Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 54



Tiền sảnh yến tiệc.

Có ngự trà ban thưởng bầu bạn, lại có Vân phu nhân Lâm thị đứng ra hòa giải, cùng Tuyên Võ hầu trấn an, bởi vậy, chúng khách khứa cũng coi như tạm hòa thuận vui vẻ.

Tạ Cảnh Ngọc đang cùng các đồng liêu bàn luận thế cục triều chính. Lúc này, một tiểu đồng bên cạnh hắn vội vàng bước tới, khẽ khàng bẩm báo: “Đại nhân, Hạ ma ma có việc khẩn yếu cần bẩm báo người.”

Tạ Cảnh Ngọc khẽ nhíu mày: “Bảo nàng ấy lát nữa hẵng đến.”

Gà Mái Leo Núi

Tiểu tư vâng lời rồi lui ra ngoài, chẳng mấy chốc đã trở lại, nói: “Đại nhân, Hạ ma ma nói người phải ra ngay. Nếu người không tiện rời tiệc, nàng ấy đành phải tự mình tiến vào.”

Tạ Cảnh Ngọc ngẩng đầu.

Liền thấy Hạ thị đang đứng ngay lối vào sảnh tiệc, dáng vẻ dường như có thể bước vào bất cứ lúc nào.

Sắc mặt hắn trầm hẳn xuống, đứng lên bước tới đó, lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì mà khẩn cấp đến thế?”

Hạ thị cúi đầu cung kính bẩm báo: “Đại nhân, ai nấy đều biết yến tiệc mừng thọ này do đại tiểu thư Tạ phủ một tay lo liệu. Nay lại xảy ra sự cố lớn đến vậy, nếu tiếng đồn đại tiểu thư Tạ gia không thạo quản gia lan truyền ra ngoài, sau này còn gia phủ nào nguyện ý cầu thân Phinh tỷ nhi về làm đương gia chủ mẫu? Đại nhân hãy mau nghĩ cách đi thôi.”

Sắc mặt Tạ Cảnh Ngọc vô cùng âm trầm.

Hiện tại thể diện Tạ gia trong ngoài đều tổn hại nghiêm trọng, hắn phải lo liệu cho Tạ gia trước tiên, sau đó mới có thể bận tâm đến hôn sự của nữ nhi.

Vả lại Phinh tỷ nhi mới mười ba tuổi, việc hôn sự cũng phải đợi hai năm nữa. Giờ đây bàn chuyện này, chẳng phải là quá sốt ruột rồi sao?

Thấy Tạ Cảnh Ngọc im lặng không đáp lời, Hạ thị nôn nóng tiếp lời: “Nhân lúc yến tiệc mừng thọ còn chưa kết thúc, chi bằng để Phinh tỷ nhi tự mình dâng trà cho chư vị khách quý, hoặc trổ tài một đôi phen, phải xoay chuyển được ấn tượng không tốt của họ mới mong cứu vãn...”

Tạ Cảnh Ngọc chỉ đành im lặng, không biết nên mở lời thế nào cho phải.

Nếu là yến hội hoàng cung, thiên kim thế gia trổ tài ca vũ trước mắt Hoàng hậu, phi tần thì cũng hợp lẽ, thuận tình.

Nhưng ở đây đa số đều là quan viên phẩm cấp kém hơn Tạ gia, nếu để Phinh tỷ nhi hiến tài ở nơi này thì Tạ gia sẽ vô cùng thất thể diện.

“Được rồi, ta sẽ coi thử xem sao.” Tạ Cảnh Ngọc lạnh giọng nói: “Ngươi nên làm việc của mình, chớ nên qua lại tiền viện mà gây nhiễu.”

Hạ thị theo hắn mười mấy năm, sao có thể không nhìn thấu ý đồ thâm sâu trong lòng hắn. Nàng ta nắm chặt tay, khẽ nói: “Đại nhân, Phinh tỷ nhi là trưởng nữ của chúng ta, cũng là cô nương đầu tiên của Tạ phủ xuất giá. Nếu hôn sự của nó gặp trắc trở, e rằng các tỷ nhi, ca nhi về sau sẽ gặp vô vàn khó khăn.”

Tạ Cảnh Ngọc càng lạnh lùng hơn: “Thế nào, ngươi dám cả gan uy h.i.ế.p ta?”

Hạ thị vội vàng nói: “Ta không có ý đó, ta...”

Hai người đang nói chuyện, bỗng một bóng người thoắt ẩn thoắt hiện từ sau gốc cây.

Tạ Cảnh Ngọc liền lôi Hạ thị kéo sang một bên ẩn nấp.

Không bao lâu sau, hạ nhân đã nhận được thiên yến của tửu lầu, lần lượt bày ra trước mặt khách nhân.

Đây là cao lương mỹ vị do đầu bếp của tửu lầu nổi tiếng nhất kinh thành chế biến, bình thường muốn thưởng thức phải đặt chỗ trước nửa tháng, nay lại được hưởng lộc ngon như vậy, khiến cả đám người vui mừng khôn xiết.

Tạ lão thái thái rốt cuộc cũng trút được gánh nặng, nâng chén rượu tạ ơn Vân phu nhân Lâm thị, trong lòng bà ta rõ ràng mười mươi, nếu không phải có Vân gia can thiệp ở giữa, Túy Tiên Lâu sẽ không ưu tiên sửa soạn tiệc tùng cho Tạ gia.

“Sao Cảnh Ngọc không ở đây?” Tạ lão thái thái nhìn về phía vị trí trống không kia: “Sơ nhi, con biết Cảnh Ngọc đi đâu không?”

Vân Sơ cười nói: “Lúc nãy Hạ ma ma nói có chuyện quan trọng cần bẩm tấu, phu quân đã đi ra ngoài, chắc chốc lát nữa sẽ quay về thôi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tạ lão thái thái đột nhiên dấy lên dự cảm chẳng lành.

Bà ta nhìn Chu ma ma bên cạnh, dặn dò: “Mau đi tìm Cảnh Ngọc, bảo nó nhanh chóng trở về tiếp đón khách khứa.”

Chu ma ma nhận lệnh rời đi.

Khoảng một khắc sau, Chu ma ma trở về, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ tìm một vòng cũng không thấy đại nhân, không biết đã đi đâu.”

Tạ lão thái thái hít sâu một hơi.

Hạ thị kia quả là tai họa, chuyện trọng đại bậc này mà lại gọi Cảnh Ngọc đi khuất, còn chuyện gì quan trọng hơn tiệc mừng thọ sao?

Sớm biết như thế thì bà ta đã không đồng ý với Vân Sơ chuyện khoan hồng hình phạt cho đám hạ nhân này... Nhưng hiện tại hối hận cũng không còn kịp nữa, bà ta mở miệng: “Tiếp tục tìm.”

Vân Sơ cúi đầu uống ngụm trà, che lấp ánh mắt lạnh lùng dưới đáy con ngươi.

“Tạ phu nhân.”

Bên cạnh vang lên một giọng nói trầm thấp.

Vân Sơ buông chén trà, ngẩng đầu nở một nụ cười xã giao chuẩn mực: “Hầu gia, có điều gì cần dặn dò sao?”

Tuy ý cười chưa chạm đáy mắt nhưng lại kiều diễm như đóa hoa xuân, khiến Tần Minh Hằng có chút thất thần.

Hắn nhấp một ngụm rượu, sau đó mới thản nhiên cất lời: “Nghe đồn Tạ phu nhân đã an táng lại cho đôi cốt nhục xấu số đã qua đời. Thuở trước, ta từng tá túc trong một ngôi chùa, nghe đại sư nói rằng nếu tái an táng người đã khuất, cần phải thỉnh pháp sư siêu độ bảy bảy bốn mươi chín ngày, kiếp sau mới có thể vãng sinh cực lạc. Ta có quen biết vài vị đại sư, Tạ phu nhân có cần ta sắp đặt đôi chút chăng?”

Tươi cười trên mặt Vân Sơ rõ hơn vài phần.

Ngoài Vân gia, đây là lần đầu tiên có người quan tâm đến hai hài nhi yểu mệnh của nàng.

Nàng khẽ mỉm cười đáp: "Những việc này đã có gia huynh lo liệu, đa tạ hầu gia đã quan tâm."

"Hai đứa bé kia mang dòng m.á.u Tạ gia, song Tạ đại nhân là phụ thân ruột thịt lại chẳng hề đặt chúng trong lòng. Một người ngay cả giọt m.á.u cốt nhục của mình cũng không màng tới, há có thể để ý đến người gối chăn bên cạnh ư?" Ngữ điệu của Tần Minh Hằng trầm thấp: "Tạ phu nhân chẳng lẽ không nghĩ tới việc chuẩn bị một đường lui cho chính mình sao?"

Vân Sơ khẽ nhướng mi, nhìn vào đôi mắt đen láy thăm thẳm của Tần Minh Hằng.

Vì sao nàng lại cảm thấy trong đôi mắt ấy chất chứa đầy sự ưu tư?

Tuyên Võ hầu thật sự đang nghĩ cho tương lai của nàng sao?

Nhưng đây là lần đầu tiên nàng giáp mặt trò chuyện với Tuyên Võ hầu, giữa họ không hề có bất kỳ giao tình nào, chẳng khác gì hai kẻ xa lạ vậy.

Vì sao người này lại...

"Tạ phu nhân dốc lòng dốc sức vì đám hài tử Tạ phủ, nhưng những đứa trẻ ấy thật sự sẽ hiếu thuận với phu nhân sao?" Tần Minh Hằng nhấp một ngụm rượu: "Có một số mối lương duyên nên cắt đứt từ sớm thì hơn."

Vân Sơ khẽ mím chặt môi.

Đến một người ngoài còn nhìn rõ được chuyện này, vậy mà nàng lại phải dùng cả một đời thống khổ mới thấu rõ đám người Tạ phủ.

Nàng hiểu ý Tuyên Võ hầu là muốn nàng hòa ly.

Đời này, nàng tuyệt đối không hòa ly. Nữ tử hòa ly về nhà mẹ đẻ sẽ ảnh hưởng tới khí vận của tỷ muội trong nhà.

Nàng có thế nào cũng chẳng sao, nhưng tuyệt đối không thể vì bản thân mà khiến trên dưới Vân gia phải chịu khổ.