bị bàn tiệc mới nhanh chóng nhất. Xin chư vị nán lại một chút, giờ đây chúng ta sẽ dâng đào thọ và mì thọ lên trước, để mọi người cũng được hưởng phúc thọ.”
Vân phu nhân Lâm thị gật đầu: “Ta sẽ sắp xếp người trợ giúp.”
Vân gia là gia tộc hàng đầu ở kinh thành, có Vân phu nhân hỗ trợ, mọi người cũng hiểu bàn tiệc này sẽ được chuẩn bị nhanh chóng. Bầu không khí căng thẳng cũng dần dịu lại không ít.
Hạ nhân bưng những chiếc đào thọ lên, chính là những chiếc đào được nặn từ bột mì, trên mỗi quả đều viết một chữ ‘Thọ’ thật lớn. Quả đào lớn nhất được đặt trước mặt thọ chủ hôm nay là Tạ lão thái thái, số còn lại được đưa tới từng bàn tiệc.